Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp rời đi lúc rời khỏi chỗ của Tần Tịch Nguyệt đã là buổi tối, bởi Đại Tần đế quốc thực hành cấm đi đêm, trên đường rất quạnh quẽ, chỉ có ngẫu nhiên xuất hiện bóng người lướt nhanh trên đường.

Lúc này Dương Diệp cảm thấy tâm loạn như ma, tam thê tứ thiếp là ước mơ của mỗi nam nhân, thế nhưng hắn trước đây chưa từng nghĩ nhiều về phương diện này. Dù sao lấy trước hắn chỉ là người bình thường ở An Nam thành, đừng nói tam thê tứ thiếp, hắn ăn đủ no hay không cũng là một vấn đề.

Hắn là người biết đủ, ngoại trừ cần bảo vệ tốt muội muội cùng mẫu thân ra, cơ bản không có dã tâm gì khác. Vì lẽ đó cho dù hắn trở thành một tên phù văn sư, lại lĩnh ngộ kiếm ý và kiếm tâm thanh minh, hắn lại chưa từng nghĩ dùng thực lực này làm một chút gì đó.

Tần Tịch Nguyệt nói nam nhân có thực lực tam thê tứ thiếp rất bình thường, hắn không phản đối câu nói này, nhưng như vậy là công bằng với Thanh Thi cùng Tần Tịch Nguyệt hay sao? Tuy rằng Tần Tịch Nguyệt ở ngoài miệng nói thành tình nhân của hắn rất tự nhiên, không hề có một chút không thoải mái, thế nhưng Dương Diệp vẫn có thể cảm giác được, nàng đang giả ra.

Dù sao Tần Tịch Nguyệt cũng là công chúa của một nước, hơn nữa lại là cường giả Vương Giả cảnh, làm sao có khả năng cam tâm cùng chung một nam nhân với người phụ nữ khác? Cho tới Tô Thanh Thi liền càng không cần phải nói, lấy thực lực và ngạo khí của Tô Thanh Thi, cùng chung một nam nhân với người khác. . . Dương Diệp vừa nghĩ đã cảm thấy tóc bạc đi nhiều.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là, hiện tại thực lực hai nữ nhân này đều cao hơn hắn nhiều, dưới tình huống như thế, hắn không có khả năng làm gì . . .

Đột nhiên, Dương Diệp dừng bước, nhìn về xa xa, kinh hô:

- Thanh Thi?

Đối diện, Tô Thanh Thi mặc một bộ áo trắng, cầm Thanh Minh kiếm trong tay nhìn về phía Dương Diệp.

Nghe được Dương Diệp, thân hình Tô Thanh Thi hơi động và đi về phía Dương Diệp trước, nói:

- Lúc trước có người đang theo dõi ngươi!

- Theo dõi ta?

Dương Diệp cả kinh, nói:

- Làm sao có khả năng!

Không phải hắn tự đại, có Tiểu gia hỏa ở đây, người nào theo dõi hắn mà không bị phát hiện chứ?

- Là cường giả Tôn Giả cảnh!

Tô Thanh Thi trầm giọng nói.

Mí mắt của Dương Diệp co giật, nói:

- Cường giả Tôn Giả cảnh?

Là người của Quỷ tông hay là người của Nhị hoàng tử? Nếu như là cường giả Tôn Giả cảnh, Tiểu gia hỏa phát hiện không được cũng rất bình thường. . .

Tô Thanh Thi lắc lắc đầu, nói:

- Ta chỉ có thể cảm giác được, cũng không có nhìn thấy đối phương. Ngày hôm nay ngươi chém giết cường giả Vương Giả cảnh tại cửa thành đế đô, ngươi bây giờ đã bị các thế lực và thế gia chú ý, đặc biệt Quỷ tông, phỏng chừng bọn họ đã bắt đầu điều tra ngươi. Còn có Bách Hoa cung, phỏng chừng hiện tại các nàng sẽ không xem thường ngươi như trước kia!

- Lần này không thể giả heo ăn hổ rồi!

Dương Diệp cười cợt, theo ý của hắn là ẩn giấu thực lực, tận lực ít gây chú ý, sau đó làm nên tiếng hót kinh người trên Thanh Vân, nhưng đáng tiếc hiện tại không xong rồi.

- Là vì cứu nữ tử tên là Thanh Hồng?

Đột nhiên Tô Thanh Thi lên tiếng hỏi.

Dương Diệp nhìn Tô Thanh Thi một chút, thấy đối phương không có tâm tình dị dạng, trong lòng buông lỏng, lập tức hắn gật đầu, nói:

- Bọn họ là bằng hữu ta gặp được trong Thập Vạn Đại Sơn, bọn họ trợ giúp mẫu thân cùng muội muội của ta, chuyện lần này cũng vì ta mà bị liên lụy, vì lẽ đó ta không thể thấy chết mà không cứu!

Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một chút, không có nói cái gì.

- Đúng rồi, tại sao ngươi tới nơi này?

Dương Diệp đột nhiên hỏi.

- Ngươi ngày hôm nay dùng Tử Linh kiếm?

Tô Thanh Thi hỏi.

Dương Diệp gật gật đầu, không hiểu nói:

- Làm sao?

- Lấy kiếm ra!

Nghe vậy, Dương Diệp không do dự, xoay tay phải, Tử Linh kiếm xuất hiện trên tay hắn.

Tay ngọc của Tô Thanh Thi khẽ động, Thanh Minh trong tay bay tới trước mặt hai người, cùng lúc đó, Tử Linh trong tay Dương Diệp bỗng nhiên run lên, sau đó tự động ra khỏi vỏ, bay đến bên cạnh Thanh Minh kiếm, sau đó, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp, hai thanh kiếm tỏa ra kiếm quang và quấn quít nhau. . .

- Chuyện gì thế này?

Dương Diệp nhìn hai thanh kiếm quấn quít lấy nhau, nghi ngờ nói.

Lúc nhìn thấy hai thanh kiếm quấn vào nhau, trong mắt Tô Thanh Thi sinh ra thần thái phức tạp, tay ngọc hơi động, Tử Linh bay trở về trong tay Dương Diệp, nói:

- Tử Linh cùng Thanh Minh vốn là một thanh kiếm, tên là Tử Thanh kiếm, là một trong số ít Đạo khí của Kiếm tông chúng ta. Vào mấy chục năm trước, phụ thân ta cầm Tử Thanh kiếm này đại chiến với tông chủ Quỷ tông, ở trong trận chiến ấy, kiếm linh Tử Thanh kiếm bị trọng thương, rơi vào hôn mê, mà thân kiếm Tử Thanh kiếm thì bị hủy, ý thức của kiếm linh cũng bị phân thanh hai nửa, nếu muốn chữa trị Tử Thanh kiếm, phải thức tỉnh kiếm linh trong Tử Linh cùng Thanh Minh tạo thành kiếm linh Tử Thanh kiếm, bất đắc dĩ, cường giả Kiếm tông chúng ta không thể làm gì khác hơn là chế tạo Tử Thanh kiếm thành hai thanh kiếm, sau đó để đệ tử Kiếm tông thả ở trong đan điền ôn dưỡng ngày đêm, hy vọng có thể tỉnh lại kiếm linh trong hai thanh kiếm này!

Sắc mặt Dương Diệp thay đổi, hắn không nghĩ tới thanh kiếm trong tay mình chính là Đạo khí, Đạo khí đấy, thứ này không thể dùng kim tệ để suy nghĩ.

Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một chút, tiếp tục nói:

- Trong Kiếm tông, chỉ có ta dùng Thanh Minh kiếm mới làm Thanh Minh kiếm phát sinh cảm ứng, vì lẽ đó Thanh Minh kiếm bị ta đoạt được. Nguyên bản Kiếm tông muốn giao Tử Linh kiếm cho người khác thử xem, thế nhưng bị ta phản đối, vì lẽ đó Tử Linh kiếm cho tới nay không có dấu hiệu khôi phục.

- Phản đối?

Dương Diệp không hiểu nói:

- Tại sao phản đối? Nếu như có người có thể tỉnh lại kiếm linh Tử Linh kiếm, đôi kia Kiếm tông mà nói, đây không phải chuyện tốt hay sao?

Ánh mắt Tô Thanh Thi nhìn sang nơi khác, nhạt tiếng nói:

- Nếu như có người có thể làm cho Tử Linh kiếm sản sinh cảm ứng, vậy ta sẽ đồng thời tu luyện với đối phương, đồng thời cần ta cùng đối phương tâm linh tương thông. . .

Nghe vậy, Dương Diệp mở to mắt, đôi mắt hắn đỏ lên, nói:

- Làm sao có thể? Đương nhiên phải cự tuyệt, từ chối tốt. . .

Đùa giỡn, để Thanh Thi đồng thời tu luyện cùng người khác, tâm linh tương thông, ngẫm lại, Dương Diệp đã kích động muốn giết người.

Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một chút, nàng không nói lời nào.

Làm như cũng cảm giác mình vừa nãy quá kích động, Dương Diệp đỏ mặt, sau đó hắn cười cợt, nói:

- Thanh Thi, ta hiện tại có thể làm Tử Linh kiếm sản sinh cảm ứng với ta, chẳng phải nói chúng ta có thể đồng thời tu luyện, sau đó tâm linh tương thông?

Tô Thanh Thi xoay người, nhìn thẳng Dương Diệp, nói:

- Nếu như ngươi có thể sống sót từ Thập Vạn Đại Sơn trở về, chúng ta sẽ đồng thời tu luyện!

Nghe vậy, nội tâm Dương Diệp ấm áp, hơi cảm động, nữ tử trước mặt vẫn quan tâm hắn, nhưng phương thức quan tâm của nàng khác với người khác mà thôi.

Dương Diệp chậm rãi đi tới Tô trước mặt Thanh Thi, đưa tay kéohai tay ngọc của Tô Thanh Thi, sau đó nhẹ nhàng kéo nàng tới gần, thân thể Tô Thanh Thi hơi cứng ngắc bị hắn kéo vào trong lòng, mũi ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên thân thể Tô Thanh Thi, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm, vì mẫu thân ta, vì ngươi, ta nhất định sẽ từ Thập Vạn Đại Sơn trở về!

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Thi vẫn cứng ngắc như trước, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng đẩy Dương Diệp ra, trên gương mặt lạnh lùng đã đỏ ửng, muốn tránh thoát hai tay Dương Diệp, nhưng mà Dương Diệp vẫn ôm chặt eo của nàng, làm cho động tác của nàng uổng công vô ích.

Nhìn Tô Thanh Thi xinh đẹp trước mặt, nhìn gò má của nàng đỏ ửng e thẹn, Dương Diệp rung động, đầu chậm rãi cúi thấp xuống, ngay khi hắn muốn hôn lên bờ môi đỏ mọng của Tô Thanh Thi, đột nhiên, Tô Thanh Thi tránh thoát Dương Diệp ôm ấp, tay ngọc kéo vai Dương Diệp, thân hình hơi động, nàng đã biến mất.

Ngay khi Dương Diệp cùng Tô Thanh Thi biến mất, một đội hộ vệ đội hoàng gia tự mặc giáp bạc đồng loạt đi ngang qua vị trí Dương Diệp cùng Tô Thanh Thi vừa đứng.

Hộ vệ đội hoàng gia đã đi xa, Dương Diệp cùng Tô Thanh Thi xuất hiện ở vị trí ban đầu.

Lúc này trong lòng Dương Diệp oán hận, hận không thể nâng kiếm chém giết tất cả đội hộ vệ đội hoàng gia, nếu như không phải bị những hộ vệ đội hoàng gia tuần tra cắt ngang, hắn đã hôn nàng. Hiện tại, hiện tại đừng có đùa, bởi vì Tô Thanh Thi cách hắn rất xa, trên mặt đã khôi phục thần thái lạnh lùng.

Tuy rằng hắn biết trong lòng Tô Thanh Thi có hắn, thế nhưng muốn thân cận với Tô Thanh Thi một chút, tất cả đều cần thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc trước chính là thời cơ tốt nhất, nhưng mà thời cơ này đã không còn. . . .

Nhìn thấy Dương Diệp nhìn mình, vẻ mặt Tô Thanh Thi hơi không tự nhiên, xoay người, nói:

- Trở về chuẩn bị cẩn thận, Thanh Vân Bảng sắp bắt đầu rồi!

Nói xong câu này, Tô Thanh Thi không dừng lại, thân hình hơi động, nàng biến mất tại chỗ, chỉ còn lại mùi hương thơm ngát lưu lại nơi này.

Ngửi hương thơm nhàn nhạt kia, Dương Diệp thở dài, thấp giọng mắng:

- Hộ vệ đội hoàng gia chết tiệt. . .

Nói xong, Dương Diệp cũng không dừng lại, thân hình hơi động, hắn biến mất trong bóng đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK