Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp trong lòng cả kinh, lập tức hai mắt sáng rực, có chút hưng phấn nói:

- Bọn họ có phải đều nghe lời ngươi hay không?

Nếu có thể thu phục những hoàng kim vệ sĩ này, vậy hắn sau này chẳng phải có thể càn quét Nam vực hay sao?

Nữ tử nhìn Dương Diệp một cái, nghiêm mặt nói:

- Nể tình ngươi cứu ta ra, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ tới ngoại vật, chỉ có đề thăng thực lực của bản thân ngươi mới là vương đạo, đừng có lẫn lộn đầu đuôi...

Dương Diệp ngẩn ra, lập tức lắc đầu, đạo lý này hắn sao mà không biết? Chỉ là nếu không mượn dùng ngoại vật, hắn cần năm nào tháng nào mới có thể cứu mẫu thân hắn ra? Chẳng lẽ thật sự phải đợi hắn trở thành tuyệt thế cường giả sao? Trước tiên không nói tới hắn có thể trở thành tuyệt thế cường giả hay không, cho dù sau này thật sự trở thành cường giả thì chỉ sợ mẫu thân hắn cũng mất rồi.

- Ngươi có vật đó, lại lĩnh ngộ được kiếm ý, nếu một lòng tu luyện, thành tựu ngày sau nhất định sẽ bất phàm, nếu cứ bỏ phí tâm tư vào những chuyện loạn thất bát tao tuy trong thời gian ngắn thật sự có thể cho ngươi hoành hành, nhưng thời gian kéo dài, ngươi sẽ càng lúc càng ỷ lại những ngoại vật này, từ đó dẫn tới thiên phú của bản thân ngươi bị mai một, còn có thể khiến tâm võ đạo của ngươi thay đổi, nhớ đó!

Nữ tử lại nói.

- Cám ơn những lời khuyên!

Dương Diệp gật đầu, nghiêm túc nói. Bất kể là như thế nào, nữ tử trước mắt cũng là có ý tốt, hắn xin ghi nhận.

Nữ tử gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía quan tài, ngọc thủ vỗ nhẹ vào quan tài. Lập tức, nắp quan tài trong nhảy mắt bị đẩy ra, cùng lúc đó, một thân ảnh có chút trong suốt từ bên trong quan tài chậm rãi bay lên.

Đạo thân ảnh này là một nam tử, từ tướng mạo cho thấy, khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt chữ quốc, mày rậm, hai mắt nhắm nghiền, mặc long bào màu tím, tuy thân thể này là hư ảo, giống như là hồn phách, nhưng dù ở cách vài chục trượng Dương Diệp vẫn cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách từ trên người người này. Hắn biết, người trung niên trước mắt này có thể chính là cường giả số hai Nam vực năm đó - Trụ Vương!

Nhìn người trung niên trước mắt, trong mắt nữ tử hiện lên một tia phức tạp, sau đó hai tay ở trước ngực kết một thủ ấn kỳ dị. Lập tức, một cỗ hào quang màu hồng nhạt từ thủ ấn tỏa ra.

- Trụ Vương năm đó không phải đã chết dưới sự vây công của các cường giả sao?

Nhìn người trung niên hai mắt nhắm chặt, bồng bềnh trên không trung, Dương Diệp trầm giọng nói.

Tần Tịch Nguyệt trả lời:

- Trụ Vương thật sự chắc đã biến mất trong thiên địa rồi. Thứ tồn tại hiện tại nếu ta đoán không sai thì chắc chỉ một tia hồn phách của Trụ Vương! Mà nàng ta hiện tại chắc là đang lay tỉnh tia hồn phách này.

- Người ta sau khi chết thì thật sự có hồn phách à?

Dương Diệp thấp giọng lẩm bẩm nói.

- Con người có hồn phách, nghe đồn thuật sư trước kia có thể chủ động tách hồn phách rời khỏi nhục thân, đồng thời còn có thể dùng hồn phách để thi triển ra rất nhiều thủ đoạn khủng bố.

Tần Tịch Nguyệt nói:

- Đương nhiên, khi thực lực của bản thân ngươi đạt tới trình độ nhất định, cũng có thể khống chế hồn phách của bản thân mình. Chỉ có điều chỉ sợ ít nhất cũng phải là Hoàng Giả cảnh mới có thể làm được!

- Hoàng gia gia của ngươi, cũng chính là Thủy Hoàng, là cường giả Hoàng Giả cảnh à?

Dương Diệp có chút tò mò hỏi.

- Chắc vậy!

Tần Tịch Nguyệt hờ hững nói:

- Ta cũng không rõ lắm, dù sao từ lúc ta sinh ra tới giờ, chưa bao giờ gặp ông ta cả. Đừng nói là ta, cho dù là hoàng đế ca ca của ta cũng chưa từng găp ông ta. Ta nghĩ nếu không phải Đại Tần xuất hiện nguy cơ gì đó thì ông ta sẽ không tùy tiện ra mặt đâu. Người tới đẳng cấp như bọn họ, đối với tình thân hay là quyền thế đều có cái nhìn rất nhạt!

Nói đến đây, Tần Tịch Nguyệt bỗng nhiên nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Ngươi cố gắng để trở nên mạnh mẽ, mục đích cuối cùng là gì? Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm ôm mỹ nhân? Hay là vì trường sinh bất lão, ngạo tiếu thiên địa?

- Ta á?

Trong mắt Dương Diệp hiện lên một tia mê man, nhưng rất nhanh, hắn ánh mắt liền trở nên kiên định:

- Ta chỉ muốn tự nắm giữ vận mệnh của người mà ta quan tâm, để họ không bị người khác bắt nạt. Đương nhiên, nếu có thể có năng lực tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm ôm mỹ nhân, trường sinh bất lão thì chẳng có gì tốt hơn!

- Có thể, chờ ngươi đứng trên đỉnh thế giới này rồi, ngươi muốn gì cũng làm được hết!

Tần Tịch Nguyệt cười nói.

- Hy vọng là vậy!

Dương Diệp cũng cười cười.

Đúng lúc này, người trung niên đang bồng bềnh trên không trung đột nhiên mở to hai mắt, người trung niên đỡ đẫn nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người nữ tử trước mặt hắn, hồi lâu sau, hắn lên tiếng:

- Ngươi ngươi là Huyên nhi?

Nữ tử gật đầu.

Thấy nữ tử gật đầu, khuôn mặt ác liệt của người trung niên hiện lên một nụ cười nhu hòa, đột nhiên, hai mắt hắn nhíu lại, cả giận nói:

- Ngươi, ngươi vì sao chỉ còn lại không đến hai năm thọ mệnh? Thằng nhãi Thân Công Báo đó đâu rồi? Trẫm lúc trước đã lệnh cho hắn phải chiếu cố ngươi cho tốt, vì sao ngươi hiện giờ không ngờ chỉ còn lại hai năm thọ mệnh?

- Phụ hoàng chớ giận!

Nữ tử giải thích nói:

- Năm đó nữ nhi bị cường giả của Nguyên Môn đả thương đến hồn phách, đồng thời bị người của Quỷ tông để lại ấn ký trên hồn phách của nữ nhi, quốc sư bất đắc dĩ, chỉ có thể phong ấn nữ nhi ở trong mộ địa này, thông qua linh mạch ẩn của nơi này và thuật tu hồn của quốc sư trị liệu. Chỉ là nữ nhi không ngờ, chữa trị một cái thôi là mất mấy trăm năm!

- Nguyên Môn? Quỷ tông?

Trong mắt Trụ Vương hiện lên vẻ lạnh lùng sắc bén, một cỗ lệ khí hiện lên trên mặt hắn, nói:

- Trẫm lúc trước nên nghe theo lời quốc sư, dùng thủ đoạn lôi đình để diệt sát những tông môn thế ngoại này, trẫm hối hận lắm! Nếu trẫm lúc trước tàn nhẫn hơn một chút, vương triều của trẫm sẽ không bị tiêu diệt, mẫu hậu của ngươi cũng không đến mức bị Nguyên Thiên của Nguyên Môn trảm sát!

- Phụ hoàng, ngươi có thể sống lại không?

Nữ tử trầm giọng nói, trong mắt hiện lên một tia hy vọng.

- Sống lại á?

Trụ Vương ngẩn ra, lập tức lắc đầu, nói:

- Thất hồn lục phách của trẫm đã mất lục hồn lục phách, vốn tia hồn phách này cũng nên biến mất trong thiên địa rồi, chỉ là trẫm không nỡ bỏ ngươi, cho nên mới vận dụng bí pháp, lại bảo quốc sư dùng bí thuật vô thượng bảo lưu thay trẫm. Hiện giờ trẫm đã thấy ngươi rồi, tia hồn phách này cũng không còn ý nghĩa để tồn tại nữa!

- Phụ hoàng, vậy cừu hận của Thương triều và mẫu hậu thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ sao.

Nữ tử có chút thất thần, nói.

Trụ Vương đột nhiên nhìn về phía Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh, nói:

- Ngươi là người của hoàng thất Tần quốc à? Trên người ngươi có khí vận gia thân.

Tần Tịch Nguyệt biến sắc, lập tức cười chua chát, không hổ là cường giả số hai Nam vực năm đó, tuy chỉ là một tia hồn phách, nhưng vẫn chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra lai lịch của nàng ta, nàng biết không thể giấu diếm, chỉ đành gật đầu.

Thấy Tần Tịch Nguyệt gật đầu, nữ tử đứng trước mặt Trụ Vương con ngươi co rút lại, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Dương Diệp rùng mình, theo bản năng đứng chắn trước mặt Tần Tịch Nguyệt, Tần Tịch Nguyệt ngẩn ra, lập tức trong lòng cảm thấy ấm áp.

Trụ Vương nói:

- Sự sụp đổ của một vương triều là điều hết sức bình thường, trẫm bại trong tay Đại Tần cũng là ý trời ý người, ta không oán hận Đại Tần, cho dù oán hận thì cũng sẽ không ra tay với ngươi.

- Tiền bối không hổ là cường giả kinh diễm đại lục năm đó, khí độ lòng dạ này khiến Tịch Nguyệt bội phục!

Tần Tịch Nguyệt vội vàng nói.

Trụ Vương mặc kệ Tần Tịch Nguyệt, nhìn về phía Dương Diệp, đột nhiên, trong mắt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên, nói:

- Ngươi không ngờ lĩnh ngộ được kiếm ý, ồ, còn là kiếm ý đệ nhất trọng đỉnh phong!

- Phụ hoàng, hắn, hắn là vị hôn phu của nữ nhi!

Lúc này, nữ tử trước mặt Trụ Vương đột nhiên lên tiếng.

Khóe miệng Dương Diệp giật giật, thầm nghĩ nữ tử trước mắt này lại muốn giở trò gì đây, chẳng lẽ thật sự muốn gả cho hắn à?

Trụ Vương sắc mặt lại biến đổi, đột nhiên, một cỗ uy áp khủng bố vô hình đột nhiên ập về phía Dương Diệp.

Khi cảm nhận được uy áp khủng bố này, hai chân Dương Diệp đột nhiên cong xuống, thiếu chút nữa thì trực tiếp quỳ xuống, không nghĩ ngợi nhiều, kiếm ý phun trào, đối kháng với uy áp khủng bố đó.

Tần Tịch Nguyệt cũng biến sắc, nàng ta cổ tay khẽ động, đang chuẩn bị xuất thủ cứu giúp, nhưng mà nàng ta lại kinh hãi hiện, nàng ta lúc này không ngờ không thể động đậy!

Nữ tử đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng tựa hồ là là nghĩ ra gì đó, lại ngậm chặt miệng.

Lúc này Dương Diệp sắc mặt đỏ bừng, trên trán và trên mặt chi chít mồ hôi to bằng hạt đậu, lúc này hắn cảm thấy trên người mình giống như có một ngọn núi lớn đang đè, cho dù hắn thi triển ra hết kiếm ý, nhưng mà 'ngọn núi” này vẫn ép cho hắn không thở nổi. Dần dần, chân Dương Diệp càng lúc càng cong, giống như sắp sửa phải quỳ xuống.

- Không!

Ngay khi đầu gối sắp chạm đất, một cỗ cảm xúc khuất nhục từ trong đáy lòng Dương Diệp trào ra, Dương Diệp phát ra một tiếng gầm như dã thú, Dương Diệp hắn không quỳ với trời, không quỳ với đất, người trước mắt này dựa vào gì mà bắt Dương Diệp hắn phải quỳ? Cho dù hắn là cường giả số hai Nam vực vào mấy trăm năm cũng không được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK