Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt của Dương Diệp co rụt lại, hắn không dám chém nữ tử trước mắt, bởi vì hắn cảm nhận được lực lượng công kích cường đại đánh tới từ phía sau. Hắn hơi buông tay, Tử Linh kiếm tuột tay mà ra, đôi mắt nữ tử mở to, nhưng Tử Linh kiếm nhanh như chớp giật không cắt qua cổ của nàng, nó chỉ nằm ngang cổ nàng, dính sát vào đó.

Mà Dương Diệp xoay người lại, tay phải của hắn đánh thẳng về phía trước.

- Bành!

Dương Diệp bay ngược về phía sau, trên không trung, hắn nhìn rõ đối thủ của mình là ai, đối thủ của hắn là một lão nhân tóc bạc trắng, trên người lão nhân mặc một bộ trường bào phù văn sư màu đen, trên người không có mang huy chương, không biết mấy phẩm, lúc này lão nhân kia đang dùng ánh mắt đầy lửa giận nhìn hắn.

Một đòn đẩy lùi Dương Diệp, lão nhân tiến lên phía trước, tay phải nắm thành quyền, chuẩn bị tấn công Dương Diệp lần thứ hai.

Vào lúc này, Dương Diệp rơi xuống đất lạnh lùng nói:

- Lão già, ngươi động thủ ta sẽ giết nữ tử này!

Thực lực của hắn tuyệt đối không có khả năng chống lại lão giả trước mặt, bởi vì trong cơ thể hắn lúc này đã sinh ra chấn động như sóng to gió lớn, khí tức không thuận, lão giả trước mặt tuyệt đối là cường giả Tôn Giả cảnh!

Nghe vậy, lão nhân ngừng tay, hắn nhìn thấy Tử Linh kiếm kề sát vào cổ của nữ tử, lão nhân hơi cau mày, quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Khống kiếm thuật thật kỳ diệu, ngươi là đệ tử Kiếm tông?

- Không phải!

Dương Diệp cũng cau mày, nói thầm vì sao sư phụ còn chưa tới, Dương Diệp hắn không phải mãng phu, hắn sở dĩ dám ra tay trước cửa Phù văn sư công hội chính là bởi vì Lâm Sơn, chuyện này đã rất lớn, nếu như Lâm Sơn còn không ra mặt, lẽ nào thật sự muốn hắn đánh với lão giả thực lực Tôn Giả cảnh hay sao?

Lão nhân chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó bỗng nhiên quát lên:

- Nhanh chóng cút đi, không phải vậy đừng trách Phù văn sư công hội vô tình!

Lão nhân nói xong, những khí tức cường giả đang ẩn nấp chung quanh lập tức rút lui. . . .

Một hồi lâu sau, lão nhân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Ngươi uy hiếp ta?

- Phải!

Dương Diệp đối mặt với đối phương, mặc dù đối phương rất có khả năng là cường giả Tôn Giả cảnh, thế nhưng hắn cũng không sợ, quá mức thì chạy thôi.

Lão nhân híp mắt lại, trong mắt hắn bắn ra hàn quang đáng sợ, đột nhiên, hắn nhìn thấy thanh niên nằm ngất trên mặt đất, sau đó lại nhìn Tử Linh kiếm dính sát vào cổ của nữ tử, cuối cùng hắn nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Tiểu tử, ngươi là phù văn sư, hẳn là có sư phụ, thế nhưng lão phu phải nói cho ngươi biết, ngươi ngày hôm nay và sư phụ của ngươi đều xong đời rồi, hai người này không phải ngươi có thể trêu chọc!

- Thật sao?

Dương Diệp nói:

- Sư phụ của ta là Lâm Sơn, ta cũng sẽ xong đời sao?

Có bắp đùi to, đương nhiên phải ôm, Dương Diệp không phải là người cổ hủ.

- Sư phụ ngươi là Lâm Sơn?

Lão nhân hơi cau mày, nói:

- Ngươi đùa gì thế? Lâm Sơn lão thất phu kia không phải chỉ có tiểu ma nữ Bảo Nhi hay sao? Lúc nào hắn có thêm đồ đệ? Tiểu tử, ta cho ngươi biết, nếu như để Lâm Sơn lão thất phu kia biết ngươi dám giả mạo đệ tử của hắn, hắn sẽ lột da của ngươi ra!

