- Nơi đây không được sao?
Kỳ Bi Thiên lắc đầu.
- Ta ở chỗ này, các ngươi sẽ cực kỳ thế thảm.
Dương Diệp trầm mặc.
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Ngươi ở thế giới kia biểu hiện, rất không tồi, nhưng còn thiếu rất nhiều. Không phải ta hà khắc với ngươi, mà là thật sự còn chưa
đủ.
Nói xong nàng rơi xuống một quân cờ.
- Ngươi thua!Dương Diệp ngây người.
Bởi vì lúc này đây, hắn không có nhường Kỳ Bỉ Thiên.
Kỳ Bỉ Thiên nói:
- Ta biết, trước kia ngươi một mực nhường ta, nhưng đáng tiếc, ta đang không ngừng lớn lên, mà ngươi lại không.
Nói xong nàng đứng lên, sau đó đi tới bên cạnh Dương Diệp, nàng vỗ nhè nhẹ đầu của Dương Diệp.
- Sống đến già, học đến già. Trong những ngày kế tiếp, không có người thúc giục ngươi, loại thời điểm này, càng cần ngươi tự vấn lòng mình, lần sau gặp mặt, hy vọng ngươi không có để cho ta thất vọng.
Nói xong, thân thể Kỳ Bỉ Thiên dần dần hư ảo.
- Tiểu Kỳ tỷ tỷ!
Lúc này Lôi Lâm từ nơi không xa chạy tới.
Kỳ Bỉ Thiên nhìn thoáng qua Lôi Lâm.
- Có duyên gặp lại!
Nói xong, Kỳ Bỉ Thiên hoàn toàn biến mất.
Trước bàn cờ, biểu lộ của Dương Diệp cứng đờ, giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác trong lòng có chút trống rỗng.
Đi!
Nàng cứ đi như thế!
Đi không có chút do dự gì!
Lôi Lâm vẫn là tiểu gia hỏa thích khóc, chứng kiến Kỳ Bỉ Thiên ly khai, nàng ngã vào trong ngực Dương Diệp khóc nức nở.
Kỳ Bỉ Thiên ly khai Hồng Mông Tháp, tất cả Thần khí bị phong ấn đều tự động cởi bỏ.
Kỳ Bỉ Thiên đi tới một hư không mịt mờ, mà ở chỗ kia, cũng đứng một tiểu nữ hài, tiểu nữ hài không lớ hơn nàng bao nhiêu.
Tiểu nữ hài này đúng là Thiên Tú!
Kỳ Bỉ Thiên nhìn thoáng qua Thiên Tú.
- Một phân thân cũng có thể đạt tới loại trình độ này, cực kỳ ghê gớm rồi.
Thiên Tú quay người nhìn về phía Kỳ Bỉ Thiên, nàng quan sát Kỳ Bỉ Thiên một chút, sau đó nói:
- Sự cường đại của ngươi, để cho ta nghĩ tới một Kiếm Tu.
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Ta đã thấy.
Thiên Tú khẽ gật đầu.
- Cảm giác như thế nào?
Kỳ Bỉ Thiên đi tới trước mặt Thiên Tú, cười nói:
- Một Kiếm Tu rất cường đại, một Kiếm Tu không nên xuất hiện ở thời đại này. Đáng tiếc…
- Đáng tiếc cái gì?
Thiên Tú hỏi.
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Người có Thất Tình Lục Dục, hắn đã bỏ chín, chỉ còn một. Sự cường đại của hắn, là cực đoan, so sánh với hắn, ta càng ưa thích Dương tiểu tử. Tuy kiếm của Dương tiểu tử không có cường đại như hắn, nhưng đây mới là người, kiếm của hắn, hữu tình, có tình vị. Nếu như có một ngày Dương tiểu tử biến thành như hắn, ta nghĩ, ngươi cũng sẽ thất vọng a?
Thiên Tú khẽ cười nói:
- Xác thực sẽ thất vọng. Bất quá, ta có lòng tin, hắn sẽ không biến thành như vậy.
Kỳ Bỉ Thiên khẽ gật đầu.
- Phải đi rồi. Bằng không thì thế giới này sẽ tan nát!
Giờ phút này chung quanh hư không, đã cực kỳ không ổn định. Làm như có lực lượng gì tại bốn phía tràn ngập!
Thiên Tú nhìn thoáng qua Kỳ Bỉ Thiên.
- Không có sao chứ?
Giờ phút này, trên trán Kỳ Bỉ Thiên, chữ Mệnh đã sáng lên, hơn nữa là màu máu đỏ.
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Không có việc gì, hiện tại nó cũng không ở trạng thái đỉnh phong, cho dù cảm nhận được ta, muốn tru sát ta, tối đa chỉ có năm thành nắm chắc.
Thiên Tú trầm mặc mấy tức, sau đó nói:
- Bảo trọng!
Kỳ Bỉ Thiên cười cười, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không.
Rất nhanh, nàng hoàn toàn biến mất ở trong tràng.
Trên không trung, Thiên Tú cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới.
- Bảo trọng mình!
Rất nhanh, nàng cũng dần dần hư ảo.
Phía dưới.
Trong Hồng Mông Tháp, Dương Diệp ngồi ở trước bàn cờ trầm mặc rất lâu, như nghĩ đến cái gì, trên mặt hắn nổi lên nụ cười, sau đó đứng lên.
Nhưng lúc này, Kiếm Sát, Kiếm Hồ Lô, Kiếm Tổ, Kiếm Linh, còn có Thượng Cổ Chung và các Thần khí đều đi tới trước mặt hắn.
Dương Diệp duỗi tay nắm Kiếm Sát.
Ô... Ô... Ô... N... G!
Một tiếng kiếm reo vang vọng lên!
Có kiếm, cảm giác không giống nhau nha!
Lúc trước, thanh kiếm này ở trong tay hắn, là một thanh Siêu Thần khí, mà bây giờ, thanh kiếm này ở trong tay hắn, chỉ là một thanh kiếm!
Cái này là cảm giác của hắn bây giờ!
Cái này là một thanh kiếm!
Như cảm thấy biến hóa của Dương Diệp, Kiếm Sát bắt đầu rung động kịch liệt, thời gian dần trôi qua, kiếm ý quanh người Dương Diệp không tự chủ được tản ra, cuối cùng, những kiếm ý này đều trào vào Kiếm Sát.
Những kiếm ý này là tự mình ra, phải nói là Kiếm Sát yêu cầu ra!
Cứ như vậy, ở dưới ánh mắt chăm chú của Dương Diệp, kiếm ý vô cùng vô tận tràn vào trong Kiếm Sát, rốt cuộc, như đến cực hạn của Kiếm Sát, Kiếm Sát điên cuồng rung động, từng tiếng kiếm reo không ngừng từ trong đó phát ra.
Đột nhiên, Kiếm Sát hóa thành một đạo kiếm quang xông vào mi tâm Dương Diệp.
Thân thể Dương Diệp trực tiếp cương cứng.
Sau một khắc, hai mắt Dương Diệp bỗng nhiên co rụt lại, ở trên mặt hắn xuất hiện vẻ thống khổ, nhưng lúc này, một tia kiếm quang theo mi tâm hắn bay xuống, rất nhanh, kiếm quang đi tới trước ngực Dương Diệp, cũng chính là vị trí trái tim của hắn!
Kiếm quang dừng lại, sau một khắc, sợi kiếm quang kia đâm vào trái tim hắn!
Trong nháy mắt, Dương Diệp té xuống!
Ở Vĩnh Hằng Chi Giới, dưới mặt đất, một nam tử không tay không chân đột nhiên ngẩng đầu, hắn nhìn về phía một chỗ, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hắn nở nụ cười.
- Kiếm do tâm sinh, tru tâm vấn, ngươi có thể kiên trì được sao?