Quốc sư! (1)
Dương Diệp im lặng, An Nam Tĩnh cứ nhìn hắn như vậy. Bởi vì hắn không gật đầu, cho nên An Nam Tĩnh không nói tiếp.
Một lát sau, Dương Diệp nói:
- Lẽ nào nàng không cảm giác được sao?
Trong mắt An Nam Tĩnh rõ ràng có chút dao động, nàng nhìn Dương Diệp gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Nàng đã không cần phải hỏi nữa, bởi vì nàng đã biết đáp án.
Nhìn bóng lưng của An Nam Tĩnh biến mất ở phía xa, Dương Diệp im lặng một lát, sau đó xoay người đi vào Đan Lâu.
Ánh mắt hắn tập trung vào ngọn lửa trong lò luyện đan này này. Không hề nghi ngờ, ngọn lửa này tuyệt đối mạnh hơn U Minh Quỷ Hỏa, nếu như có thể khống chế ngọn lửa này, đây tuyệt đối là một sát khí lớn.
Trong đầu mới xuất hiện ý nghĩ này, hắn lại lắc đầu, sau đó cơ thể thoáng di chuyển, rời khỏi Hồng Mông tháp. Hắn không biết ngọn lửa kia rốt cuộc có lại lịch gì, nhưng hắn biết lấy thực lực của hắn lúc này, tuyệt đối không có khả năng khống chế được nó.
Hắn không muốn đùa lửa để chết cháy, cho nên tạm thời bỏ qua ý nghĩ này!
Sau khi rời khỏi Hồng Mông tháp, Dương Diệp nói:
- Vào đi!
Chẳng bao lâu, Đinh Thược Dược đi vào.
- Ở đây có chuyện gì vậy?
Dương Diệp hỏi. Hắn không hiểu, bọn họ đã đánh tới đế quốc Đỉnh Hán Đế Đô, nhưng Đinh Thược Dược lại dừng lại. Hắn biết Đinh Thược Dược nhất định là lý do để làm như thế lý do. Hắn rất tò mò.
Đinh Thược Dược hơi trầm ngâm, nói:
- Ngoài mặt, thực lực của đế quốc Đỉnh Hán bây giờ quả thật không bằng chúng ta, bởi vậy chúng ta một đường đánh tới đây, khí thế gần như chẻ tre. Rất nhiều người đều cảm thấy chúng ta chắc hẳn ở thừa thế xông lên, một lần hành động chiếm lấy tòa Đế Đô cổ xưa này, thống nhất Tԉung Vực. Nhưng nếu như chúng ta làm như vậy, nhất định phải trả một cái giá vô cùng thảm khốc!
- Vì sao?
Dương Diệp hỏi.
Đinh Thược Dược nói:
- Đế quốc Đỉnh Hán tồn tại ở đại lục Huyền Giả đã hơn vạn năm, bọn họ chắc chắn có bản lĩnh của mình. Giống như Bách Hoa cung cùng Kiếm Tông trước đây, bọn họ cũng có cường giả cảnh giới Thánh Giả. Nếu như chúng ta tùy tiện ra tay, bọn họ đột nhiên xuất hiện một nhân vật tương tự với sư tổ của Bách Hoa cung, vậy chúng ta nên làm thế nào?
- Nàng đã điều tra qua chưa?
Dương Diệp nói.
Đinh Thược Dược lắc đầu, nói:
- Không phải ta không điều tra, mà căn bản không có cách nào điều tra ra được. Bởi vì hệ thống tin tức còn có hệ thống phòng ngự của bọn họ tốt hơn Nam Vực chúng ta rất nhiều. Cho dù không điều tra ra được, nhưng ta đoán, bọn họ nhất định có con át chủ bài hoặc có giúp đỡ gì đó, nếu không, đại quân ta đến đây, nội bộ của bọn họ nhất định phải loạn, nhưng, bọn họ không loạn!
- Rết trăm chân đến chết vẫn còn ngọ nguậy được!
Dương Diệp trầm giọng nói. Hắn biết suy đoán của Đinh Thược Dược chắc là sự thật. Đế quốc Đỉnh Hán này đã tồn nhiều năm như vậy, cho dù cường giả Bán Thánh cùng cường giả cảnh giới Hoàng Giả chết hết, nhưng nếu nói bọn họ không có con át chủ bài nào, bản thân hắn cũng không tin.
Đinh Thược Dược gật đầu, nói:
- Nếu như đánh mạnh vào đô thành này, chúng ta nhất định sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, bởi vì ở trên tường thành của bọn họ có không ít hơn trăm pháo Ma Tháp lưu lại từ thời kỳ viễn cổ. Loại pháo này phát ra công kích năng lượng, đủ để làm cường giả cảnh giới Hoàng Giả bị thương nặng. Bởi vậy, nếu chúng ta đánh mạnh vào, cũng chỉ có thể lấy mạng sống của vô số người lấp vào, để tiêu hao đá năng lượng của bọn họ!
Dương Diệp nói:
- Nàng không đánh vào, làm vậy là rất đúng. Tԉên chiến trường sẽ có người chết, nhưng tốt nhất đừng xuất hiện cái chết vô nghĩa!
Đinh Thược Dược nói:
- Ban đầu, ta hi vọng Yêu Hoàng hoặc Mạc lão ra tay, nhưng không nghĩ tới Thánh địa lại đến đây, sau đó Mạc lão cùng Yêu Hoàng đều bị thương nặng. Ta không có cách nào, chỉ có thể kéo dài. Bây giờ ngươi đã tới đây, người tình thế nào? Đúng rồi, mấy ngày hôm trước Bắc Vực lại phải người đến, bọn họ bằng lòng liên minh cùng chúng ta, nhưng chẳng qua chỉ là kiên minh, mà không phải gia nhập với chúng ta!
- Nàng trả lời như thế nào?
Dương Diệp hỏi.
Đinh Thược Dược nói:
- Hoặc là hàng, hoặc là chết!
Dương Diệp mỉm cười, nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy:
Liên minh cùng đầu hàng có ý nghĩa khác nhau. Liên minh đại biểu Nam Vực cùng Bắc Vực là bình đẳng, Bắc Vực có thể không cần nghe theo Nam Vực. Mà đầu hàng, lại đại biểu Bắc Vực nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của Nam Vực!
Nếu lúc trước Thánh địa không xuất hiện, thực lực của đế quốc Đỉnh Hán không giảm, Bắc Vực đưa ra ý liên minh, hắn sẽ đáp ứng hoàn toàn không do dự, bởi vì vào lúc đó mà đưa ra ý liên minh, đại biểu Bắc Vực bằng lòng cùng Nam Vực chống lại những đối thủ này. Nhưng bây giờ, Nam Vực đã đẩy lùi Thánh địa, tổn thương nặng nề đế quốc Đỉnh Hán, Bắc Vực mới đến nói chuyện liên minh, không thể nghi ngờ đây là người si nói mộng!
- Có kẽ thực lực của Bắc Vực mạnh hơn trong tưởng tượng của chúng ta, nếu không, trước đó bọn họ cũng sẽ không ngăn cản được đế quốc Đỉnh Hán xâm lược!
Đinh Thược Dược trầm giọng nói.
Dương Diệp nói:
- Tạm thời không quan tâm tới bọn họ, chúng ta giải quyết chuyện của đế quốc Đỉnh Hán trước đã. Qua một tháng nữa, ta sẽ phải rời khỏi đại lục Huyền Giả một thời gian, cho nên trong một tháng này, chúng ta phải làm cho cả đại lục Huyền Giả thật sự thống nhất, làm cho chúng ta không có bất kỳ kẻ địch nào ở đại lục Huyền Giả nữa!
Dương Diệp nói xong, lại đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Diệp, trong mắt Đinh Thược Dược lóe lên một sắc thái khác thường. Tự tin, Dương Diệp tự tin hơn trước. Tự tin lại cho người ta có thực lực, bất kể là ai đều sẽ có lực hấp dẫn.
. . .
Dương Diệp đứng ở dưới thành của đế quốc Đỉnh Hán Đế Đô, sau lưng hắn không có một bóng người nào. Toàn bộ đại quân Nam Vực đột nhiên biến mất.