- Có phải giả mạo hay không, chẳng phải ngươi bảo hắn đi ra sẽ biết hay sao?

Lúc này Dương Diệp rất phiền muộn, tại sao hắn nói thật mà không ai tin chứ? Muốn nói trước đây hắn nói là đệ tử Lâm Sơn thì hơi có thành phần giả mạo, thế nhưng hiện tại hắn là hàng giả thành thật.

- Ngươi thực sự là đệ tử của Lâm Sơn lão thất phu kia?

Nhìn thấy Dương Diệp biểu hiện, lão nhân cau mày hỏi, bởi vì hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt nói chuyện không giống như giả dối.

- Thật trăm phần trăm, ngươi bảo sư phụ của ta đi ra chẳng phải sẽ biết?

Dương Diệp nói.

Lão nhân lắc lắc đầu, nói:

- Hắn hiện tại tạm thời không ra được, hắn đang mở hội nghị với mấy lão gia hỏa khác, ngươi thả nữ tử kia ra trước, chờ hắn họp xong sẽ gặp ngươi!

- Thả ra nàng?

Dương Diệp lắc đầu, nói:

- Tiền bối, ngươi đừng đùa, ta thả nàng, nếu như ngươi ra tay với ta, vậy ta làm sao bây giờ? Ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, như vậy đi, ngươi bảo Bảo Nhi tới đây, Bảo Nhi sẽ không đi họp đấy chứ? Nàng vừa đến không phải có thể chứng minh thân phận của ta hay sao?

- Tiểu tử, nếu như ngươi thực sự là đệ tử của Lâm Sơn, vậy ngươi tốt nhất nên thả nàng ra, ngươi biết nàng là ai không?

Lão nhân nói:

- Nếu như ngươi thực sự là đệ tử của Lâm Sơn lão thất phu, vậy ngươi phải gọi nàng một tiếng sư tỷ, nếu sau đó Lâm lão thất phu biết ngươi muốn giết nàng, ngươi nhất định sẽ bị giam cả đời, quan trọng nhất chính là sư bá của ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi, đúng rồi, sư bá của ngươi chính là hội trưởng Phù văn sư công hội!

Nghe vậy, Dương Diệp ngẩn ra, quay đầu liếc mắt nhìn nữ tử kia, nói:

- Tiền bối, ngươi đừng đùa, nàng lúc trước còn cổ vũ nam nhân kia giết ta, nàng là sư tỷ của ta? Cho dù như thế, ta cũng sẽ không nhận sư tỷ như vậy!

- Ta lúc trước chỉ hỏi ngươi có phải là đệ tử Lâm sư thúc hay không!

Vào lúc này, nữ tử kia nói chuyện.

Dương Diệp cười gằn một tiếng, nói:

- Hỏi? Ta không trả lời ngươi? Ta nói phải, ngươi tin không? Ngươi không tin, ta có biện pháp gì? Còn nữa, vào lúc nam nhân kia động thủ với ta, tại sao ngươi không ngăn lại? Không chỉ có không ngăn lại, trái lại còn giúp hắn tới đối phó ta, sư tỷ? Đừng đùa, ngươi thành thật một chút cho ta, nếu như dám có dị động, ngươi xem ta có dám cắt đầu của ngươi hay không!

Nữ tử chuẩn bị nói cái gì, đột nhiên, mí mắt nàng co giật, chỉ thấy Tử Linh kiếm đã tiến sát cổ nàng một phần, một tia máu tươi chảy ra khỏi cổ của nàng, nhìn về phía Dương Diệp, chỉ thấy Dương Diệp lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng phí lời với ta, ta cũng không có hứng thú phí lời với ngươi!

Nói xong, Dương Diệp nhìn về phía lão nhân, nói:

- Tiền bối, phiền phức ngươi đi gọi Bảo Nhi đi ra.

Lão nhân cau mày, nói:

- Hiện tại lão phu đã tin tưởng ngươi là đệ tử của Lâm lão thất phu, cũng chỉ có Lâm lão thất phu mới thu người tàn nhẫn và to gan như ngươi làm đệ tử. Tiểu tử, thả sư tỷ của ngươi, ta bảo đảm không ra tay với ngươi!

Dương Diệp hít sâu một hơi, biết lần này không thể giết nam và nữ nhân này. Nói:

- Tiền bối, nữ tử này chính là sư tỷ của ta, vậy nam nhân kia là ai? Hắn có lai lịch gì? Hơn nữa lúc trước tiền bối ngươi nói mặc kệ sư phụ ta là ai thì ta và sư phụ ta cũng phải xong đời, chẳng lẽ nam nhân này chính là con rể hội trưởng Phù văn sư công hội hội trưởng hay sao?

Lão nhân nhìn nữ tử một chút, nói:

- Tuy rằng chưa phải, nhưng cũng sắp rồi. Hiện tại hắn bị ngươi chặt đứt một tay, phỏng chừng sẽ không thành. Đúng rồi, gia gia của hắn là một trưởng lão của Phù văn sư công hội, địa vị tuy rằng không bằng sư phụ ngươi, nhưng hắn có địa vị cao trong Phù văn sư công hội, nói chung, ngươi có phiền phức rồi!

Tay phải của Dương Diệp hơi động, Tử Linh kiếm bay trở về trong tay hắn, sau đó chậm rãi đi tới gần nam nhân kia, nói:

- Phiền toái thì phiền toái đi, cũng không thể bởi vì sợ phiền phức mà có thể nhìn hắn giết ta, mà ta không thể giết hắn?

Đang lúc này, nữ tử kia che trước mặt nam nhân kia, nhìn Dương Diệp, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn làm gì!

- Đương nhiên là muốn giết hắn, làm sao, ngươi muốn ngăn cản ta?

Dương Diệp nói:

- Ta nói rõ trước, nếu như ngươi ra tay với ta, ta bảo đảm, bảo đảm nhất định sẽ giết ngươi!

Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Đừng đùa, hắn yêu thích chấm dứt hậu hoạn.

Nghe vậy, mí mắt của lão giả co giật, thầm mắng người điên, Lâm Sơn là lão già điên, cháu gái của hắn là tiểu ma nữ, mà hiện tại đồ đệ càng là người điên, chẳng phải không thành người nhà thì không về chung nhà.

Nữ tử ngẩn ra, người trước mắt này làm sao vậy? Đã biết rồi thân phận của nàng, còn không chừa chút tình cảm nào, hắn thật sự không sợ hay sao??

Ngay khi nữ tử sững sờ, Dương Diệp đã hành động, hắn vòng qua nữ tử, cầm Tử Linh kiếm trong tay chém vào cổ của nam tử. Mọi việc lưu một đường, ngày sau dễ nhìn nhau, đây là phí lời, hắn dám khẳng định, nếu hôm nay không giết người thanh niên này, ngày sau gặp lại, đối phương tuyệt đối sẽ trả thù hắn. Cho dù không dám làm công khai, nhưng khẳng định sẽ chơi mờ ám.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hắn không thích lưu con rắn độc ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình.

Cho dù là gia gia của thanh niên rất trâu bò, bất kể gia gia của hắn là ai, trước hết giết lại nói, có việc gì cứ để sư phụ đi gánh. . . .

Đương nhiên lão giả sẽ không nhìn Dương Diệp giết thanh niên trước mặt hắn, bởi vì như vậy, gia gia của thanh niên kia sẽ hận hắn, tuy rằng hắn không sợ, nhưng thực sự không cần thiết tạo ra kẻ địch cho mình.

Vì lẽ đó lúc kiếm của Dương Diệp không thể đánh xuống, bởi vì lão nhân xuất hiện ở trước mặt thanh niên. Nhìn thấy lão nhân xuất hiện ở trước mặt thanh niên, Dương Diệp thu kiếm, nhún vai một cái, nói:

- Nếu tiền bối muốn bảo đảm hắn, vậy vãn bối sẽ cho tiền bối mặt mũi, không giết là được rồi. Nhưng nếu ngày sau hắn dám đối phó vãn bối, hoặc là vãn bối bất hạnh chết trong tay hắn, sư phụ vãn bối nhất định sẽ đi đòi công đạo của tiền bối!

Nghe vậy, lão nhân giận dữ, nói:

- Tiểu tử, chuyện của ngươi và hắn thì liên quan gì tới lão phu? Lão phu không cho ngươi giết hắn, đó là bởi vì không thể một mình động võ ở trước Phù văn sư công hội, ngươi muốn giết hắn, được, chỉ cần không phải ở Phù văn sư công hội là được, tùy tiện ngươi giết, cho dù ngươi giết sư tỷ tiện nghi của ngươi cũng không sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK