Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Dương Diệp cùng Huyết Nữ rời khỏi Cổ Kiếm tông, hai người ra khỏi Vĩnh Hằng Quốc và đi tới Vĩnh Hằng giới!

Lối vào của Hư Vô giới cũng không phải ở Vĩnh Hằng Quốc.

Dương Diệp có chút xúc động khi trở lại Vĩnh Hằng giới.

Bây giờ, Vĩnh Hằng giới đã sớm không còn phồn hoa như trước đây, ở đây, trải qua tiêu hao nội bộ, ở trong Chư Thiên Vạn Giới đã sớm không còn quyền phát biểu gì nữa!

Hiện tại ở đây nhất định sẽ trở thành chiến trường của Hoang tộc cùng Vĩnh Hằng Quốc.

Mà người nơi này rõ ràng đều đã biết kết quả này, bởi vậy rất nhiều người cơ bản đều đã rời khỏi Vĩnh Hằng giới, đi tới giới khác.

Vắng vẻ!

Rất vắng vẻ!Bên cạnh Dương Diệp, Huyết Nữ khẽ nói:

- Chiến tranh gần đến.

Dương Diệp khẽ cười nói:

- Đánh, đánh thế giới này không còn thì mọi người đều cao hứng.

Nói đến đây, Dương Diệp bỗng nhiên quay đầu lại, ở cách hắn không xa, chẳng biết đã xuất hiện một nữ tử từ lúc nào.

Một nữ tử mặc váy dài màu trắng.

Dương Diệp ngây người khi nhìn thấy nữ tử này.

Đẹp!

Đây là cảm giác đầu tiên của Dương Diệp!

Đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông!

Đây là cảm giác thứ hai của Dương Diệp!

Hắn không có cách nào hình dung vẻ đẹp của nữ tử này, phải nói là hắn cảm thấy trên đời này không có bất kỳ từ nào có thể hình dung ra vẻ đẹp của nàng.

Không chỉ Dương Diệp, cho dù Huyết Nữ là nữ tử cũng thất thần.

Gương mặt Huyết Nữ coi như là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nàng ở trước mặt nữ tử này lại có cảm giác xấu hổ không bằng!

Đúng lúc này, Tru trong cơ thể Dương Diệp đột nhiên rung lên, theo tiếng kiếm ngân này vang lên, Dương Diệp lập tức lấy lại tinh thần. Hắn lại nhìn về phía nữ tử, trong lòng vô cùng khiếp sợ!

Nữ tử trước mắt này tự nhiên làm cho hắn thất thần!

Điều này là không đúng!

Bản thân hắn là kiếm tu, kiếm đạo cùng kiếm tâm đã đạt tới mức thuần túy, tuyệt đối không có khả năng thất thần chỉ bởi vì đối phương đẹp!

Rất không bình thường!

Huyết Nữ cũng lấy lại tinh thần, trên mặt nàng cũng đầy vẻ nghiêm trọng!

Lúc này, nữ tử váy trắng này đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp cùng Huyết Nữ.

Dáng người nữ tử váy trắng cao gầy, ở giữa chân mày của nàng có một giọt máu đỏ thẫm, đương nhiên dễ thấy nhất vẫn là hai mắt của nàng trong suốt bình tĩnh, khiến người ta liếc nhìn liền khó có thể rời mắt!

Một điều đáng để nói là hai mắt của nàng màu tro!

Dương Diệp cùng Huyết Nữ đều rất đề phòng!

Nữ tử liếc nhìn Dương Diệp:

- Ta đã nghe được lời ngươi mới nói rồi. Thế giới này bị hủy diệt, ngươi rất hả hê, cười trên nỗi đau của người khác à?

Dương Diệp nói:

- Ta không hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Nữ tử lại nói:

- Vậy sao ngươi còn nhìn?

- Nhìn thế nào?

Dương Diệp không hiểu.

Nữ tử quay đầu lại nhìn lướt qua xung quanh:

- Ở đây rất nhanh sẽ trở thành chiến trường, sau đó biến mất. Chín phần sinh linh ở đây sẽ bị tiêu diệt sạch.

Dương Diệp liếc nhìn nữ tử:

- Các hạ là người của Vĩnh Hằng giới?

- Vĩnh Hằng giới?

Nữ tử thoáng dừng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu:

- Coi như là vậy đi. Ta chứng kiến thế giới này sinh ra, nó từ không tới có, sau đó đến phồn hoa, cuối cùng là xuống dốc...

Dương Diệp nói:

- Điều này không phải là theo quy luật sao? Hoặc nói, đây là pháp tắc vũ trụ gì đó?

Nữ tử đột nhiên khẽ nở nụ cười.

Nụ cười này khiến trời đất mất đi sắc màu vốn có.

Nữ tử liếc nhìn Dương Diệp:

- Sống chết sống chết đúng là pháp tắc vũ trụ, cũng là một loại quy luật của vạn vật. Nhưng nguyên nhân bây giờ thế giới này gần biến mất không phải là vì pháp tắc vũ trụ, mà là bởi vì con người.

Dương Diệp cười nói:

- Các hạ, con người chẳng phải một loại quy luật vũ trụ sao?

Nữ tử đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp, qua vài hơi thở mới thu hồi ánh mắt.

Qua rất lâu, nữ tử đi tới trong sông Vĩnh Hằng bên dưới, tay phải của nàng nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, sau đó nói:

- Ngươi nói không sai, con người cũng là một loại quy luật vũ trụ.

Nàng lại nhìn về phía Dương Diệp.

Đúng lúc này, thân thể Dương Diệp trực tiếp cứng đờ. Trong phút chốc, thanh kiếm Tru ở trong cơ thể hắn đột nhiên lao ra, sau đó xuất hiện ở trước mặt nữ tử kia.

Trong lòng Dương Diệp hoảng hốt!

Phía xa, nữ tử nhìn Tru trước mặt. Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên khép ngón tay đặt ở trên thân kiếm của Tru và chậm rãi di chuyển xuống dưới. Theo ngón tay của nàng di chuyển, kiếm ý cùng sát ý của Tru trực tiếp biến mất sạch sẽ!

Ánh mắt của nữ tử này dừng lại ở đỉnh kiếm Tru, mũi kiếm nơi đó đã không còn.

Nó thiếu mất một góc!

Nữ tử bấm tay bắn ra, Tru trở lại trước mặt Dương Diệp.

Dương Diệp không hiểu nhìn về phía nàng lại nghe nàng nói:

- Thanh kiếm này vốn cũng không phải tên là Tru, mà gọi là Thiên Tru, nó đã từng có mấy chủ nhân, ta đều rất thất vọng về bọn họ. Về phần ngươi, ta có chút bất ngờ. Ta đã thay ngươi giải phong lực lượng bên trong kiếm này một nửa Kiếm Linh trong nó sắp thức tỉnh, khi đó, kiếm này sẽ khôi phục lại một tia diện mạo ban đầu.

- Một nửa? Một tia?

Dương Diệp nhíu mày:

- Như vậy là có ý gì?

Nữ tử chậm rãi đi về phía xa:

- Ngươi cẩn thận cảm nhận đi!

Dương Diệp liếc nhìn nữ tử, sau đó thò tay cầm kiếm và chậm rãi nhắm hai mắt lại, dần dần, tay phải của hắn bắt đầu chấn động. Sau một lúc lâu, hắn mở mắ rat:

- Sao có thể như vậy được!

Thanh kiếm này cũng không phải là thật!

Cũng không đúng, phải nói là thanh kiếm này căn bản không đầy đủ!

Dương Diệp nhìn về phía nữ tử:

- Mũi kiếm kia đâu?

Nữ tử nói:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK