Nghe thấy lời nói của Dương Diệp. vẻ tươi cười trên mặt nữ tử biến mất, trầm mặc một lúc, nàng ta nhìn Dương Diệp rồi nói:
- Ta lúc ban đầu cũng không muốn kéo ngươi xuống nước đâu, dù sao ngươi cũng chỉ là một phàm nhân Huyền giả Phàm Nhân cảnh. Về phần đi theo ngươi, bất kể ngươi có tin hay không, nói chung là ta cũng không phải cố ý muốn đi theo ngươi, bởi vì ngươi lộ tuyến trốn của ngươi cũng là lộ tuyến muốn chạy trốn của ta. Có thể nói rằng tất cả những điều này đều là trùng hợp!
- Trùng hợp?
Nghe thấy lời nói của nữ tử, Dương Diệp thiếu chút nữa thì tát cho nàng ta một cái, hắn bị hai cỗ thế lực đuổi bắt, chỉ là vì một sự trùng hợp? Hắn lúc này thật sự không biết nên cười hay nên tức giận.
Nữ tử tiếp tục nói:
- Về phần tới di tích Thương triều đó cũng là việc bất đắc dĩ. Bởi vì ta cũng không biết là do nguyên nhân gì mà Huyền thú Linh cấp phía sau không ngờ điều động cả Huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn đến đuổi bắt chúng ta. Theo lý mà nói thì hắn chắc là phải dám làm ầm ĩ như vậy, nhưng hắn lại vẫn làm. Ta nghĩ, ngươi chắc biết là do nguyên nhân gì!
Nghe vậy, Dương Diệp không khỏi nghẹn lời, hắn đương nhiên biết là do nguyên nhân gì, khẳng định là U Minh Lang Vương của mình đã dẫn tới sự chú ý của Huyền thú Linh cấp đó, cho nên đối phương mới không tiếc vận dụng lực lượng khác của Thập Vạn Đại Sơn đến đuổi bắt bọn họ. Nói một cách khác thì tất cả những điều này đều là do hắn tự gây ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Diệp cực kỳ khó chịu, quay đầu nhìn nữ tử nói:
- Vậy ngươi hiện tại đi được chưa? Chỉ cần ngươi đi rồi, bọn họ chắc sẽ bỏ qua cho ta, ít nhất thì kỵ binh nhân loại sẽ không đuổi theo ta nữa!
Nữ tử bật cười, nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi đừng có cứ muốn đuổi tỷ tỷ đi, tỷ tỷ bắm chắc lấy ngươi rồi.
Nói đùa à, vất vả lắm mới tìm được một chỗ dựa, nàng ta sao chịu dễ dàng từ bỏ?
- Có thể đừng vô lại như vậy nữa được không?
- Bất kể ngươi nói gì thì tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ ngươi đâu. Tóm lại, kiếp này của tỷ tỷ là bám vào ngươi!
- Tốt xấu gì cũng là cường giả Vương Giả cảnh, ngươi có chút tiết tháo đi được không?
- Tiết tháo? Đó là cái gì? Tỷ tỷ chỉ có trinh tiết thôi...
Dương Diệp
- ...
Dương Diệp thật sự là nghẹn lời rồi, hắn nhớ tới một câu, 'Nước quá trong ắt không có cá, người không biết xấu hổ thì vô địch' nữ tử trước mắt này là vô địch chân chính.
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự không muốn gia nhập học viện hoàng gia à? Tin tỷ tỷ đi, chỉ cần ngươi gia nhập học viện hoàng gia, với thực lực và tư chất của ngươi nhất định sẽ chắp cánh bay cao. Đến lúc đó bất kể là công pháp Huyền kỹ, hay là quyền thế mỹ nhân, chỉ cần một câu của ngươi là sẽ cuồn cuộn không ngừng lao đến.
Nữ tử vẫn không từ bỏ ý định kéo Dương Diệp vào học viện hoàng gia.
Dương Diệp quay đầu quan sát nữ tử, khóe miệng nở một nụ cười nói:
- Mỹ nhân mà ngươi nói không phải chính là ngươi đấy chứ?
Nữ tử ngẩn ra, sau đó sắc mặt đỏ lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, sau đó lộ ra nụ cười mê người với Dương Diệp:
- Nếu tiểu đệ đệ có thể đạt được một trong ba thứ hạng đầu của Hoàng bảng học viện hoàng gia, vậy có nô gia cũng không phải là không thể được, chỉ là tiểu đệ đệ lúc này e là vẫn chưa có năng lực đó. Không phải tỷ tỷ coi thường tiểu đệ, mà là thiên tài trên Hoàng bảng đó thật sự là quá mức yêu nghiệt, đương nhiên, tiểu đệ đệ cũng không phải không có một chút cơ hội nào, nói chung...”
- Dừng,
Dương Diệp cắt ngang lời nữ tử, nói:
- Vị mỹ nữ này ơi, ta không có chút hứng thú nào với cái Hoàng bảng gì đó của các ngươi, ngươi đừng lãng phí tâm tư trên người ta nữa. Còn nữa, ta cũng không có chút hứng thú nào với ngươi cả. Thật đó, đợi sau khi tới được di tích đó rồi, chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả.
Thấy Dương Diệp tựa hồ là thật sự không có hứng thú nào với học viện hoàng gia của Đại Tần, nữ tử thấp giọng thở dài. Có điều nàng ta vẫn không muốn bỏ cuộc, nghiêm mặt nói:
- Thực lực của ngươi thật sự rất mạnh, thiên phú chắc khẳng định cũng cực kỳ không tồi, nhưng ngươi chắc cũng biết đó. Thiên phú của một người cho dù là tốt đến mấy, nhưng nếu không có tài nguyên tu luyện và chỗ dựa để bảo vệ thì thành tựu của người này khẳng định là sẽ hữu hạn, đặc biệt là chỗ dựa, một thiên tài nếu không chọn cho mình một chỗ dựa thì rất dễ chết non.
Nàng ta chỉ từng giao thủ một lần với Dương Diệp, nhưng chính một lần đó thôi lại khiến nàng ta khiếp sợ không thôi trước thực lực của Dương Diệp. Tốc độ và lực đạo của một kiếm đó cho dù đến bây giờ nàng ta vẫn nhớ như in. Dương Diệp nói không có tông môn, cho nên nàng ta vô cùng hy vọng có thể kéo được Dương Diệp tới trận doanh của Đại Tần.
- Chỗ dựa à?
Dương Diệp cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu, nói:
- Ngươi nói rất đúng, cái thứ chỗ dựa này rất quan trọng, nhưng cái chỗ dựa này có thật sự đáng tin không? Hiện nay ta có thiên phú, ta có tư chất, ta có thực lực, rất nhiều tông môn sẽ không chút do dự thu nhận ta, nhưng ta tin rằng, nếu ta có dính dáng tới lợi ích của những chỗ dựa này, những chỗ dựa này sẽ không chút do dự vứt bỏ ta ngay! Cho nên, người ta vẫn cứ bản thân mạnh mới là mạnh thật sự, về phần chỗ dựa gì đó là không đáng tin cậy!
Nghĩ đến Kiếm Tông muốn giao hắn và muội muội ra, trong lòng Dương Diệp liền như muốn bốc hỏa. Từng có lúc, Dương Diệp hắn cũng coi Kiếm Tông là chỗ dựa của mình, cũng lấy làm vinh hạnh vì là đệ tử của Kiếm Tông, nhưng Kiếm Tông đối đãi với hắn như thế nào? Bách Hoa cung tùy tiện phái mấy trưởng lão đến là trưởng lão của Kiếm Tông liền không chút do dự giao hắn và muội muội ra ngay.
Chỗ dựa như vậy thì cần làm gì?
Nữ tử khẽ há miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ hóa thành một tiếng than khẽ. Là người trong hoàng thất, nàng ta rất thấu hiểu đạo lý này.
Trầm mặc một lúc, nàng ta lại mở miệng, nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không biết ngươi từng gặp phải chuyện gì, nhưng vẫn muốn khuyên một câu. Với tư chất của ngươi nếu được bồi dưỡng trọng điểm ở học viện hoàng gia, ngày sau nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ. Về phần nói bị vứt bỏ, ta cảm thấy, nếu không muốn bị chỗ dựa của mình vứt bỏ, vậy thì chỉ đành cố gắng biến thành mạnh hơn, khiến giá trị của bản thân ngày càng cao, như vậy chỗ dựa sao nỡ vứt bỏ ngươi?
Dương Diệp cười cười, nói:
- Nói đi nói lại vẫn không phải là dựa vào chính mình à? Về phần tài nguyên tu luyện gì đó, rất xin lỗi, ta không thiếu. Còn nữa, đừng có gọi ta là tiểu đệ đệ, ngươi có thể gọi ta là Diệp Dương.
Nghe vậy, nữ tử lại thở dài một tiếng, có điều nàng ta sẽ không bỏ cuộc, chỉ là tạm thời không thể khiến thiếu niên tên là Diệp Dương này thay đổi tâm ý mà thôi. Có điều cũng không sao, làm việc tốt thường gian nan, nàng ta vẫn có cơ hội.
- Không đúng!
Dương Diệp đột nhiên quay đầu nhìn nữ tử, sau đó quan sát nàng ta một lúc, nói:
- Ngươi hy vọng ta gia nhập học viện hoàng gia gì đó như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Đừng nói với ta là vì đế quốc Đại Tần, ta thấy ngươi cũng không giống như loại người vì nước vì dân.
Nữ tử chớp chớp mắt, một lúc sau thì nhoẻn miệng cười, nói:
- Ngươi chắc cũng biết tỷ tỷ ở trong hoàng thất Đại Tần có thân phận không tầm thường, một khi đã như vậy thì tỷ tỷ tìm kiếm nhân tài cho đế quốc Đại Tần thì có gì không đúng? Vả lại, tỷ tỷ không phải đã nói rồi sao? Nếu ngươi gia nhập học viện hoàng gia, đồng thời lọt được vào trong mười thứ hạng đầu của học viện hoàng gia, vậy tỷ tỷ lần này đào hôn không chỉ không có tội mà còn có công. Đây chính là nhất cử lưỡng tiện đó!
Dương Diệp nhìn nữ tử với vẻ hoài nghi, trực giác nói với hắn rằng lời nói của nữ tử trước mắt này không thể tin được, nhưng hắn lại không thể phủ nhận, lời nói của nữ tử trước mắt này rất có lý, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy nữ tử trước mắt này khẳng định không phải là vì hai nguyên nhân đó.
Một lúc sau, Dương Diệp lắc đầu, không suy nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao này nữa. Bất kể nữ tử có chủ ý gì nói chung là hắn cũng đã quyết định, sau khi đến di tích Thương triều đó rồi sẽ mỗi người đi một ngả với nữ nhân này. Hắn thật sự không muốn cứ đi cùng một nữ nhân tâm tư khó lường.
- Diệp Dương, nữ tử đó ngươi thích có đẹp bằng ta không? Dáng người có ngon như ta không?
Nữ tử đột nhiên hỏi.
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Thôi đừng nói làm gì, ta sợ sẽ đả kích ngươi.
- Đả kích ta?
Nữ tử nhướn mày, nói:
- Tỷ tỷ không tin trên đời này có dung nhan của người nào có thể đả kích ta.
Bên trong ngữ khí mang theo vẻ tự tin mãnh liệt.
- Ngươi chưa từng nghe nói trong mắt tình nhân có mỹ nữ à?
- Dương Diệp nói:
- Nàng ta ở trong mắt ta chính là đẹp nhất, nói chung là đẹp hơn ngươi gấp mười lần. Không, là một trăm lần. Không các ngươi căn bản là không hề có tính so sánh!
Vất vả lắm mới một cơ hội để đả kích nữ nhân này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Được rồi, cứ coi là nàng ta đẹp hơn tỷ tỷ đi!
Nữ tử cười duyên:
- Nhưng nàng ta có biết phong tình như tỷ tỷ không? Tỷ tỷ nói nhỏ với ngươi nhé, thủ pháp hầu hạ nam nhân của tỷ tỷ có cả trăm loại, chỉ tư thế thôi cũng có mấy chục loại, nếu ngươi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ cam đoan ngươi mỗi ngày sẽ sung sướng vô cùng, thế nào?
Khóe miệng Dương Diệp giật giật, người ngồi sau có còn là nữ tử nữa không? Cho dù là một số nam nhân cũng không cường đại được bằng nàng ta! Một lúc sau, hắn lắc đầu, nói:
- Ngươi đúng là một yêu nữ.
Nữ tử còn chuẩn bị nói gì đó thì đột nhiên nàng ta vỗ vỗ vai Dương Diệp, sau đó chỉ vào một địa động tối đen ở xa xa, nói:
- Tiểu đệ đệ, chúng ta tới rồi!