Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, Dương Diệp cuối cùng cũng ra khỏi Đoạn Hồn sơn mạch, đi tới một vùng bình nguyên. Đúng vậy là bình nguyên, vùng bình nguyên này mênh mông vô bờ, vô cùng rộng lớn.

Dương Diệp không biết vùng bình nguyên này là đâu, bởi vì lúc trước bản đồ mà Man tử đưa cho hắn chỉ có vẽ về khu vực bên ngoài Đoạn Hồn sơn mạch, bên trong Đoạn Hồn sơn mạch thì trên bản đồ không có ghi chép gì.

Có thể nói, bắt đầu từ khi hắn bước trên vùng bình nguyên này thì là không biết gì về những gì ở phía trước, bao gồm cả có Huyền thú gì cũng không biết.

Trong vòng 3 ngày này, Dương Diệp đã ở chung quanh Đoạn Hồn sơn mạch gặp phải một số Huyền thú vương, nhưng Dương Diệp không thu nhận, bởi vì Tử Điêu không để vào mắt. Trải qua giải thích của Tử Điêu, Dương Diệp minh bạch Tử Điêu vì sao lại không để những Huyền thú vương này vào mắt. Bởi vì huyết mạch của chúng kém, đúng vậy, huyết mạch ở trong các Huyền thú cũng quan trọng như thiên phú của nhân loại vậy, huyết mạch kém thì đại biểu cho thành tựu của Huyền thú sẽ có hạn. Nếu thành tựu có hạn thì không cần bồi dưỡng. Dù sao, Dương Diệp vẫn hy vọng thú vương mình thu phục được có thể càng lúc càng mạnh, chứ không phải vĩnh viễn dừng ở thú vương!

Cho nên, Dương Diệp đi tới nơi này, mục đích tất nhiên là để tìm kiếm thú vương có tiềm lực!

Nhìn một mảng xanh mượt trước mặt, khóe miệng Dương Diệp nở nụ cười, giống như là nghĩ tới gì đó, xoay người nhìn lướt qua vùng rừng rậm, nhẹ giọng nói:

- Không biết ngươi có gan đuổi theo hay không!

Nói xong, Dương Diệp không dừng lại, cứ vậy lao về phía trước.

Ba ngày qua, người từng ám sát Dương Diệp vẫn không xuất hiện, nhưng trực giác nói với Dương Diệp, đối phương căn bản chưa rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, mà là từ một nơi bí mật gần đó nhìn trộm hắn. Sở dĩ ba ngày qua không ra tay, có lẽ chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi.

Hiện tại, hắn muốn đi vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn thần bí nguy hiểm này, người đó liệu có dám tiến vào theo hay không?

Ngay khi Dương Diệp xoay người lao về phía trước, một bóng đen từ trong một gốc cây đi ra. Bóng đen nhìn thoáng qua phương hướng Dương Diệp đang đi, không hề do dự, thân hình khẽ động, lao theo Dương Diệp.

Nếu có người ở đây, sẽ phát hiện bóng đen cực kỳ quỷ dị, bởi vì bóng đen thân hình lóe lên một cái, không phải thuấn di, mà là bóng đen di động mỗi một trượng, thân hình sẽ biến mất một thoáng, khi xuất hiện lại thì đã ở ngoài mấy trượng.

...

Để dẫn dụ sát thủ đó, Dương Diệp không triệu hồi tiểu hôi, tốc độ tất nhiên rất chậm. Đi mấy canh giờ mà vẫn ở trong vùng bình nguyên này,

Lại đi thêm một canh giờ, Dương Diệp đột nhiên dừng chân, mày nhíu lại, hắn phát hiện vùng bình nguyên này có chút không đúng, Bởi vì trên đường đi, hắn không thấy trên bình nguyên này có một Huyền thú nào, cho dù là Huyền thú cấp thấp cũng không có.

Bình thường loại tình huống này chỉ có hai loại nguyên nhân, thứ nhất chính là vùng bình nguyên này có thứ gì đó khiến Huyền thú kiêng kị, thứ hai là loại bình nguyên này là địa bàn của một Huyền thú, hoặc là một chủng tộc, ví dụ như Đoạn Hồn sơn mạch của Đại Địa Hùng Vương, nhưng khác với Đoạn Hồn sơn mạch của Đại Địa Hùng Vương, thú vương và tộc quần của khu vực này cấm Huyền thú khác bước vào.

Dương Diệp nghiêng về khả năng thứ hai, mà thú vương hoặc là tộc quần có thể khiến Huyền thú khác không dám bước vào, vậy thì thực lực khủng bố cỡ nào? Dù sao thì khẳng định cũng không thấp hơn Đại Địa Hùng Vương, nếu chỉ có một con còn đỡ,nhưng vạn nhất thú vương này không lẻ loi một mình như Đại Địa Hùng Vương, mà là có một đống tiểu đệ thì sao?

- Tiểu tử, dạng Huyền thú gì thì không phải sợ ngươi?

Dương Diệp quay đầu Tử Điêu ngồi trên vai hắn, việc này phải hỏi một chút, bằng không trong lòng hắn không yên.

Tử Điêu chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ rồi sau đó móng vuốt nhỏ chỉ lên trời rồilại chỉ xuống đất, sau đó thì vươn móng vuốt nhỏ ra.

Thấy thế, Dương Diệp nheo mắt lại, yết hầu giật giật, nói:

- Ngươi là nói, trên trời dưới đất, chỉ có năm loại Huyền thú mới không phải sợ ngươi?

Tử Điêu gật đầu.

- Vậy nói cách khác, trừ năm loại Huyền thú ra thì Huyền thú khác không có con nào là ngươi không thu thập được? Ừ, là loại cấp bậc không cao.

Tử Điêu nghĩ nghĩ, sau khi cảm thấy không quên gì thì lại gật đầu.

Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó vô cùng nghiêm túc nói:

- Tiểu gia hỏa, ngươi đừng có tinh tướng với ta, bằng không ta nếu đi trêu chọc phải Huyền thú vô cùng lợi hại nào đó thì hai chúng ta đây xong đời đó!

Đối với sự hoài nghi của Dương Diệp, Tử Điêu vô cùng bất mãn, móng vuốt nhỏ hung hăng tóm lấy đầu Dương Diệp.

Dương Diệp xoa xoa cái đầu nhỏ của Tử Điêu, sau đó không tiếp tục đề tài này nữa, tiếp tục tiến về phía trước, hiện tại trong lòng hắn đã có chỗ dựa.

Dương Diệp lúc này trong lòng trừ có chỗ dựa ra thì còn vô cùng khiếp sợ, trên trời dưới đất, chỉ có năm loại Huyền thú ở phải sợ hãi tiểu tử này, điều đó đại biểu cho cái gì? Dương Diệp nghĩ thôi liền cảm thấy đáng sợ.

Tóm lại bất kể là thế nào, lần này nhặt được vật báu rồi!

...

Đột nhiên, phía sau có tiếng vó ngựa vang lên, Dương Diệp dừng chân, xoay người nhìn về phía xa xa.

Đập vào mắt là một ngũ kỵ binh khoảng trăm người đang tới xuất hiện trong tầm mắt Dương Diệp, nhìn thấy đội kỵ binh này, Dương Diệp rất kinh ngạc. Bởi vì đội kỵ binh này rõ ràng là nhân loại, hơn nữa đội kỵ binh này này cưỡi không ngờ là Huyền thú tứ giai: Phong Liệt mã

Phong Liệt mã, tứ phẩm Huyền thú, không có sức chiến đấu, nhưng tốc độ của nó lại cực nhanh, nghe đồn cực phẩm Phong Liệt mã nhanh nhất có thể phi như xé gió. Toàn bộ Nam vực, chỉ có một thế lực có thể sử dụng Phong Liệt mã, đó chính là Đại Tần đế quốc. Tông môn thế lực khác không phải không thể dùng, chỉ là không được dùng mà thôi.

Chỉ là Dương Diệp nghĩ không thông, đội ngũ kỵ binh của đế quốc này vì sao xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn?

Ngay khi Dương Diệp đang nghi hoặc thì đội kỵ binh trăm người này đã đi tới cách Dương Diệp không xa, khi một nam tử trung niên mặc khôi giáp màu vàng kim nhìn thấy Dương Diệp thì trong mắt hiện lên một tia đề phòng, không chỉ là hắn, kỵ binh mặc khôi giáp màu bạc phía sau nam tử trung niên này vẻ mặt cũng rất đề phòng.

Khi nhìn gần đội kỵ binh này, Dương Diệp động dung, mỗi người trong đội ngũ của đội kỵ binh này không ngờ đều là cường giả Tiên Thiên cấp, nam tử trung niên mặc khôi giáp màu vàng kim thì càng sâu không lường được. Hơn nữa khí thế của đội kỵ binh này vừa nhìn đã biết chính là thân kinh bách chiến. Một đội ngũ như vậy vì sao lại đi tới Thập Vạn Đại Sơn?

Dương Diệp càng thêm nghi hoặc.

Trung niên nhân dẫn đầu đội kỵ binh nhìn Dương Diệp với vẻ đề phòng, khi thấy thực lực của hắn thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cũng không có ý chào hỏi Dương Diệp, chỉ dẫn kỵ binh tiếp tục tiến về phía trước.

Thường có đệ tử tông môn đến Thập Vạn Đại Sơn lịch lãm, xuất hiện một người cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dương Diệp cũng không có ý chào hỏi đối phương, đội ngũ này không gây phiền toái cho hắn là tốt rồi, hắn cũng sẽ không tự dưng lại đi sinh sự. Chỉ có chút tò mò nhìn thoáng qua một chiếc xe ngựa ở trung tâm đội kỵ binh. Có thể thấy được là đội ngũ này đang hộ tống chiếc xe ngựa này, bởi vì đội ngũ kỵ binh này cơ hồ là bao vây lấy chiếc xe ngựa, bất kỳ ai nếu muốn đánh lén hoặc là tiếp cận chiếc xe ngựa này, vậy thì cần phải bước qua đội kỵ binh này trước mới được!

- Ầm ầm!

Ngay khi đội ngũ kỵ binh này đi qua Dương Diệp, mặt đất rung chuyển, bốn phía đột nhiên truyền đến tiếng vang còn khủng bố hơn tiếng vó ngựa.

Trung niên nhân dẫn đầu biến sắc, nhưng cũng không bối rối, trường thương màu vàng kim trong tay chỉ lên trên, quát:

- Có kẻ địch tập kích, liệt trận!

Dứt lời, đội kỵ binh nhanh chóng co về phía sau, bao bọc lấy xe ngựa, sau đó đều tự dũng động huyền khí, vẻ mặt đề phòng.

Dương Diệp thầm nghĩ không ổn rồi, muốn lập tức chuồn đi, khi hắn vừa cất bước, ở bốn phía bình nguyên đột nhiên vô số Huyền thú ùa ra, những Huyền thú này tạo thành thế bao vây ập về phía Dương Diệp và đội kỵ binh này, khí thế đó quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Dương Diệp chỉ nhìn lướt qua những Huyền thú đang vây tới một cái, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, những Huyền thú này hình thể cao lớn, bất kỳ một con nào cũng ở hề bé hơn tiểu hôi. Quan trọng nhất là những Huyền thú này không ngờ đều là bát phẩm và cửu phẩm, không có một con nào là dưới bát phẩm!

- Là Liệt Diễm Sư tộc, lấy phù!

Nhìn thấy những Huyền thú này, trung niên nhân dẫn đầu trầm giọng quát.

Dứt lời, một trăm người đó không chút do dự, đều tự từ trong ngực lấy ra một tấm phù lục, sau đó vỗ lên người mình.

Dương Diệp thấy, đó là cường lực phù, hơn nữa cơ bản tất cả đều là phù lục trung phẩm, đương nhiên, hiện tại hắn không có lòng để quan tâm tới sự tài đại khí thô của đội ngũ này, hắn đang nghĩ đường trốn.

Mấy ngàn Huyền thú khi còn cách đám người Dương Diệp mười trượng thì dừng lại, sau đó gầm rú đối với bên Dương Diệp.

Đúng lúc này, Huyền thú phía trước đám người Dương Diệp đột nhiên tách sang hai bên, sau đó một đại hán râu quai nón từ bên trong đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK