Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một kiếm này, nhanh đến mức tận cùng, ngay cả Thánh giả cũng không thể lấy mắt thường nhìn!

Bọn hắn chỉ cảm nhận được một điểm quang điểm xuyên qua trên người Lâu Thiên Tiêu, sau đó Vân Tiêu điện ở sau lưng Lâu Thiên Tiêu đột nhiên bộc phát ra tiếng nổ lớn kinh

thiên.

Vân Tiêu điện không có bị hủy, bởi vì chẳng biết lúc nào, bề ngoài Vân Tiêu điện nhiều hơn một màn năng lượng hào quang, màn hào quang kia chặn kiếm khí của Dương Diệp.

Bất quá lúc này màn hào quang che kín vết rạn, mà lúc này, không biết từ chỗ nào thổi tới một làn gió nhẹ.

Một tiếng vang thật lớn, màn hào quang ầm ầm vỡ vụn.

Đương nhiên, lúc này không có người đi quản vòng phòng hộ của Vân Tiêu điện, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Lâu Thiên Tiêu.

Huyền giả bình thường vẫn còn ở trạng thái mộng bức, bởi vì bọn hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

Mà cường giả Thánh Giả cảnh thì thần sắc ngưng trọng lên, một kiếm này, coi như là bọn hắn, cũng không có tin tưởng ngăn cản.

Một kiếm này, có thể tru thánh!

Nhưng lúc này ánh mắt chúng thánh lại không rơi vào trên người Dương Diệp, mà rơi vào trên người Lâu Thiên Tiêu.

Bởi vì Lâu Thiên Tiêu không có sự tình!

Yên lặng một cái chớp mắt, Lâu Thiên Tiêu đột nhiên cười nhẹ nói:

- Dương Diệp, một kiếm này của ngươi so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều. Ngươi xem, Vân Tiêu điện chúng ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi phá huỷ, phải biết rằng, lồng năng lượng của Vân Tiêu điện có thể thừa nhận được tối thiểu năm tên Thánh giả liên thủ công kích! Hôm nay lại bị ngươi một chiêu phá hủy.

- Bản năng pháp tắc trong truyền thuyết!

Trên hư không, thần sắc của Kiếm Vô Trần vô cùng ngưng trọng.

- Bản năng pháp tắc?

Một gã Thánh giả sau lưng Kiếm Vô Trần khó hiểu hỏi.

Kiếm Vô Trần hít sâu một hơi nói:

- Pháp tắc này ta cũng chỉ nghe qua, chưa từng gặp qua. Không nghĩ tới hôm nay gặp được. Pháp tắc này chỉ có một công hiệu, chính là tăng bản năng lên tới cực hạn. Giải thích đơn giản một chút, nếu tay của chúng ta chạm vào lửa, sẽ bản năng rụt về. Pháp tắc này, chỉ cần bất lợi cho hắn, hắn đều có thể ở trước tiên cảm ứng được, hơn nữa bản năng làm ra lựa chọn có lợi nhất đối với mình!

Nói đến đây, Kiếm Vô Trần dừng một chút, sau đó trầm giọng nói:

- Người có được pháp tắc như thế, có lẽ đã dựng ở thế bất bại. Trừ khi đối thủ của hắn có thực lực áp đảo, bằng không thì...

Nghe vậy, thần sắc mọi người đều chìm xuống.

Phía dưới, Dương Diệp nhìn Lâu Thiên Tiêu hồi lâu, sau đó thả người nhảy lên, rơi vào trên đài tỷ võ nói:

- Không thể không nói, ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi.

- Ta cũng vậy!

Lâu Thiên Tiêu cười nói:

- Bất quá với ta mà nói, đây là kinh hỉ.

Dương Diệp nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân những người trước Vân Tiêu điện. Ở bên trái, là mười lăm lão giả mặc trường bào màu trắng, ở trước mười lăm lão giả, đứng hai trung niên khôi ngô, toàn bộ là cường giả Thánh Giả cảnh.

Trong hai trung niên khôi ngô, người bên trái cực kỳ tương tự Hổ Nha, lúc này đối phương đang dữ tợn nhìn hắn!

Mà ở bên phải đại điện chỉ có một lão giả áo lục, lão giả mặt hèn mọn bỉ ổi, mắt mang dâm tục, ánh mắt không ngừng đánh giá các nữ tử. Khi phát hiện Dương Diệp nhìn về phía hắn, lão giả lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, sau đó nhìn Dương Diệp nhếch miệng cười cười, lộ ra một ngụm răng vàng.

Hai mắt Dương Diệp nhíu lại, người này cho hắn cảm giác không thoải mái, cũng cho hắn cảm giác nguy hiểm. Nhìn đối phương thật sâu, hắn thu hồi ánh mắt, trong nội tâm âm thầm tự định giá: Lúc này, bên Vân Tiêu Thánh Điện cũng đã có mười tám tên Thánh giả, mà đây nhất định còn không phải thực lực chân chính của Vân Tiêu Thánh Điện.

Vì sao không thấy người Vô Cực Ma Tông?

Dương Diệp nhíu mày, không có nhìn thấy bất luận người Vô Cực Ma Tông nào, theo đạo lý, lúc này Vô Cực Ma Tông nhất định sẽ phải người đến đấy. Còn nữa, sau khi hắn đi tới Bắc giới, người Vô Cực Ma Tông cũng không có phải bất luận kẻ nào liên hệ, cái này rất không bình thường.

Chẳng lẽ Vô Cực Ma Tông xuất hiện biến cố gì?

Sau nửa ngày, Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, nhìn lướt qua luận võ đài nói:

- Tại đây, chỉ sợ không chịu nổi chúng ta chiến đấu!

- Đương nhiên không chịu nổi!

Lúc này, tên lão giả áo lục đột nhiên cười hắc hắc.

- Tuy ngươi rất yếu, nhưng muốn nghiền nát không gian ở đây, vẫn có thể dễ dàng làm được.

Nói xong, lão giả áo lục thò tay tìm tòi, sau đó mãnh liệt nắm chặt, không gian trên đài tỷ võ lập tức xảy ra biến hóa rất nhỏ.

Lão giả áo lục thu tay lại nói:

- Hiện tại, mười cái ngươi cũng phá không được không gian trên đài, không tin thử xem!

Dương Diệp nhìn thoáng qua lão giả áo lục, sau đó oanh ra một quyền. Một tiếng nổ vang, vốn có thể đơn giản chấn vỡ không gian, lúc này vậy mà phòng thủ kiên cố, ngay cả một tia rung động cũng không có!

Dương Diệp nhìn thoáng qua lão giả áo lục, lão giả kia lại khinh thường nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Lâu Thiên Tiêu nói:

- Thiên Tiêu, giải quyết nhanh đi. Nơi này của các ngươi, thật sự là rác rưởi, không chỉ linh khí mỏng manh, nữ nhân xinh đẹp cũng không nhiều, ta thật sự là không muốn tiếp tục chờ đợi!

- Sẽ không để cho Lục lão chờ lâu!

Lâu Thiên Tiêu nói xong, nhìn về phía Dương Diệp nói:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK