Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại đây nào...

Man Sư chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác đề phòng xung quanh, sau khi đi được vài bước,Man Sư đột nhiên dừng lại, sau đó cười lạnh nói:

- Tên rác rưởi, ta đã cảm nhận được khí tức của ngươi rồi, đừng cố che giấu làm gì nữa?

Trong rừng cây, không có bắt cứ ai trả lời, vẫn im lặng như trước!

Man Sư nhướng mày, đi về phía trước thêm hai bước, hai chân vừa dẫm lên một đống lá khô thì sắc mặt ManSư lập tức biến đổi, cơ thể trong chớp mắt lùi nhanh về phía sau. Dù thế thì vẫn đã muộn, đống lá khô đột nhiênphóng lên cao, lớp da trên chân Man Sư lập tức nứt ra, một dòng máu tươi từ bàn chân chảy xuống.

Cảm nhận được đau đớn da thịt do đường kiếm quỷ dị của đối phương gây ra, Man Sư giận không nói nên lời,nhưng chân sắp chạm đất thì sắc mặt của Man Sư lần thứ hai đại biến, một lá bùa xuất hiện ngay trên chânMan Sư, sau đó một tia sắm sét trực tiếp từ trên trời hạ xuống, cảm nhận được sức mạnh khủng bồ bên trongtia sét, ánh mắt Man Sư lộ ra sợ hãi!

- Grào!

Man Sư gầm lên giận dữ rồi trực tiếp khôi phục bản thẻ, sau khi khôi phục thì tia sét kia đã ở ngay phía trên đầurồi!

- Oành!

Một tiếng sắm rền vang lên giữa rừng xanh tĩnh mịch, cùng một tiếng gào thất thanh, một luồng sóng khí nhanhchóng khuếch tán ra xung quanh bốn phía, dưới áp lực của sóng khí khủng khiếp kia, những cây cổ thụ xungquanh nhanh chóng hóa thành vụn gỗ.

- Keng!

Đúng lúc này, một tiếng kiếm vang lên, chỉthấylúc Man Sư đang ở trên không thì có một đường kiếm khí màuvàng cắt ngang trong không khí, nó lao về phía Man Sư đã sớm bị thương. Khi đường kiếm khí màuc vàng kia đãở gần sát trên người của Man Sư thì một tia sáng màu tím quỷ dị xuất hiện, tốc độ của nó nhanh hơn đường kiếmkhí màu vàng kia một bước, nhanh chóng chạm vào người Man Sư.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang trời lại vang lên, trên lưng vị Man Sư đã bị thương kia giờlại xuất hiện thêm vài lỗ máu,đường kiếm khí màu vàng kia cũng đã áp sát phía trên.

- Rầm!

Đường kiếm khí màu vàng kia lướt qua người Man Sư, đểlại một đường kiếm thật sâu. Lúc này đây, DươngDiệp đã xuất hiện trên lưng của Man Sư, hai tay hắn nắm chặt Tử Linh kiếm, chuẩn bị ra một đòn thật mạnh vàođầu của Man Sư. Đường kiếm đang đi xuống, Man Sư đột nhiên xoay người một cái, Dương Diệp lập tức bị đánhbay về phía một cây đại thụ.

- Rầm!

Cây đại thụlập tức bị gãy, Dương Diệp thì nằm trên mặt đất. Dương Diệp thầm thở dài, sau đó hắn liền rút ramột tắm phù trịliệu và một tám Thần Hành Phù vỗ vào người, một luồng huyền khí mạnh mẽ tràn ra từ trong giàyTật Phong, hắn lùi về phía sau thật nhanh, ngay khi hắn lùi về sau thì Tử Điêu trên vai hắn đột nhiên vung lênchiếc móng vuốt nhỏ của mình. Hơn mười đường sáng tím tại phóng đi như bay về phía Man Sư đang bổ nhàovề phía Dương Diệp.

- Oành!

Một tiếng nổ thát thanh tại vang lên từ trong rừng cây.

Sau một lúc lâu, bên trong rừng lại trở nên yên tĩnh, Man Sư lúc này đây rất thảm hại, phía trên lưng là từngmảng thịt đỏ tươi lộ ra ngoài, máu từ trên lưng chảy xuống đất như một dòng nước.

- Nhân loại... nhân loại...

Thân hình Man Sư khẽ run lên, Man Sư khôi phục hình người, ánh mắt điên cuồng nhìn về phía Dương Diệpđang tẩu thoát, hai tay Man Sư nắm chặt thành quyền, trên mặt là biểu hiện hung dữ đáng sợ, sau một lúc lâu,một tiếng gầm khản đặc vang vọng khắp rừng cây, một tiếng gào quỷ dị, khiến lòng người rét run!

Sau khi Dương Diệp chạy ra khỏi rừng cây thì vội vàng lấy mấy viên thạch năng lượng ra hấp thụ. Huyền khíđiên cuồng trào ra từ chiếc giày Tật Phong, hắn phóng nhanh về phía Đoạn Hồn Sơn Mạch.

Dương Diệp nhìn lại Man Sư đã bị đánh đến trọng thương thì trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Hắn đã dùngtắm phù cao cấp duy nhất mà hắn có, cộng thêm đòn đánh lén của tiểu tử kia nữa mà vẫn không thể giải quyếtđược đối phương. Ít ra thì cũng đã khiến đối phương bị thương rồi, nhưng hắn biết, một chút vết thương đó đốivới một huyền thú Linh cấp là không đáng kẻ!

Sau khi Dương Diệp cảm nhận nguồn khí lực phát ra từ cú đánh của Man Sư túc nãy, hắn lập tức chọn đào tầuchứ không chọn thi triển con át chủ bài đểliều chết cùng đối phương! Bởi vì nếu Man Sư muốn chạy trốn thìDương Diệp hắn cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, vì nơi này là Thập Vạn Đại Sơn.

Nếu Dương Diệp đã không nắm chắc phần thắng một trăm phân trăm thì hắn sẽ không sử dụng con át chủ bài.Vì một khi đem át chủ bài lật ra mà lại không thể tiêu diệt được Man Sư thì hắn sẽ gặp phiên phức lớn!

Thứ nhất, Quỷ Tông sẽ không bỏ qua cho hắn, vì viên Huyết Sát châu kia thì chỉ chợ rằng Quỷ Tông có thể sẽphái đi cả cường giả cảnh giới Tôn giả để lấy về. Còn hắn, một khi để lộ ra chuyện hắn đã thu phục rất nhiềuhuyền thú, chắc chắn Đề quốc Huyền Thú sẽ truy lùng và giết chét hắn, và cả thế lực nhân loại nữa, nhất là Đềquốc Đại Tần sẽ để mắt đến hắn, đến lúc đó thì cả mẹ hắn cũng không cứu được hắn.

Tóm lại thì thực lực hiện tại của hắn quá yếu, mà giờ hắn lại đang sở hữu thứ mà các thế lực siêu cấp kia thèmkhát, nều như không muốn các thế lực siêu cấp kia nhắm vào thì hắn chỉ có thể khiêm tốn một chút, biết điềumột chút thôi.

Dọc đường đi, Dương Diệp chỉ biết liều mạng mà chạy, nhờ có tiểu tử kia mở đường cho, nhờ có uy lực phát ratừ người tiểu tử kia nên những nơi hắn đi qua ngay cả một con kiến cũng không có, hắn chỉ chạy thẳng mộtđường rất thuận lợi. Đương nhiên, nếu mà bọn họ gặp con huyền thú Linh cấp kia thì hắn và tiểu tử kia chỉ cóthể chọn đường trồn mà thôi.

Hiện tại hắn và tiêu tử kia hợp lại cũng không thể chống lại được con huyền thú Linh cấp kia, mà phía sau còncó một con nữa chớ...

Chớp mắt thời gian đã trôi qua rất nhanh, trời cũng đã tối đen.

Thập Vạn Đại Sơn về đêm chính là thời điểm Thập Vạn Đại Sơn nguy hiểm nhát, bóng tối đặc biệt có lợi vớihuyền thú, nên rất nhiều huyền thú sẽ lựa chọn hoạt động về đêm. Nhớ lại đàn Dạ Kiêu mà Dương Diệp đã gặpở đáy vực kia cũng khiến Dương Diệp phải mắt hồn, tuy huyền thú này chỉ là huyền thú cấp thấp, nhưng nếu sốlượng nhiều thì thực lực rất đáng gờm. Số lượng vẫn là một lợi thế!

Dương Diệp không tiếp tục chạy trốn nữa, đêm nay không có trăng, tuy vẫn nhìn thấy đường nhưng vẫn bắttiện. Dĩ nhiên, quan trọng hơn hết là hắn sẽ phản kích một lần nữa, Dương Diệp hắn không phải là loại ngườithích rơi vào thế bị động, nếu có thể giải quyết được đối phương thì quá tốt. Mà nếu không giải quyết đượcnhưng có thể khiến đối phương cảm thấy phiền phức thì hắn cũng sẽ rất vui.

Ý nghĩ đó Dương Diệp là thật, nhưng sự thật lại tàn khốc vô cùng, túc này đây, Man Sư không hề cho hắn thờigian chuẩn bị, vì chỉ một lúc sau khi hắn dừng chạy trốn thì một bóng người từ trên trời rơi xuống. Bóng ngườinhư một khối thạch tớn ngàn cân rơi xuống đát, làm cho cả mặt đất phải rung chuyền!

Dương Diệp nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Man Sư thì nheo mắt lại nhìn, làm sao mà nhanh thế được?Chẳng lẽ đối phương cũng có Thần Hành Phù?

- Nhân loại kia, ta phải nghiền nát xương của ngươi, chầm chậm thưởng thức thịt của ngươi, ngươi cứ yên tâm,ta sẽ không giết ngươi đâu, ta sẽ cho ngươi cảm nhận tất cả những chuyện này!

Man Sư nhìn Dương Diệp một cách tàn độc, hai tay nắm thành quyền tạo thành tiếng răng rắc vang dội.

Dương Diệp nhíu mày, sau đó khẽ nở nụ cười nói:

- Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Lại đây nào, ngươi cứ yên tâm đi, ta không có đặt bẫy gì ở đây đâu, chúng ta cùngđấu một trận công bằng đi!

Man Sư đang tiến lại gần Dương Diệp, nhưng sau khi nghe xong lời nói của Dương Diệp thì đột nhiên dừng tại, lửa giận cũng hạ xuống một ít, nghĩ đến việc mấy lần trước Dương Diệp đánh lén mình, Man Sư đầu óc cũngtỉnh táo ra một chút!

Đúng vậy, tại sao người này lại không chạy, vì sao đang chạy trốn thì đột ngột dừng lại? Man Sư càng nghĩ càngkhẳng định nhất định tà Dương Diệp đang có âm mưu gì đó, Man Sư lập tức không đi tiếp về phía Dương Diệpđang đứng nữa mà lùi về sau hai bước, ánh mắt đề phòng mọi thứ xung quanh. Dù cơ thể hắn có cường đại thìhắn cũng không muốn trúng loại bùa chú này lần thứ hai đâu!

Nhìn thấy hành động của Man Sư, Dương Diệp cười thầm, trên mặt cũng cực kỳ bình tĩnh nói:

- Sao, không phải ngươi muốn nghiền nát xương của ta sao? Ta đang đứng đây này, lại đây đi nào! Sao thế,chẳng lẽ ngươi tại sợ một nhân loại cảnh giới Tiên Thiên như ta sao?

Nói xong, Dương Diệp có ý tiến về phía Man Sư hai bước!

Man Sư lần này không hề tức giận, ngược lại ánh mắt cảnh giác còn cao hơn vài phần, vì Man Sư tin DươngDiệp sẽ đứng đây chờ chết. Néu vậy thì chắc chắn lần này cũng như những lần trước, tên này lại dùng mấy tiểuxảo gì đây!

Nghĩ thế, Man Sư trầm giọng nói:

- Tên nhân loại rác rưởi kia, ngươi lại dùng thủ thuật gì nữa đây? Nếu có bản lĩnh thì đấu một trận đàng hoàngđi!

- Có bản lĩnh thì đấu một trận sao?

Dương Diệp ngẩn người, sau đó mỉm cười, gật đầu nói:

- Được, vậy ngươi lên đi, chúng ta đấu một trận, lại đây nào, ta đang đứng đây nè!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK