Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh ra!

Dương Diệp rất rõ ràng, hắn không có khả năng chỉ giết một người là có thể bình yên

rời đi!

Các thế lực của Vĩnh Hằng Quốc Độ sẽ không để cho hắn thoải mái như vậy!

Mà bây giờ, hắn đã giết người này, không cần phải nói, thế lực phía sau người này khẳng định sẽ không để cho hắn bình yên đi ra ngoài.

Cừu hận gì đó, nhiều khi chính là như vậy, kéo một chút sẽ giống như cầu tuyết, sau đó càng ngày càng nhiều.

Bất quá hắn cũng không có cách nào, hắn không có quá nhiều lựa chọn!

Chém giết cường giả Chủ Cảnh đỉnh phong!

Tuy hắn cũng bị thương, nhưng lần này Dương Diệp lại có cảm giác không giống.Bởi vì lúc này đây, hắn không có sử dụng bất kỳ ngoại vật nào, ngay cả bí pháp cũng không!

Lúc này đây, hắn dựa vào là thực lực chân chính của mình!

Đương nhiên, cái này chẳng qua là bắt đầu, bởi vậy hắn không có buông lỏng.

Theo thanh âm của Dương Diệp rơi xuống, chung quanh một mảnh yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì!

Dương Diệp cười nhẹ.

- Các ngươi không ra, ta sẽ đi.

Nói xong hắn đi đến truyền tống đài.

Hắn còn chưa đi tới truyền tống đài, sau lưng hắn xuất hiện một nam tử.

Dương Diệp dừng bước lại, quay người nhìn về phía nam tử kia, cười nói:

- Ta còn tưởng các ngươi không ra chứ.

Nam tử nhìn thoáng qua thi thể của lão giả cách đó không xa, sau đó nói:

- Chủ Cảnh chém giết Chủ Cảnh đỉnh phong, hơn nữa không dùng bất kỳ ngoại vật nào, khó trách các thế lực của Vĩnh Hằng Quốc Độ kiêng kị ngươi, ngươi đáng để bọn họ kiêng kị!

Dương Diệp cười nói:

- Ta không có hứng thú với cái này, ta cảm thấy hứng thú là, nếu như ta giết ngươi, phía sau ngươi còn có người đi ra không?

Nam tử gật đầu

- Còn.

Dương Diệp giang tay ra.

- Vậy vì sao các ngươi không cùng đi ra? Không nên từng bước từng bước đi ra đơn đấu? Chịu chết sao?

Nam tử vỗ nhè nhẹ mặt của mình.

- Ở chỗ này lăn lộn, đúng là vẫn còn cần thể diện, cho nên ngươi không thấy được sao? Xuất thủ đối phó ngươi, đều ở phạm vi Chủ Cảnh. Nếu như trên Chủ Cảnh, coi như giết ngươi, chúng ta cũng sẽ bị thế lực khác nhạo báng.

Dương Diệp cười nói:

- Nguyên lai là cần thể diện, đúng rồi, các thế lực của Vĩnh Hằng Quốc Độ cho các ngươi điều kiện gì? Ta thật sự có chút tò mò.

Nam tử lắc đầu.

- Đây là chuyện tình của cấp trên, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là ngăn cản ngươi rời đi nơi này. Đương nhiên, hiện tại thay đổi rồi, bây giờ nhiệm vụ là đánh chết ngươi, bởi vì ngươi giết người của chúng ta, hiện tại, coi như Vĩnh Hằng Quốc Độ thả ngươi đi, chúng ta cũng sẽ không đáp ứng.

Dương Diệp trừng mắt nhìn.

- Ta rất sợ a!

Xa xa, khóe miệng nam tử hơi cuộn lên, bất quá dáng tươi cười rất lạnh!

Trong tay hắn, đột nhiên nhiều hơn một cây trường thương!

Bất quá ngay lúc này, Dương Diệp quỷ dị biến mất, sau một khắc, Dương Diệp đã ở trước mặt của nam tử kia.

Kiếm ra!

Nhưng lúc này, thương trong tay nam tử kia cũng như thiểm điện đâm ra.

Trực chỉ ngực Dương Diệp!

Tuy Dương Diệp xuất thủ trước, kiếm cũng mau, nhưng nam tử kia cũng không chậm, đối phương hậu phát chế nhân, hơn nữa thương lại dài, bởi vậy nam tử rất có tự tin, hắn tự tin một phát này của mình sẽ bức lui Dương Diệp, sau đó nắm tiên cơ!

Nhưng theo một thanh âm thân thể xé rách vang lên, nam tử bối rối!

Dương Diệp cũng không có trốn, một trường thương chuẩn xác không sai đâm vào trước ngực, cái này còn chưa kết thúc, Dương Diệp còn chủ động tới gần, làm cho thương đâm sâu hơn một chút!

Đương nhiên, sau khi tĩnh hồn lại sắc mặt nam tử lập tức kịch biến!

Bất quá lúc này, hắn nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười, sau một khắc, gương mặt tươi cười kia có chút lệch vị, cuối cùng càng ngày càng lệch... Nguyên lai không phải khuôn mặt tươi cười lệch, mà là đầu hắn đã rời cổ của mình!

Đầu của nam tử cứ như vậy bay ra ngoài, sau đó rơi vào trong Vô Biên Thủy!

Trên lầu ba của Thần Cư, Hoang Đế nhìn một màn này kia, đột nhiên hắn vỗ tay, trong mắt không che giấu tán thưởng chút nào.

- Rất có ý tứ, ta vẫn còn có chút xem nhẹ quyết đoán của hắn.

Vừa rồi thực lực của nam tử kia kỳ thật không thua lão giả trước đó, thậm chí còn mạnh hơn một ít, nhưng Dương Diệp và lão giả kia đánh nửa ngày, lại cùng nam tử chỉ giao thủ một chiêu!

Nguyên nhân chủ yếu là lựa chọn của Dương Diệp, thời điểm Dương Diệp đối mặt nam tử, đánh là xuất kỳ bất ý, hắn lựa chọn dùng tổn thương đổi mạng, đây tuyệt đối là nam tử kia không nghĩ tới, đương nhiên, có thể thành công, là vì kiếm của Dương Diệp quá nhanh, quá mạnh!

Còn có một điểm không thể xem nhẹ, chính là nhục thể của hắn, nhục thể của hắn có thể để cho hắn thừa nhận một thương này, nếu như hắn chẳng qua là Kiếm Tu bình thường, vừa rồi một thương kia, đủ để đánh nhục thể hắn rách tả tơi, lúc kia đừng nói dùng tổn thương đổi mạng, mà là chịu chết!

Còn có một điểm là, lúc trước ý nghĩ của nam tử và Dương Diệp là hoàn toàn khác biệt, ý nghĩ của Dương Diệp là phân sinh tử, hắn muốn giết người, mà ý tưởng của nam tử tuy cũng muốn giết người, nhưng hắn tự tin, hắn không muốn vừa lên liền giết người, hoặc có lẽ là, hắn không nghĩ mình có thể giết người, cho nên đã làm xong chuẩn bị đánh lâu dài. Nhưng Dương Diệp không cho hắn cơ hội!

Trên cầu.

Dương Diệp ngồi dưới đất, thân thể dựa vào lan can, trước ngực hắn, máu tươi không ngừng tràn ra.

Dương Diệp nhìn thoáng qua thi thể của lão giả kia và nam tử, rất thất vọng, bởi vì trên tay hai người này không có Nạp Giới. Nói cách khác, hắn không có chiến lợi phẩm!

Hắn có chút hối hận, hối hận vừa rồi quá bạo lực. Bởi vì bảo bối của hai người này khẳng định đều giấu ở trong đầu, hắn đánh đối phương thần hồn câu diệt, những bảo bối kia của đối phương vô cùng có khả năng đi theo hủy hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK