Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo Nhi dẫn Dương Diệp tới một gian phòng khách, khi thấy cảnh tượng trong đại sảnh, Dương Diệp sững sờ, sau đó sắc mặt nghiêm túc. Ở trong đại sảnh có rất nhiều lão nhân đang ngồi, những lão nhân này đều mặc trường bào phù văn sư, đương nhiên, việc này không phải trọng điểm, trọng điểm là Dương Diệp phát hiện, những lão đầu này cơ bản đều là thiên phù sư!

Những lão đầu này, Dương Diệp trừ sư phụ Lâm Sơn ra, ân, còn có Ninh Tu bị Bảo Nhi doạ dẫm lúc trước, còn lại hắn không nhận ra những người khác, mà hiển nhiên, những lão đầu này đang chờ hắn, bởi vì những lão đầu này đang quan sát hắn.

Dương Diệp nhìn về phía Lâm Sơn, Lâm Sơn gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi le lưỡi một cái, sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng khách.

Thấy Bảo Nhi rời đi, Lâm Sơn nói:

- Tiểu tử, lúc trước chúng ta mở hội nghị chính là đang thảo luận về ngươi, thảo luận cái gì? Thảo luận có nên phát huy chương phù sư cho ngươi hay không, rất đáng tiếc, trừ sư phụ ra, tất cả mọi người đều không cho rằng ngươi hiện tại có tư cách trở thành một tên phù sư, vì lẽ đó, có thể thành phù sư hay không, tất cả phải xem bản lĩnh của ngươi.

Hóa ra là vì việc này, Dương Diệp cười cợt, hắn ban đầu còn cho rằng bọn họ đang nhắm vào việc mình ra tay với tên thanh niên kia, nếu như những người này muốn trách phạt hắn,như vậy ngày hôm nay hắn sẽ gặp tai nạn, cũng còn tốt, những người này không phải vì chuyện này!

Vào lúc này, một lão nhân bên cạnh Lâm Sơn nói:

- Tiểu tử, ngươi là kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí?

Nghe vậy, Dương Diệp gật đầu.

- Ngươi mỗi lần chế tạo phù đều là thượng phẩm, đều không có ngoại lệ?

Lão nhân lại hỏi.

Dương Diệp nhìn về phía Lâm Sơn, thấy Lâm Sơn gật đầu, lập tức không ẩn giấu, hắn gật đầu.

Thấy Dương Diệp gật đầu, tất cả mọi người nhìn về phía Dương Diệp với ánh mắt quái dị..

- Có thể thử tại chỗ hay không? Lão nhân hỏi.

Dương Diệp lần thứ hai nhìn về phía Lâm Sơn, Lâm Sơn gật đầu, nói:

- Không cần lo lắng, thử xem đi, bọn họ không có ác ý!

Nghe vậy, Dương Diệp không do dự, hắn đi tới cái bafnt rước mặt, xoay tay phải, các loại vật liệu chế tạo bùa xuất hiện trên bàn, sau đó cầm lấy phù văn bút. . . .

Lâm Sơn nói không có ác ý, Dương Diệp tự nhiên sẽ tin tưởng. Lúc này hắn cũng đoán được dụng ý của Lâm Sơn, ở bất cứ nơi nào, chỉ có thực lực mới có thể được người khác xem trọng và tôn trọng.

Việc của hắn và Bách Hoa cung lan truyền rất rộng, cũng chỉ có Phù văn sư công hội mới có thể bảo vệ hắn, mà muốn cho Phù văn sư công hội đồng ý vì hắn đắc tội Bách Hoa cung, vậy Dương Diệp hắn nhất định phải thể hiện ra thiên phú đáng được Phù văn sư công hội coi trọng. Hắn chỉ có đạt được Phù văn sư công hội coi trọng và tán thành, ngày khác sau mới có thể xuất hiện công khai mà không cần kiêng kỵ Bách Hoa cung mạnh mẽ động thủ!

Không phải vậy, dựa vào một mình sư phụ Lâm Sơn vẫn chưa đủ làm thế lực khổng lồ như Bách Hoa cung kiêng kỵ!

Dương Diệp chế tác một tấm Cường Lực phù, hắn chế tác Cường Lực phù như xe nhẹ đường quen, không tới một lúc, một tấm Cường Lực phù tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người.

Dương Diệp vừa mới thu bút, lão nhân lúc trước hỏi Dương Diệp kia đã phất tay một cái, tấm Cường Lực phù bay vào trong tay của hắn. Khi thấy cấp bậc Cường Lực phù, trong mắt lão nhân tràn đầy khiếp sợ, nói:

- Quả thật là kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí, Cường Lực phù thượng phẩm đạt được kim huyền khí gia trì, nó còn mạnh hơn phù thượng phẩm phổ thông mạnh gấp đôi!

Nói đến đây, lão nhân nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Tiểu tử, sao ngươi làm được?

- Sư phụ giáo dục có phương pháp!

Dương Diệp khiêm tốn nói.

Lão nhân nhìn về phía Lâm Sơn, chỉ thấy Lâm Sơn lúc này tươi cười như hoa, dáng dấp kia thật sự rất đắc ý!

Đối với Lâm Sơn, đạt tới cấp bậc của bọn họ, mọi người cạnh tranh với nhau ở điểm khác, không phải so thưc lực và phù đạo của mỗi người, mà là so đệ tử. Dương Diệp xuất sắc như thế, bàn về trình độ yêu nghiệt, cho dù là cháu gái của sư huynh cũng không bằng, dù sao sư điệt của hắn không thể luôn luyện ra phù thượng phẩm! Mà Dương Diệp lại làm được!

Lão nhân lắc lắc đầu, vừa nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Có thể ở thử lại một lần không? Nhiều lần đều là phù thượng phẩm, việc này thật sự làm cho người ta khó tin!

Dương Diệp gật gật đầu, sau đó lại bắt đầu chế tác.

Dần dần, tất cả lão nhân chung quanh chậm rãi áp sát Dương Diệp, những lão nhân này đều nhìn chằm chằm vào tay của Dương Diệp, muốn biết Dương Diệp làm sao chế tạo bùa.

Rất nhanh, một tấm Thần Hành phù thượng phẩm hoàn thành, không tới một lúc, một tấm Trị Liệu phù thượng phẩm xuất hiện…

Chỉ một tiếng đồng hồ, Dương Diệp chế ra tám tấm bùa chú, mà tám tấm bùa chú đều là phù thượng phẩm!

Tất cả lão nhân đều giật mình.

Đùa gì thế, chế tạo ra nhiều phù thượng phẩm như thế, rốt cuộc đây là yêu nghiệt gì? Trong lịch sử phù văn sư, có thể làm được như vậy, một tay có thể đếm hết, mà những người kia, cơ bản đều là lão yêu quái mấy trăm tuổi, nhưng Dương Diệp mới bao lớn? Không tới hai mươi tuổi đã có thể nhiều lần chế tạo ra phù thượng phẩm. . .

Một lát sau, lão nhân hít sâu một hơi, nhìn Dương Diệp, trong mắt hơi phức tạp, nói:

- Tiểu tử, ta quan sát thủ pháp ngươi chế tạo bùa, thủ pháp của ngươi đúng là một mạch của Lâm Sơn lão thất phu này. Thế nhưng, cho dù như vậy cũng thể phải nhiều lần đều là phù thượng phẩm, cho dù bảo Lâm Sơn lão thất phu này làm, hắn cũng không làm được, ngươi làm thế nào? Lão phu thật sự không hiểu!

- Thân Mạt lão thất phu ngươi có ý gì!

Lúc này, Lâm Sơn tức giận nói.

Lão nhân tên Thân Mạt nhìn sang Lâm Sơn, nói:

- Lâm Sơn, đừng nói với ta là ngươi cũng có thể nhiều lần luyện ra thượng phẩm!

Lâm Sơn đỏ mặt, nói:

- Là ta không thể, nhưng đồ đệ của ta có thể, thế nào? Đồ đệ của ngươi được không? Trước đây ngươi thu đệ tử Ngũ hành huyền khí không phải rất đắc ý sao? Có muốn cho bọn chúng so với nhau không?

Thân Mạt hừ lạnh một tiếng, hắn không cãi vã với Lâm Sơn, hắn nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Tiểu tử, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!

Dương Diệp cười khổ, nói:

- Tiền bối, ngươi nói vấn đề này, vãn bối cũng không biết, ngược lại vãn bối dựa theo phương pháp của sư phụ dạy để chế tác bùa, nếu như có bí quyết hoặc là phương pháp gì đó, cho dù vãn bối giấu làm của riêng, nhưng sư phụ cũng chắc chắn sẽ không giấu làm của riêng. Nếu như nhất định phải có một lý do, vậy thì chỉ có thể nói vận may của vãn bối quá tốt. . . .

Nghe vậy, mọi người lắc lắc đầu, vận may quá tốt? Vận may của ngươi có thể nghịch thiên như vậy sao? Người ở chỗ này đều là mèo già hóa cáo, có người nào không biết Dương Diệp đang đánh thái cực, mặc dù biết, nhưng cũng không tiện hỏi thăm, dù sao mỗi một phù văn sư đều có phương pháp cùng bí quyết bí mật của chính mình, nhân gia không nói cũng rất bình thường.

- Tiểu tử, thiên phú của ngươi rất khủng bố, sợ rằng thế hệ tuổi trẻ của Phù văn sư công hội không ai có thể sánh bằng ngươi. Nhưng muốn trở thành phù sư, phải có thể chế ra thuật phù, tiểu tử, đừng nói với ta, ngươi đã có thể chế tác thuật phù, hơn nữa còn là thượng phẩm!

Thân Mạt lại nói.

Dương Diệp cười cợt, không nói lời nào.

Thân Mạt trầm giọng nói:

- Tiểu tử, ngươi đã có thể chế ra thuật phù?

Dương Diệp gật đầu.

- Cũng nhiều lần đều là thượng phẩm?

Lúc này, một lão nhân khác hỏi.

Dương Diệp gật đầu như trước.

Thấy thế, trong phòng đều là tiếng hít khí lạnh. Tất cả mọi người nhìn về phía Dương Diệp, ánh mắt biến thành quái dị lần nữa. Chế tác thuật phù khó khăn không phải bùa chú có thể sánh bằng, cho dù những phù sư như bọn họ có thể chế tác thuật phù, cho dù chế tác hết sức chăm chú cũng không dám nói có thể mười tấm chế tạo ra tám tấm thượng phẩm.

Hiện tại thanh niên trẻ tuổi trước mặt lại có thể.

- Cho hắn huy chương phù sư nhất phẩm!

Lúc này, lão nhân tóc bạc ngồi ở chủ vị đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, bờ môi rất nhiều lão nhân ở đây co giật, nhưng chung quy không ai nói gì, loại yêu nghiệt như thế đúng là có tư cách trở thành phù sư nhất phẩm. Xuất hiện lời lẽ ngăn cản chính là tìm cớ.

- Còn Bách Hoa cung bên kia?

Lúc này, đột nhiên Lâm Sơn nói.

- Phù văn sư công hội chúng ta lúc nào cần nhìn sắc mặt Bách Hoa cung làm việc?

Lão giả tóc bạc cười gằng một tiếng, nói:

- Sau này tiểu tử sẽ do Phù văn sư công hội chúng ta bảo hộ!

Nghe vậy, Lâm Sơn lại nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Tiểu tử, còn không mau cảm ơn sư bá của ngươi? Đúng như sư huynh đã nói, sau này Bách Hoa cung muốn công khai động tới Dương Diệp, đây là việc không thể nào. Đừng nói Bách Hoa cung, cho dù là Nguyên Môn cũng phải cho Phù văn sư công hội mặt mũi!

Dương Diệp không ngốc, đương nhiên hắn biết lão nhân tóc bạc nói có ý nghĩa gì. Lập tức đi tới trước mặt lão nhân tóc bạc và khom người hành lễ, nói:

- Dương Diệp bái kiến sư bá!

Lão nhân tóc bạc khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi rất tốt! Còn tốt hơn nha đầu nhà ta!

- Đều là sư phụ giáo dục có phương pháp. . .

Dương Diệp còn chưa nói hết, hắn đã bị lão nhân tóc bạc gõ một cái, nói:

- Chớ có làm cái điệu bộ này trước mặt ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK