Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bành!

Khí kình của ba người bị Dương Diệp đánh tan trong nháy mắt.

Rơi trên mặt đất, Dương Diệp dùng vẻ mặt đề phòng nhìn ba người, huyền khí trong người Hoàng Thanh cùng Thanh Hải phun trào, dường như sau một khắc sẽ ra tay, nhưng vừa nghĩ tới Dương Diệp lúc trước đánh ra một kiếm nhẹ nhàng như gió đã phá giải công kích của bọn họ, sắc mặt hai người thay đổi thành cực kỳ nghiêm túc, cũng không dám tùy tiện ra tay, một chiêu kiếm vừa rồi quá mức sắc bén.

- Ngươi là đệ tử Kiếm tông Dương Diệp!

Đúng vào lúc này, Hải Tuyết hơi kinh ngạc nói.

Nghe vậy, sắc mặt đám người Hoàng Thanh cùng Thanh Hải thay đổi lần thứ hai, đương nhiên bọn họ đã nghe qua tên của Dương Diệp, đó chínhlà thiên tài yêu nghiệt Tiên Thiên cảnh chém giết Vương Giả cảnh, lại từng giao thủ với Linh Giả cảnh!

Dương Diệp hơi bất ngờ, nhìn về phía Hải Tuyết, nói:

- Ngươi biết ta?

Hải Tuyết gật gật đầu, nói:

- Tại cửa vào đế đô, ta đã thấy ngươi gioa thủ với cường giả Vương Giả cảnh kia!

Thì ra là như vậy, Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nói:

- Lúc trước nghe ngươi nói Huyền thú đế quốc có bộ tộc huyền thú không thua gì sáu thế lực lớn Nam vực, ngươi có biết tình huống cặn kẽ hay không?

Hải Tuyết trầm ngâm một hồi, nói:

- Nói rõ ràng tỉ mỉ cho ta nghe, ngươi cũng biết, Huyền thú cấm chỉ nhân loại bước vào khu vực trung tâm của chúng. Nhưng có một việc ta có thể xác định, đó chính là bốn đại bộ tộc huyền thú rất khủng bố, cho dù chưa trở thành Vương giai đều rất khủng bố.

Nói đến đây, Hải Tuyết dừng một chút, sau đó nhìn phía Dương Diệp, nói:

- Đương nhiên khủng bố chỉ là đối với chúng ta.

Dương Diệp cười cợt, hắn không dây dưa vấn đề này, ánh mắt nhìn sang hai người kia vẫn đang phòng bị, nói:

- Ta không có ác ý với các ngươi!

Nói xong, Dương Diệp không quản ba người, hắn thả người nhảy lên gốc cây, tiếp tục bắt đầu hấp thu năng lượng thạch.

Thấy Dương Diệp làm thế, ba người nhìn nhau một chút, ba người do dự vẫn lựa chọn đi sang nơi khác, đi tìm nơi khác ẩn thân.

Tại Thập Vạn Đại Sơn không có nhân nghĩa đạo đức gì cả, thực lực Dương Diệp cường hãn như vậy, bây giờ không có ác ý với bọn họ, nhưng ai dám cam đoan Dương Diệp luôn không có ác ý với bọn họ? Ngược lại mặc kệ như thế nào, vì lý do an toàn, bọn họ đều không muốn ở cùng với người có thực lực quá mạnh.

Đối với việc lựa chọn của ba người, Dương Diệp không có phản ứng gì, tiếp tục chuyên tâm hấp thu linh khí trong năng lượng thạch.

Thời gian không ngừng trôi qua, sắp tới đêm khuya, trong Thanh Vân sơn mạch yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có tiếng huyền thú rống lên đầy giận dữ, mỗi khi truyền ra tiếng Huyền thú rống lên giận dữ liền đại biểu có huyền giả nhân loại bị Huyền thú phát hiện, trong đêm đen bị Huyền thú phát hiện, ngoại trừ những yêu nghiệt sáu thế lực lớn và Đại Tần đế quốc ra, cực ít người có thể sống sót.

Nhưng những việc này không phải chuyện của Dương Diệp, lúc này Dương Diệp đang cố gắng hấp thu năng lượng thạch, từng khối từng khối năng lượng thạch bị hấp thu biến thành bột phấn. . . .

Tờ mờ sáng ngày thứ hai, Dương Diệp đã tỉnh lại, vào lúc hắn mở hai mắt ra, một tia sáng vui mừng xuất hiện, bởi vì hắn phát hiện, hắn đã đạt tới Tiên Thiên tam phẩm rồi!

Cho tới nay, hắn luôn cố gắng gia tăng và thân thể cùng lúc, hắn lại rất ít gia tăng cảnh giới bản thân, vì lẽ đó đến tối hôm nay mới thôi, hắn vẫn chỉ là Tiên Thiên nhị phẩm, nhưng hắn không nghĩ tới, hấp thu năng lượng thạch một đêm, cảnh giới của hắn lại tăng lên một phẩm, đối với Dương Diệp mà nói, việc này không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.

Dù sao ở bên trong Thanh Vân sơn mạch này, có thêm một phần thực lực là có thêm một phần bảo đảm.

Lại nghĩ tới việc gì đó, đôi mắt của Dương Diệp khép hờ lại, hắn vội vã kiểm tra thế giới vòng xoáy trong cơ thể một hồi, đúng như hắn sở liệu, vào lúc hắn trở thành Tiên Thiên tam phẩm thì vòng xoay trong cơ thể lại tăng lên một chút. Nhìn thấy sự biến hóa này, Dương Diệp càng tươi cười vui vẻ.

Tuy rằng không biết lai lịch của vòng xoáy nhỏ này là như thế nào, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, vòng xoáy nhỏ này tuyệt đối là thứ rất trâu bò; tuy rằng hắn không biết tác dụng chân chính của vòng xoáy là gì, thế nhưng không nghi ngờ chút nào, tác dụng của vòng xoáy chắc chắn rất nghịch thiên!

Lắc lắc đầu, Dương Diệp không có suy nghĩ cái vấn đề này, hắn quay đầu nhìn Tử Điêu vẫn đang ngủ trên bả vai một chút, Dương Diệp cười một tiếng, cũng ôm Tử Điêu vào trong lòng, sau đó hắn lập tức lao thẳng về hướng nam.

Nhưng mà còn đi không bao lâu, Dương Diệp đã ngừng lại lần thứ hai, bởi vì cách anh ta không xa là một lòng núi, ba người đang vây công một con Huyền thú Vương giai, ba người này không phải người khác, chính là ba người xảy ra chút ma sát nhỏ với hắn vào tối hôm qua.

Dương Diệp cũng nhận ra con Huyền thú Vương giai mà ba người vây công, bởi vì hắn đã từng gặp qua con Huyền thú này rồi, đó là Liệt Diễm Sư, chỉ có điều con Liệt Diễm Sư này là Vương giai!

Thực lực của ba người không tệ, theo đạo lý mà nói, ba người vây công một con Huyền thú Vương giai sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng làm cho Dương Diệp bất ngờ chính là, chiến đấu xa xa không chỉ có Huyền thú Vương giai, mà là con Liệt Diễm Sư đang đè đánh ba người.

Phát hiện tình huống như thế, Dương Diệp cũng sinh ra một chút hứng thú, đối với Huyền thú Vương giai cường hãn, hắn vẫn có chút hứng thú, bởi vì đại biểu cho nó chính là tay chân siêu cấp của hắn sau này!

Nghĩ tới đây, Dương Diệp không có lựa chọn ra tay, hắn ẩn nấp ở một bên và nhìn ba người kia chiến đấu cùng Liệt Diễm Sư.

- Bành!

Hoàng Thanh xuất chưởng đánh vào đầu Liệt Diễm Sư, nhưng mà Liệt Diễm Sư không có vấn đề gì, ngược lại, hắn bị đánh bay ngược ra ngoài.

Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt hai người Hải Tuyết cùng Thanh Hải biến đổi, thực lực cùng thân thể phòng ngự của con Huyền thú Vương giai này quá mức khủng bố.

Hoàng Thanh bị chấn động bay ngược ra phía sau cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, bọn họ cũng biết lực phòng ngự mạnh mẽ của Huyền thú Vương giai, bởi vì biết nên hắn mới lộ ra vẻ mặt kinh hãi, bởi vì một chưởng lúc trước của hắn cũng không có nương tay, Huyền thú Vương giai trúng bình thường một cái sẽ bị thương, mà con Liệt Diễm Sư trước mắt lại không có chút tổn thương nào!

Lúc này hắn vô cùng hối hận, không chỉ có hắn hối hận rồi, Hải Tuyết cùng Thanh Hải cũng hối hận rồi, hối hận lúc trước lại động thủ với con Liệt Diễm Sư lạc đàn này.

Thời điểm hừng đông, bọn họ liền đứng dậy hành động, đi tìm những huyền giả tán tu khác, nhưng sau khi đi tới nơi này, bọn họ phát hiện một đàn Huyền thú Vương giai, nhưng có một con lịa xuất hiện trước mặt ba người, điều này làm cho ba người bọn họ bất ngờ và vui mừng, sau đó ba người phi thường hiểu ngầm và ra tay với con Liệt Diễm Sư này.

Nhưng ba người không nghĩ tới, con Liệt Diễm Sư này lại mạnh như thế, mạnh đến mức ba người liên thủ cũng không thể làm gì, không, phải nói ba người liên thủ cũng không phải đối thủ, nếu như không phải ba người bọn họ có hiểu ngầm với nhau, sợ rằng ba người bọn họ đã là thịt trong bụng Liệt Diễm Sư.

Đẩy lui Hoàng Thanh, Liệt Diễm Sư cũng không có ngừng tay, trái lại nó gầm lên giận dữ, sau đó thả người nhảy một cái, sau đó lao thẳng về hướng Hoàng Thanh bị đánh bay, mà hai chân sau của nó đạp lún cả mặt đất. . . .

Nhìn thấy Liệt Diễm Sư tấn công Hoàng Thanh, Thanh Hải cùng Hải Tuyết không chút nghĩ ngợi đã chặn phía trước Hoàng Thanh, sau đó hai người phát động huyền kỹ tấn công Liệt Diễm Sư.

Hiện tại ba người là một thể, nhất định phải trợ giúp lẫn nhau, nếu như Hoàng Thanh chết, hai người bọn họ không có khả năng chống lại Liệt Diễm Sư.

Sau khi Hoàng Thanh rơi xuống, hắn cũng không có lựa chọn chạy trốn, trái lại hắn tiến lên trợ giúp Hải cùng Hải Tuyết , tương tự, hắn cũng biết rõ đạo lý này, trong Thanh Vân sơn mạch này, nếu bị một con Huyền thú Vương giai đuổi theo không bỏ, hắn chết chắc rồi. Nếu như vậy, vậy còn không như ba người liên thủ đánh toàn lực, như vậy còn có một ít cơ hội!

Nhìn giữa trường ác chiến, Dương Diệp đứng bên cạnh khẽ gật đầu, không thể không nói, thực lực con Liệt Diễm Sư trước mặt rất tốt. Bởi vì nếu như đổi thành tiểu Ngân và tiểu Hôi, chỉ sợ lúc này đã chết dưới tay ba người kia. Nhưng mà con Liệt Diễm Sư này không chỉ không có chịu nửa điểm thương tổn, trái lại còn đè đánh ba người.

Theo Dương Diệp suy đoán, thực lực con Liệt Diễm Sư sợ rằng không kém gì Đại Địa Hùng vương bước vào nửa bước Linh giai, cho dù có khoảng cách cũng không kém là bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, Dương Diệp lắc lắc Tử Điêu đang ngủ trên vai, bị Dương Diệp lay động, Tử Điêu phi thường không tình nguyện mở hai mắt ra, Tử Điêu tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là dùng tiểu trảo ra sức lắc lỗ tai của Dương Diệp, Dương Diệp lúc này vội vàng xin lỗi, sau đó chỉ vào Liệt Diễm Sư xa xa. . .

Nhìn thấy Liệt Diễm Sư, hai mắt Tử Điêu còn hơi lim dim mở to, sau đó vội vã chỉ trỏ đầu nhỏ, trên người sinh ra tia sáng tím, tỏ ý muốn thu nó làm tiểu đệ.

Dương Diệp vội vàng ôm lấy Tử Điêu đùa giỡn, hắn cũng không muốn thân phận của Tử Điêu xuất hiện ở trước mặt mọi người!

Trấn an Tử Điêu một lúc, thân hình Dương Diệp hơi động, hắn xuất hiện ở giữa trường.

Dương Diệp đột nhiên xuất hiện làm cho Liệt Diễm Sư và ba người Hoàng Thanh sững sờ, hai bên đều dừng chiến đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK