Mộ của Trụ Vương không phải là ở bên trong hoàng cung, mà là dưới lòng đất của hoàng cung, mọi người sau khi tiến vào cửa lớn hoàng cung thì trước mắt không phải là kiến trúc hoàng cung xa hoa, mà là một mảng bình địa, những người khác tựa hồ đã biết tình cảnh này, không hề dừng lại và kinh ngạc, tốc độ không giảm chạy tới một động khẩu tối tắm ở dưới mặt đất cách đó không xa.
Thấy Dương Diệp kinh ngạc, Tần Tịch Nguyệt giải thích:
- Lúc trước tổ tiên của Đại Tần ta từng đánh một trận với Trụ Vương ở nơi này, hai vị cường giả Hoàng Giả cảnh chiến đấu, ngươi nghĩ xem khủng bố cỡ nào? Cho nên dãy hoàng cung này dưới sự chiến đấu của hai người đã biến thành một mảng phế tích.
Nghe vậy, Dương Diệp động dung, thầm nghĩ đây là thực lực của Hoàng Giả cảnh sao? Nếu hắn cũng có thực lực của Hoàng Giả cảnh, vậy thì việc gì phải e ngại Bách Hoa cung nữa?
Một lát sau, Dương Diệp hít sâu một hơi, không nghĩ tới những chuyện không thực tế này nữa, nắm thật chặt kiếm trong tay, đi đến lối vào đó.
Việc hắn hiện tại phải làm chỉ có hai, việc thứ nhất là thành lập một thế lực có thể giúp hắn, thứ hai là cố gắng đề cao thực lực, giết vào Thanh Vân bảng, đạt được Thanh Vân lệnh! Mà việc cần phải làm hiện tại là ở bên trong mộ của Trụ Vương này mò vớt được một chút lợi ích, tốt nhất là kiếm được một số đá năng lượng cực phẩm!
Đương nhiên, nếu có cơ hội tru sát Tô Tiểu Tiểu của Bách Hoa cung kia thì càng tốt nữa!
- Chính là hai người đó lúc trước vũ nhục Bách Hoa cung chúng ta à?
Cách đó không xa, một nữ tử mặc cung trang nhìn theo bóng dáng của Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt, hỏi Tô Tiểu Tiểu ở bên cạnh nàng ta.
- Thưa tỷ tỷ, chính là hai người này ở trước mặt mọi người vũ nhục Bách Hoa cung ta!
Tô Tiểu Tiểu cung kính nói.
Nữ tử mặc cung trang nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái rồi nói:
- Tiểu Tiểu, thực lực và tư chất của ngươi đều cực kỳ tốt, nếu chịu để tâm tư vào tu luyện, thành tựu ngày sau nhất định không tồi. Bách Hoa cung ta tuy không cấm môn hạ đệ tử song tu, nhưng ngươi cũng phải chú ý tới danh tiếng một chút. Hơn nữa cũng đừng tự cho là thông minh, ngươi đang lợi dụng Cung Nguyên đó, nhưng không biết là hắn cũng đang lợi dụng ngươi à?
Thân thể Tô Tiểu Tiểu run lên, vội vàng nói:
- Tiểu Tiểu xin ghi nhớ.
Nữ tử mặc cung trang gật đầu, sau đó nhìn về phía lối vào, lạnh giọng nói:
- Bất kể là thế nào, bọn họ nếu dám vũ nhục Bách Hoa cung ta, vậy nhất định phải trả một cái giá cực lớn, cho dù sợ bọn họ là hoàng tử và công chúa của đế quốc Đại Tần cũng thế thôi!
Nghe vậy, Tô Tiểu Tiểu ở bên cạnh trong lòng vui lắm, bởi vì vị sư tỷ này tức giận rồi, nàng ta đã tức giận thì đối phương nhất định sẽ không được yên!
Nữ tử mặc cung trang cùng Tô Tiểu Tiểu sau khi đi tới cửa vào thì Hứa Ngôn ở cách đó không xa nói với Cung Nguyên bên cạnh hắn:
- Sau này tránh xa Tô Tiểu Tiểu này một chút, công pháp của nữ nhân đó là thuật song tu, tuy ta biết ngươi nhất định có phương pháp ứng đối gì đó. Nhưng tốt nhất là đừng có tiếp xúc, Bách Hoa cung không phải đơn giản. Còn nữa, ngày sau ở bên ngoài làm việc tốt nhất nhún mình một chút, Nguyên Môn ta tuy không sợ bất kỳ ai và môn phái nào, nhưng cũng không cần thiết phải làm việc quá kiêu ngạo, gây thù chuốc oán khắp nơi!
Cung Nguyên biến sắc, biết vị sư huynh trước mắt này bởi vì hắn vì một nữ nhân mà đắc tội với một cường giả Vương Giả cảnh mà có chút bất mãn, lập tức vội vàng thi lễ nói:
- Cung Nguyên xin ghi nhớ lời của sư huynh!
Hứa Ngôn gật đầu, đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía chỗ cửa hoàng cung nói:
- Đổng Vô Thương, nếu đã tới rồi thì vì sao không hiện thân, chẳng lẽ là muốn đánh lén tại hạ à?
- Ha ha...
Cùng với một tiếng cười to, một thanh niên hình thể to cao đột nhiên xuất hiện ở cửa hoàng cung, thanh niên này tuổi chừng hơn hai mươi, mặc trường bào màu xanh trắng, sau lưng đeo một thanh kiếm.
Nam tử tên là Đổng Vô Thương này đi tới trước mặt Hứa Ngôn, cười nói:
- Không ngờ vẫn bị Hứa huynh phát hiện! Xem ra một năm không gặp, thực lực của Hứa huynh lại tăng thêm nhiều rồi, có cơ hội chúng ta luận bàn một chút nhé!
Hứa Ngôn cười cười nói:
- Không ngờ Kiếm Tông phái Đổng huynh ngươi vào. À đúng rồi, theo ta được biết, Quỷ Thủ của Quỷ tông cũng vào mộ của Trụ Vương đấy. Đổng huynh nếu không muốn ba gã đệ tử đó của Kiếm Tông chết thì tốt nhất là nhanh lên, bằng không đợi ngươi chỉ là ba cỗ thi thể mà thôi.
Nghe vậy, Đổng Vô Thương biến sắc, sau đó trầm giọng nói;
- Hứa huynh, chuyện của Kiếm Tông ta và Quỷ tông, Nguyên Môn ngươi lần này sẽ không nhúng tay vào chứ?
- Ngươi thấy sao?
Hứa Ngôn cười cười, sau đó không nói gì, dẫn bốn người phía sau đi về phía cửa mộ.
Thật lâu sau, Đổng Vô Thương hít sâu một hơi, sau đó cũng đi vào cửa mộ.
...
Sau khi tiến vào mộ của Trụ Vương, Dương Diệp bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình. Ở trước mặt hắn là vô số thông đạo, những thông đạo này kéo dài tới tận cuối tầm mắt, không biết là thông tới đâu.
- Trong mộ của Trụ Vương có sáu chủ thất, mười hai phó thất. Trong sáu chủ thất chỉ có một là mộ của Trụ Vương thật sự, mười hai phó thất thì là của mười hai hoàng kim thị vệ bên cạnh Trụ Vương lúc trước. Sáu chủ thất thì chúng ta đừng có mơ tới, nếu có thể tìm được một phó thất trong mười hai phó thất, chúng ta thế là đủ rồi, có điều cũng rất khó!
Tần Tịch Nguyệt vừa đi vừa giải thích về mộ của Trụ Vương cho Dương Diệp, thân là công chúa hoàng triều, tất cả tư liệu về mộ của Trụ Vương hoàng gia đều có, cho nên nàng ta rất quen thuộc với mộ của Trụ Vương.
- Vì sao sáu chủ thất chúng ta đừng mơ tới?
Dương Diệp khó hiểu hỏi:
- Sáu chủ thất này chắc là của Trụ Vương và người quan trọng của Trụ Vương, vật bồi táng trong đó nhất định không tầm thường, ngươi nói đừng mơ là vì sáu chủ thất đó đã bị người của sáu thế lực lớn cướp đoạt sạch sẽ rồi à, phải không?
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu nói:
- Sáu chủ thất này và mười hai phó thất kia cho dù là sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần ta cũng không tìm được, nói gì tới cướp đoạt chứ?
Giống như biết Dương Diệp muốn hỏi gì, nàng ta tiếp tục nói;
- Bởi vì tòa mộ địa này là lúc trước Thân Công Báo đó tạo ra, hắn vận dụng thần thông vô thượng ẩn giấu đi sáu chủ thất và mười hai phó thất, trừ phi có thuật sư biết thuật pháp xuất hiện, đồng thời thuật sư đó phải có cảnh giới và thuật pháp cao hơn được Thân Công Báo, nếu không cho dù là Hoàng Giả cảnh cũng không tìm thấy sáu chủ thất và mười hai phó thất đó, trừ phi là phá hủy mộ của Trụ Vương này!
Tần Tịch Nguyệt nói như vậy, Dương Diệp xem như đã hiểu. Sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần sở dĩ mở ra mộ của Trụ Vương, không chỉ là để rèn luyện môn hạ đệ tử của mình mà còn là hy vọng có tán tu có thể tìm được mười hai phó thất và sáu chủ thất, kỳ nhân thiên hạ nhiều biết bao, không chừng thật sự có thuật sư xuất hiện thì sao? Sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần có lẽ chính là vì ôm hy vọng này, hơn nữa cho dù là không có ai tìm được cũng không sao, dù sao bọn họ cũng chẳng phải chịu thiệt.
- Xem ra ngươi đã hiểu rồi!
Tần Tịch Nguyệt nói:
- Ngay từ đầu sáu thế lực lớn và người của đế quốc Đại Tần thật sự hy vọng có tán tu có thể tìm được sáu chủ thất và mười hai phó thất đó, nhưng theo mấy trăm năm trôi qua, sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần đã triệt để từ bỏ suy nghĩ này, rút hết cường giả trấn thủ ở nơi này về. Cho nên, nếu chúng ta hiện tại có thể tìm được một phó thất trong đó, chúng ta cũng không phải lo lắng bị người của sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần để ý!
Nghe vậy, Dương Diệp cười khổ nói:
- Ngay cả sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần ngươi cũng không thể làm được thì ngươi hy vọng hai chúng ta có thể tìm được à?
Đúng lúc này, Tử Điêu ở trên vai Dương Diệp đột nhiên lấp lánh hạ xuống trước mặt hai người, sau đó móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào chính nó.
- Ngươi có thể tìm được à?
Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt đồng thanh kinh ngạc hỏi.
Tử Điêu lắc lắc đầu, sau đó móng vuốt nhỏ không ngừng vung lên.
Một hồi sau, Dương Diệp nhìn Tử Điêu, trầm giọng nói:
- Ngươi là nói, có thứ gì đó đang gọi ngươi?
Tử Điêu vội vàng gật đầu.
Dương Diệp chau mày, nếu là ở trên mặt đất, hắn có lẽ sẽ dẫn Tử Điêu đi xem thử, nhưng nơi nàylà mộ địa mà, những thứ đó có thể là thứ tốt sao?
Nghĩ một hồi, Dương Diệp lại hỏi:
- Thứ gọi ngươi rốt cuộc là tốt hay xấu?
Tử Điêu chớp chớp mắt, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu, hiển nhiên, vấn đề này đã làm khó nó.
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh lườm Dương Diệp nói:
- Tiểu đệ đệ, nó ngay cả thứ đang gọi nó là gì cũng chưa thấy, làm sao mà xác định thứ đó là tốt hay xấu? Ngươi không phải là đang làm khó nó à?
Nghe vậy Dương Diệp cười cười, sau đó nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi muốn đi xem thứ đó à?
Tử Điêu suy nghĩ một hồi rồi sau đó gật đầu.
Dương Diệp vẫn có chút do dự, hắn thật sự có chút lo lắng, đúng lúc này, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh nói:
- Chúng ta đi xem thử, Huyền thú bình thường đều có bài xích và kháng cự với những thứ có nguy hiểm, nó không ngờ muốn đi xem, vậy chứng tỏ thứ đang gọi nó chắc là không có ác ý gì với nó đâu.
Nghe vậy, Dương Diệp không do dự nữa, lập tức gật đầu. Đột nhiên, con ngươi Dương Diệp co rút lại, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía sau, cách sau lưng hắn vài chục trượng, hai nữ tử đang lạnh lùng nhìn hắn, một nữ tử trong đó chính là Tô Tiểu Tiểu.