Nhìn tấm huy chương trong tay, vẻ mặt của Hoàng thống biến thành cực kỳ khó coi, lúc này hắn hối hận phát điên. Hắn không nghĩ tới thiếu niên trước mặt lại là, phù văn sư đấy!
Phù văn sư, đừng nói thống lĩnh nho nhỏ như hắn, cho dù là thị vệ trưởng cũng không trêu chọc nổi.
Hoàng thống lĩnh lúc này nặn ra nụ cười vui vẻ, cung kính giao tấm huy chương cho Dương Diệp, nói:
- Tiểu huynh đệ, đây là một chuyện hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm. . .
Nhìn thấy Hoàng thống lĩnh cung kính khiêm tốn như thế, tất cả mọi người ở đây nhìn về phía Dương Diệp với ánh mắt khác lạ. Dám gây sự ở đế đô, còn phế bỏ thành viên hộ vệ đội hoàng gia Đại Tần đế quốc, người này không phải trâu bò chính là ngu ngốc, không thể nghi ngờ, Dương Diệp thuộc về người trước.
- Hiểu lầm?
Dương Diệp cười gằn một tiếng, châm chọc nói:
- Làm sao, hiện tại muốn giảng đạo lý với ta? Nhưng rất xin lỗi, ta hiện tại không chuẩn bị giảng đạo lý. Ta muốn gặp thị vệ trưởng của các ngươi.
- Dương huynh đệ. . . .
Hoàng thống lĩnh khổ cười cợt, nói:
- Việc ngày hôm nay là chủ ý của một mình Tu Ngôn, hiện tại hắn cũng biến thành thế này, ngươi xem việc này có thể quên đi hay không?
- Dáng vẻ này?
Dương Diệp chậm rãi đi về phía Tu Ngôn đã nửa hôn mê, không chút do dự mà nâng chân đá mạnh vào bụng của Tu Ngôn một cái.
- Oành!
Tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Tu Ngôn bay ra ngoài.
Trên không trung, hai mắt Tu Ngôn trợn tròn, bên trong tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng, còn có sợ hãi. . . .
Mọi người ở nơi này dùng ánh mắt thương hại nhìn Tu Ngôn, việc này gọi là thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, lúc trước Tu Ngôn phế bỏ đan điền của người khác, hiện tại đến phiên hắn. . . .
Ánh mắt Hoàng thống lĩnh đứng bên cạnh sinh ra hàn mang, Dương Diệp phế bỏ Tu Ngôn ở ngay trước mặt hắn, việc này là không đặt hắn vào mắt. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Dương Diệp, Hoàng thống lĩnh cũng chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng của mình, không chỉ có như vậy, hắn còn phải nặn ra nụ cười thật sáng lạn.
Phế bỏ Tu Ngôn, Dương Diệp xoay người nhìn Hoàng thống lĩnh, nói:
- Tên trung niên lúc trước mở miệng trêu đùa bằng hữu của ta đâu? Đừng cho nói với ta là ngươi không biết!
Đương nhiên Dương Diệp sẽ không quên đi như vậy, trừ Tu Viễn là hắn giết, Man Tử cùng Tiểu Hắc đã bị hắn liên lụy vào, mối thù này, hắn làm sao có thể không thế báo cho bọn họ chứ?
Nụ cười trên mặt Hoàng thống lĩnh biến thành cứng đờ, thiếu niên trước mắt không có dự định kết thúc việc nơi đây. Hít sâu một hơi, nếu như vậy, hắn cũng không cần thiết làm ra vẻ mặt đáng thương, sắc mặt của hắn khôi phục lại như vậy, lãnh đạm nói một tiếng:
- Dương huynh đệ, tuy rằng ngươi là phù văn sư, nhưng ngươi cũng không có quyền lợi giết người bên đường ở đế đô, còn vấn đề ba bằng hữu của ngươi, đó là thuộc về chuyện của Đại Tần đế quốc, cũng không cần Công hội Phù Văn Sư tới quản!
- Nếu như ta quản thì sao?
Đôi mắt Dương Diệp híp lại, đối phương muốn không nể mặt mũi, hắn cũng không cần quan tâm nhiều. Ngược lại hắn cũng không có ý định buông tha đối phương.
Hoàng thống lĩnh cười gằn một tiếng, không hề trả lời Dương Diệp, xoay người nhìn hộ vệ đội phía sau, quát lên:
- Mang Tu Ngôn về, cũng mang theo hai dong binh và nữ tử kia đi.
Chỉ cần giải quyết ba người kia, như vậy hắn không còn nhược điểm ở trong tay đối phương, cho dù đối phương là phù văn sư thì thế nào?
Dương Diệp híp mắt lại, đúng vào lúc này, Thanh Hồng kéo cánh tay Dương Diệp, nói:
- Được rồi.
Tuy rằng Thanh Hồng lúc này hận không thể giết sạch đám hộ vệ đội hoàng gia, thế nhưng nàng biết, đây là việc không thể nào. Cho dù Dương Diệp là phù văn sư cũng không thể, làm không cẩn thận, trái lại còn liên lụy Dương Diệp.
Cho nên nàng nhận mệnh, tuy rằng không cam lòng, nhưng có biện pháp gì? Thực lực yếu, địa vị thấp, chỉ có thể bị người ta bắt nạt.
- Quên đi?
Dương Diệp ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười cợt, nói:
- Ngươi có biết kết cục ngươi đi với hắn hay không? Lại nói, việc này làm sao có thể tính toán như vậy chứ? Nói cho cùng, các ngươi bởi vì ta mới bị liên lụy vào việc này, vì lẽ đó, việc này không thể tính toán như vậy được!
Nói xong, Dương Diệp cười cợt, hắn xoay người rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ba đạo kiếm khí màu vàng óng bắn về phía ba tên hộ vệ đội hoàng gia đang đi về hướng đám người Thanh Hồng.
Nhìn thấy Dương Diệp lại ra tay, tất cả mọi người ở nơi này hít khí lạnh, đây mới thật sự không đặt Đại Tần đế quốc vào trong mắt, ở đế đô công nhiên khiêu khích Đại Tần đế quốc!
Nhìn thấy Dương Diệp lại ra tay, Hoàng thống lĩnh cười gằn một tiếng, hắn muốn chính là kết quả này. Hiện tại, cho dù hắn giết đối phương ở trên đường cũng không phải không thể, bởi vì luật pháp Đại Tần đế quốc không thể bị khiêu khích!
Ba người đang chuẩn bị nhằm vào Thanh Hồng không kịp chuẩn bị, bọn họ bị ba đạo kiếm khí màu vàng óng đâm thủng ngực và tử vong tại chỗ.
- Thực sự là can đảm!
Nhìn thấy thuộc hạ của chính mình lại bị đối phương dùng một chiêu kiếm chém giết, Hoàng thống lĩnh gầm lên một tiếng, chợt cổ tay hơi động, ngân thương trong tay hóa thành một đạo ánh bạc bắn về phía Dương Diệp.
Ngân thương tốc độ cực nhanh, mọi người ở nơi này không nhìn thấy bản thể của ngân thương, chỉ nhìn thấy một tia hàn quang sắc bén xé gió đánh tới, một đòn của cường giả Vương Giả cảnh mạnh mẽ như vậy!
Dương Diệp nở nụ cười gằn, nắm trường kiếm trong tay và bổ từ dưới lên.
- Oành!
Trường thương bay ngược về phía sau với tốc độ nhanh hơn cả tốc độ công kích.,
Mí mắt Hoàng thống lĩnh co giật, thực lực đệ tử Kiếm tông trước mắt không đơn giản, ngay khi hắn chuẩn bị công kích lần nữa, đột nhiên, tròng mắt Hoàng thống lĩnh co rụt lại, bởi vì đệ tử Kiếm tông trước mắt đã đi tới trước mặt hắn, cùng lúc đó, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lan ra khắp nội tâm của hắn.
Trong lòng Hoàng thống lĩnh sinh ra cảm giác kinh hãi, hắn không kịp nghĩ nhiều, cũng không dám khinh thường, ngân thương xoay một cái và che ở trước người.
- Oành!
Một nguồn sức mạnh truyền tới từ ngân thương, cánh tay phải của Hoàng thống lĩnh tê rần, hai chân lui lại phía sau.
Một đòn không được, Dương Diệp hơi cau mày, hắn hiện tại hậu phát chế nhân nhưng với một ít cường giả Vương Giả cảnh vẫn hơi không đủ.
Lắc lắc đầu, không nghĩ tới vấn đề này nữa. Thân thể Dương Diệp hơi động, hắn lại công kích Hoàng thống lĩnh lần nữa. Nhưng hắn vừa động thủ đã muốn hạ tử thủ, cũng vừa hay nhìn xem thực lực của cường giả Vương Giả cảnh. Phải biết, mỗi yêu nghiệt trên Thanh Vân Bảng đều có thể chống lại cường giả Vương Giả cảnh!
Còn về hậu quả, hắn thật sự không nghĩ tới. Có Công hội Phù Văn Sư làm núi dựa cho hắn, hắn cần sợ tiểu thống lĩnh hộ vệ đội hoàng gia hay sao? Đương nhiên, điều này là bởi vì hắn chiếm lý, chỉ cần chiếm lý, cho dù nháo tới Kim Loan điện thì hắn cũng không sợ.
Ở chỗ khác có thể không giảng đạo lý, không luật, thế nhưng ở đây là đế đô, nhất định phải giảng!