Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu đệ đệ, ngươi lúc trước muốn giết nữ nhân đó à?

Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, nghiêm túc hỏi.

Dương Diệp có chút bất ngờ, hắn lúc ấy che giấu rất tốt, không ngờ vẫn bị nữ nhân trước mắt này phát hiện. Lập tức cũng không giấu diếm, liền gật đầu.

Tần Tịch Nguyệt trầm giọng nói:

- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không biết ngươi và nàng ta, hay là với Bách Hoa cung có ân oái gì, nhưng tỷ tỷ muốn nói với ngươi rằng, cho dù ngươi muốn giết nàng ta, cũng không thể ở giữa thanh thiên bạch nhật, và đối với Nguyên Môn đó cũng vậy. Bởi vì một khi ngươi ra tay giết bọn họ, lại nếu để tông môn của đối phương biết được, ngươi sẽ chết chắc!

- Nếu là bọn họ động thủ trước đâu thì sao?

Dương Diệp cười nói.

- Vậy cũng không được!

Tần Tịch Nguyệt nói;

- Trừ phi chỗ dựa của ngươi không kém gì Bách Hoa cung và Nguyên Môn!

Dương Diệp cười cười không nói gì. Kỳ thật lúc trước khi tên đệ tử của Nguyên Môn kia động thủ, hắn đã chuẩn bị xuất thủ giải quyết Cung Nguyên và Tô Tiểu Tiểu, nhưng đáng tiếc lại bị Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh ngăn cản. Hiển nhiên, Tần Tịch Nguyệt này đã thấy rõ ý đồ của hắn cho nên nàng ta xuất thủ căn bản không phải là để cứu hắn, mà là cứu một nam một nữ đối diện.

Thực lực của hắn tuy chỉ là Huyền giả cửu phẩm, nhưng nếu hắn thi triển ra Tật Phong bộ, lại cộng với Tật Phong Ngoa và kiếm ý gia trì, còn là xuất kỳ bất ý, hắn rất nắm chắc có thể một kiếm giải quyết một người trong đó. Nhưng hiển nhiên. Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh không muốn hắn động thủ ở đây. Có điều thế cũng không sao cả, chờ tiến vào mộ của Trụ Vương rồi, hắn sẽ có cơ hội.

Lắc đầu, không nghĩ tới những điều này nữa. Dương Diệp nhắm mắt, chờ đợi người tới mở mộ của Trụ Vương. Lúc trước từ trong đối thoại của những người này đã biết được, mộ của Trụ Vương sẽ có người đứng ra mở, điều hắn hiện tại cần phải làm là chờ đợi!

Tần Tịch Nguyệt nhìn thoáng qua Cung Nguyên đó đang vô cùng thân thiết nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu, sau đó lại nhìn thoáng qua Dương Diệp, mặt cúi xuống, như đang trầm tư gì đó.

- Nguy Nhiên sư huynh, người đó thật sự là Dương Diệp à?

Cửa hoàng cung một đệ tử Kiếm Tông hỏi sư huynh phía trước.

Thanh niên tên là Nguy Nhiên gật đầu nói:

- Lúc trước sau khi hắn một kiếm miểu sát Liễu Thanh Vũ thì không xuất hiện ở Kiếm Tông nữa, không ngờ hắn lại tới đây.

- Hắn lúc trước thật sự một kiếm miểu sát Liễu Thanh Vũ đã là cảnh à?

Bên trong thanh âm của thanh niên hỏi lúc trước lộ ra có chút hoài nghi.

Nguy Nhiên ánh mắt phức tạp nhìn Dương Diệp, nói:

- Chuyện đó ta lúc trước là chính mắt nhìn thấy, hơn nữa nghe Tần Phong sư huynh nói, Dương Diệp này lúc trước khi đối chiến với Liễu Thanh Vũ vẫn chưa xuất toàn lực. Hơn nữa Tần Phong sư huynh còn nói, Dương Diệp lúc trước nếu đi đánh ngoại môn bảng, với thực lực của hắn tiến vào mười thứ hạng đầu khẳng định là không có vấn đề. Đương nhiên, hiện tại chắc chính là đứng thứ nhất rồi.

Đối với Dương Diệp, những ngoại môn đệ tử như bọn họ đương nhiên là không xa lạ gì, đây chính là tồn tại yêu nghiệt trên tiềm lực.

- Đứng thứ nhất ngoại môn bảng!

Thanh niên thấp giọng nói:

- Nói cách khác, hiện tại hắn xem như là đệ nhất nhân của ngoại môn Kiếm Tông ta?

- Đừng nói ngoại môn, cho dù là đệ tử nội môn, chỉ sợ cũng không có nhiều người là đối thủ của hắn đâu!

Nguy Nhiên trầm giọng nói.

- Nguy Nhiên sư huynh, chúng ta có cần tới chào hỏi hắn không?

Thiếu niên đó hỏi.

Nguy Nhiên do dự một chút rồi sau đó lắc đầu nói:

- Lúc trước hắn chắc đã thấy chúng ta rồi, nếu hắn không chào hỏi chúng ta, ta nghĩ hắn không phải là không muốn giao tiếp với chúng ta, mà chính là không tiện. Cho nên chúng ta cứ tĩnh quan kì biến đi.

Theo thời gian từ từ trôi qua, người đến càng lúc càng nhiều, quảng trường ở cửa hoàng cung người đứng tấp nập, ít nhất cũng phải hơn vạn người. Trong đó trừ Nguyên Môn, Bách Hoa cung, Kiếm Tông ra, còn có học viện hoàng gia của đế quốc Đại Tần và đệ tử thế gia của đế quốc Đại Tần.

Đột nhiên, Dương Diệp vốn đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt, sau đó vươn tay ra nắm tay Tần Tịch Nguyệt, xoay người đi về một phía.

Tần Tịch Nguyệt tuy không hiểu Dương Diệp vì sao đột nhiên lại làm như vậy, nhưng nàng ta cũng không phản kháng, để mặc Dương Diệp kéo tay nàng ta tới một cái ngõ ở phía bên phải,

Ngay khi Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt vừa đi không lâu, một đại hán râu quai nón xuất hiện ở vị trí cách nơi Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt lúc trước đưng không xa. Ánh mắt của đại hán râu quai nón nhìn quét bốn phía, khi không phát hiện Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt, trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc. Mà đúng lúc này, một người trung niên cũng đi tới bên cạnh đại hán râu quai nón.

Đại hán râu quai nón nhìn người trung niên một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ.

Người trung niên cũng quét nhìn bốn phía, lúc trước hắn đã cảm nhận được khí tức của hai người, nhưng không biết vì sao, vừa tới đây, đạo khí tức đó liền biến mất không thấy đâu.

Một lúc sau, người trung niên cũng thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ.

Ở một góc khuất, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt dựa sát vào nhau, hai người ngưng thần tĩnh, trên người bọn họ có một đạo hào quang màu tím đang bao phủ.

Ước chừng qua một khắc, Tử Điêu trên vai Dương Diệp vung móng vuốt nhỏ, ánh sáng tím biến mất, Tử Điêu gật đầu với Dương Diệp, Dương Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Bọn họ đã tìm tới rồi à?

Tần Tịch Nguyệt trầm giọng hỏi.

Dương Diệp gật đầu, nói:

- Trước đó tiểu gia hỏa nói với ta là có người đang dùng niệm tìm kiếm rồi chúng ta, cho nên ta mới vội vàng kéo ngươi đi. Cũng may ánh sáng tím của tiểu gia hỏa này có thể ngăn cách thần thức, bằng không hai chúng ta hôm nay gặp phiền toái lớn rồi!

Nói xong, Dương Diệp vươn tay ra xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, nói:

- Lần này lại phải cám ơn ngươi rồi!

Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ sờ sờ hai má Dương Diệp, tựa hồ muốn nói là không cần phải cảm ơn.

Thấy Tử Điêu hiểu nhân tính như vậy, trong mắt Tần Tịch Nguyệt hiện lên vẻ yêu thích, hỏi:

- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thật với tỷ tỷ đi, nó có phải thật sự là thú vương hay không?

Dương Diệp cười cười, nhìn Tử Điêu nói:

- Tiểu gia hỏa, ngươi nói với nàng ta xem ngươi có phải là thú vương hay không?

Tử Điêu nhìn Tần Tịch Nguyệt, lắc lắc đầu.

Tần Tịch Nguyệt vui lắm, không nén được vươn hai tay ra giống như muốn bế lấy Tử Điêu, nhưng Tử Điêu lại không muốn bị nàng ta bế, lấp lánh một cái lại xuất hiện trên vai Dương Diệp

- Tiểu đệ đệ, ngươi bảo nó cho ta ôm một chút đi, sau đó ta sẽ cho ngươi ôm lại, thế nào?

Dương Diệp:

-...

Hai người lại quay về quảng trường hoàng cung, có điều lần này hai người cẩn thận hơn một chút, hai người trốn ở sau cùng đám người, hơn nữa hai người thay đổi quần áo, cộng với có Tử Điêu ngăn cách thần thức của đối phương, hai người bọn họ hiện tại tạm thời đã an toàn.

Ước chừng qua một canh giờ, một người trung niên từ xa xa bay tới. Nhìn thấy người trung niên, ở cửa hoàng cung vốn đang ầm ĩ lập tức trở nên im lặng. Bởi vì sau lưng người trung niên vừa đến này có một đôi hai cánh từ huyền khí biến thành, đây là dấu hiệu của Linh Giả cảnh!

Người trung niên ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người bên dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại một chút trên người mấy người của Nguyên Môn, thấy người trung niên đang nhìn, mấy người của Nguyên Môn vội vàng thi lễ với người trung niên, người trung niên khẽ gật đầu sau đó cao giọng hô:

- Chư vị, ta là trưởng lão của Nguyên Môn, tên là Hứa Thanh, cũng là người năm nay phụ trách mở ra mộ của Trụ Vương. Mộ của Trụ Vương mỗi một năm sẽ mở một lần, bất kỳ ai cũng có thể vào, bảo vật trong đó nhiều đếm không xuể các vị có thể có được gì thì phụ thuộc vào cơ duyên của bản thân. Nhưng nếu ai ở trong đó tìm được đá năng lượng cực phẩm, hoặc là ấn của Trụ Vương thì làm ơn giao ra hết. Đương nhiên chúng ta sẽ trả thù lao tương ứng.

Mọi người có mặt đều gật đầu, đương nhiên những lời thật lòng này mọi người đều biết rồi.

- Đá năng lượng cực phẩm? Ấn của Trụ Vương?

Dương Diệp quay đầu hỏi Tần Tịch Nguyệt:

- Đá năng lượng thì ta biết, nhưng đá năng lượng cực phẩm và ấn của Trụ Vương thì là gì?

Đối với việc Dương Diệp không biết, Tần Tịch Nguyệt cũng thấy nhưng không thể trách, lập tức giải thích:

- Đá năng lượng cực phẩm so với đá năng lượng bình thường thì tốt hơn vô số lần, ví dụ như một cường giả Vương Giả cảnh huyền khí trong cơ thể bị tiêu hao hết, nếu dùng đá năng lượng bình thường thì phải cần chừng một trăm viên, hơn nữa còn cần tiêu tốn một hai canh giờ mới có thể hấp thu hoàn toàn. Nhưng nếu dùng đá năng lượng cực phẩm, chỉ cần một viên là đủ rồi, hơn nữa nhiều nhất chỉ mất mấy khắc.

- Đây là thứ tốt!

Nghe vậy, Dương Diệp Dương Diệp động lòng. Đây là khả năng tăng cường của đá năng lượng. Giống như là nghĩ đến gì đó, hắn lại hỏi:

- Nếu trong đây có đá năng lượng cực phẩm, vậy sáu thế lực lớn và người của đế quốc Đại Tần vì sao không tự mình đi vào? Ta là nói phái loại cường giả cao cấp đi vào, ví dụ như cường giả Linh Giả cảnh!

- Bởi vì mộ của Trụ Vương này chỉ có Huyền giả Vương Giả cảnh và dưới Vương Giả cảnh vào được. Về phần vì sao lại như vậy thì ta nghĩ hẳn là giữa mấy thế lực lớn đã có ước định, hoặc là trong mộ của Trụ Vương có huyền bí gì đó, nói chung là ta cũng không rõ lắm. Ngươi đừng hỏi ta, tỷ không phải là vạn sự thông!

Tần Tịch Nguyệt có chút tức giận nói.

Dương Diệp đang chuẩn bị lên tiếng thì lúc này cường giả Linh Giả cảnh lấy ra một tấm phù lục rồi ném về phía trên cửa hoàng cung.

Phù lục vừa bay đến không trung thì nổ tung, kèm theo một tiếng vang, hào quang của phù văn trên tường thành hoàng cung lập tức trở nên ảm đạm, đồng thời, vô số người hoan hô, sau đó thì lao về phía cửa lớn hoàng cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK