Nhìn thấy người trung niên ra tay, trong mắt Dương Diệp hiện lên một tia sát ý, hắn không phải là một ngườithích gây sự, nhưng hắn càng không phải là một người sợ phiên phức! Cho nên...
Khi người trung niên đi tới trước mặt Dương Diệp, Dương Diệp rút kiếm lại không chút lưu tình chém xuống,một kiêm này nhanh chóng vô cùng!
Tử Linh Kiếm vừa tiếp xúc đến cánh tay của người trung niên, người trung niên lập tức kinh hãi gần chết, muốnlùi trở ra, nhưng vẫn muộn rồi, xoẹt một tiếng, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh tay của ngườitrung niên mang theo một dòng máu tươi trực tiếp bay ra ngoài!
Còn chưa kết thúc, chỉ thấy giữa sân có một đường ánh sáng màu vàng hiện lên, sau đó hai mắt của ngườitrung niên lập tức trợn tròn, đầu của người trung niên từ trên cỗ rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người nhát thời ngây người. Một cường giả cảnh giới Vương Giả lại nhưvậy bị một huyền giả cảnh giới Tiên Thiên giết chết trong nháy mắt?
Dương Dũng lại giống như bị trói chặt vậy, nhìn chằm chằm vào người trung niên không có đầu đã nằm trên mặtđất, đây chính là tam thúc của hắn đấy, là cường giả cảnh giới Vương Giả đáy, không ngờ lại bị một kiếm củađối phương giết chết trong nháy mắt như vậy? Làm sao có thể như vậy được?
Dương Dũng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, bởi vì Dương Diệp nhìn về phía hắn.
Dương Dũng thấy ánh mắt Dương Diệp nhìn qua thì toàn thân run lên, theo bản năng liền lùi lại phía sau vàibước, hoảng sợ nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta là người của Dương gia, Dương Tùng cùng Dương Phong đường ca ta cũng đivào dãy núi Thanh Vân, thực tực bọn họ rất mạnh, ngươi...
Nghe được Dương Dũng nói vậy, Dương Diệp đột nhiên dừng bước, hắn đã từng nghe nói về hai người DươngDũng vừa nhắc tới, suy nghĩ một lát, Dương Diệp lại nhớ ra, hai người này không phải là hai người con cháuDương gia trước đây muốn đánh cướp hắn sao? Dương Diệp liếc mắt nhìn Dương Dũng, lắc đầu, Dương gianày được xưng là một trong bốn gia tộc lớn của Đề Đô, thế nào lại xuất hiện toàn con cháu như vậy chứ.
Nhìn thấy Dương Diệp dừng bước lại thì trong tòng Dương Dũng vui mừng, cho rằng Dương Diệp đã bị haiđường ca của hắn dọa, ngay lập tức hắn tại thấy tự tin, ưỡn thẳng ưng, nói chuyện đầy khí thé:
- Tiểu tử, nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta có thẻ tha cho ngươi một mạng, nếu không, cho dù ngươi là đệtử Kiếm Tông, Dương gia ta cũng nhất định sẽ diệt toàn tộc của ngươi!
Dương Diệp nghe được Dương Diệp nói, hai mắt hơi híp tại, vào lúc hắn muốn ra tay, Tiêu Ngọc Nhi đột nhiênxuất hiện ở trước mặt của Dương Dũng, sau đó cho Dương Dũng một cái tát và phẫn nộ quát:
- Ngươi đúng là kẻ ngu ngốc, còn không mau xin tỗi cho Dương huynh? Ngươi là muốn chết rồi sao?
Nàng cũng chỉ ước gì kẻ hoàn khố đần độn trước mắt này chết đi cho rồi, nhưng không có cách nào, nàng khôngthể để cho hắn chết, nếu như hắn đã chết, Dương gia nhất định sẽ giận chó đánh mèo tới Tiêu gia, đến lúc đó,Tiêu gia lsại thật sự sẽ nguy hiểm sớm tối!
Những đám người xung quanh nhìn Dương Dũng, đều là lắc đầu, Dương Dũng này thật sựlà đần độn đến cựcđiểm rồi. Một Tiên Thiên có thể chém giết cường giả cảnh giới Vương Giả, Kiếm Tông sẽ để Dương gia ngươi đốiphó với hắn sao? Còn nữa, hiện tại mạng nhỏ của người còn nằm ở trong tay người ta, ngươi còn ra nói tời uyhiếp, người này phải ngu xuẩn tới trình độ nào mới có thể chuyện ngu xuần như thế?
Bị Tiêu Ngọc Nhi tát một cái khiến Dương Dũng sửng sốt, sau đó trong nháy mắt hắn trở nên điên cuồng và chỉvào Tiêu Ngọc Nhi giống như phát điên quát:
- Nàng tại vì hắn mà đánh ta, con tiện nhân này, ta cho nàng biết, nàng cùng hắn đều sẽ chết, còn cả Tiêu gia củanàng cũng sẽ bị diệt tộc, các ngươi đều sẽ bị diệt tộc.
Tiêu Ngọc Nhi nhìn Dương Dũng lắc đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Dương Diệp, xin xỏ:
- Dương huynh.
Dương Diệp lại cắt ngang lời Tiêu Ngọc Nhi nói, nói:
- Tiêu tiểu thư, ta hiểu rõ ý của tiểu thư, cũng biết lo lắng của nàng. Nhưng cho tới nay, nàng hình như đều quênmất một điểm, đó chính là không phải Dương Diệp ta tìm hắn gây phiền phức, mà là hắn muốn gây phiền phứccho ta. Nàng đã hết lần này tới tần khác bảo ta hạ thủlưu tình, làm người hình như không thểlàm như vậy đi?
Dương Diệp rất quý trọng mỗi tình cảm bằng hữu, cho nên khi lần đầu tiên Tiêu Ngọc Nhi bảo hắn hạ thủlưutình, hắn đã hạ thủlưu tình. Nhưng lần này, cho dù túi cỏ trước mắt này là nhi tử của chưởng giáo Nguyên Môn,hắn cũng không thể không giết được, cả đời này, hắn hận nhất là người khác lấy người nhà hắn tới uy hiếp hắn!
Tiêu Ngọc Nhi cười khổ, nói:
- Xin tỗi, Dương huynh, lần này thật sựlà Ngọc Nhi ích kỷ. Nhưng Ngọc Nhi vẫn không thể để cho huynh giếthắn ở trước mặt Ngọc Nhi được.
Tiêu Ngọc Nhi nói đến đây thì cổ tay thoáng động, một thuật phù trung cấp thượng phẩm xuất hiện ở trên taynàng, nói:
- Dương huynh, Ngọc Nhi không có ý đối địch với huynh, xem như nể tình trước kia, huynh rời đi được không?
Nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi tây ra thuật phù, Dương Diệp khẽ nở nụ cười, lắc đầu, nói:
- Tiêu tiểu thư, thành thật mà nói, ta rất quý trọng tình cảm hữu nghị giữa chúng ta, nhưng hiện tại xem ra, tangược tại chỉ có một bên tình nguyện. Nếu như vậy, thì bỏ qua đi.
Dương Diệp nói xong, đột nhiên biến mát, lao về phía Dương Dũng ở sau lưng Tiêu Ngọc Nhi.
Nhìn thây Dương Diệp ra tay, trong mắt Tiêu Ngọc Nhi lóe lên một tia giãy dụa, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu gia,Tiêu Ngọc Nhi lại không hề do dự, tay ngọc ném thần phù trung cấp về phía Dương Diệp.
Thuật phù đón gió tăng vọt, ở trên không trung khẽ run lên, sau đó lại là hóa thành một đạo phong nhận hìnhbán nguyệt lao về phía Dương Diệp!
- Đúng, đúng, giết chết hắn, giết chết hắn đi.
Dương Dũng ở bên cạnh nhìn thầy Tiêu Ngọc Nhi ném ra thuật phù, hắn điên cuồng kêu lên
Thấy Tiêu Ngọc Nhi ra tay, Dương Diệp lắc đầu và nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhi, trong mắt hắn đầy lạnh lùng, hắnrút kiếm chém ra một phát, phong nhận lập tức bị chém nát. Tốc độ của Dương Diệp không giảm, trong nháymắt đã đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Nhi, cỗ tay hắn thoáng động, Tử Linh Kiếm đã nằm ngang trên cổ Tiêu NgọcNhi, Dương Diệp nhìn Tiêu ngọc một lát, thanh kiếm cuối cùng không có cắt xuống.
Thân hình Dương Diệp thoáng động, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Tiêu Ngọc Nhi, sau đó Tử Linh Kiếmcắt xuống đầu của Dương Dũng còn không kịp phản ứng.
Sau một kiếm kết thúc mạng sống của Dương Dũng, Dương Diệp xoay người và đi về phía trong cửa thành, saukhi đi mây bước, Dương Diệp đột nhiên dừng bước, nói:
- Tiêu tiểu thư, lần này sở dĩ ta không giết tiểu tư, là bởi vì ta đã từng xem tiểu thư là bằng hữu, đối đãi với bằnghữu giống như người thân, Dương Diệp ta có thể thay đổi nguyên tắc của ta. Nhưng từ giờ trở đi, chúng takhông còn là bằng hữu nữa!
Dương Diệp nói xong lại bước nhanh đi về phía cửa thành.
Ở cửa thành, Tiêu Ngọc Nhi nghe được lời nói của Dương Diệp thì không khỏi cười khổ, nàng sớm biết chuyệnsẽ trở thành như vậy, nàng không nên đáp ứng tên hoàn khố Dương Dũng này đi ra chờ hai đường huynh củahắn.
Lúc Dương Diệp sắp đi vào cửa thành lúc, một đội binh sĩ mặc khôi giáp màu bạc đột nhiên từ trong cửa thành lao ra, sau đó bao vây xung quanh Dương Diệp. Khi một nam tử trung niên dẫn đầu đám binh sĩ này nhìn thấy thithể của Dương Dũng, hai mắt hắn lập tức đỏ ửng!
Nam tử trung niên quay đầu tại nhìn về phía Dương Diệp, sắc mặt dữ tợn nói:
- Quan hệ giữa Dương gia ta cùng Kiếm Tông cũng không tệ, nếu ngươi là đệ tử Kiếm Tông, vậy vì sao phải ratay đối với con cháu Dương gia ta. Cho dù hắn có làm gì không đúng, lẽ nào ngươi không thể giáo huần hắn mộtchút, cũng không nên giết hắn chứ?
- Hóa ra ngươi cũng biết là hắn không đúng à!
Dương Diệp bật cười một tiếng, nói:
- Xem ra ngươi hiều rất rõ về tiểu tử kia, nếu đã hiểu rõ tiểu tử kia như vậy, vì sao không giáo dục hắn thật tốt, lạiđể cho hắn đi ra đường tìm chết như vậy?
- Ngươi chính là Dương Diệp?
Nam tử trung niên đột nhiên hỏi.
Dương Diệp nghe vậy thì có chút bất ngờ, cau mày nói:
- Làm sao ngươi biết!
Nghe được câu trảlời của Dương Diệp, trên mặt nam tử trung niên đã bớt đi vài phần dữ tợn, hắn nhìn DươngDiệp, trong mắt nhiều có ý tứ không thể hiểu được, một lát sau, nam tử trung niên nhìn thật sâu vào trong mắtcủa Dương Diệp, nói:
- Ngươi thật sự không nên giết hắn!
Người trung niên nói xong lại dẫn theo mọi người xoay người rời đi.
Dương Diệp càng nhíu mày lông mày, lúc trước hắn đã chuẩn bị sẽ ra tay, nhưng đối phương tại đột nhiên rời đi.Người trước mắt này có ý gì? Bây giờ hắn vẫn không hiểu ra sao cả!
Dương Diệp lắc đầu, không suy nghĩ về những điều này nữa, hắn đi về phía hoàng cung của Đề quốc Đại Tần.
Chỉ trong giây lát, Dương Diệp tại đi tới cửa của hoàng cung Đé quốc Đại Tần, lúc này sốlượng người ở cửahoàng cung tại ít hơn khi Thanh Vân Bảng mở ra rất nhiều, ở chỗ quảng trường trước cửa hoàng cung có mộtngười trung niên nho nhã đang ngồi ghi chép gì đó. Khi nhìn thấy người trung niên này, Dương Diệp thoáng ngắnngười ra, trong mắt đầy vẻ bất ngờ, bởi vì người trung niên nho nhã này tại chính là Lý Tư thừa tướng của Đềquốc Đại Tần
Dương Diệp đi tới, thi lễ với Lý Tư, sau đó cổ tay thoáng động, ba mươi cái nội đan Huyền thú vương cấp xuấthiện ở trên bàn trước mặt Lý Tư.