Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Vật nhỏ, ta thật sự ăn được sao?

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn Tử Điêu phồng lền, rõ ràng nó đã không nhịn được nữa. Dương Diệp tháy thé lại không dám trì hoãn, há miệng ra khẽ nhắn một miếng lên Băng Linh Quả rồi trực tiếp nuốt xuống

Lạnh thấu tim, đây là cảm giác của Dương Diệp lúc này, cảm giác cũng không tệ lắm, Dương Diệp lại cắn một miếng nữa, một miếng Băng Linh Quả đã tiến vào trong bụng của Dương Diệp.

Sau khi ăn xong Băng Linh Quả, Dương Diệp đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên hai mắt trợn tròn, hai tay vội vàng ôm lấy bụng, lúc này chỉ thấy: tóc Dương Diệp đang kết băng với tốc độ mắt thường có thể tháy được, rất nhanh đã lan tới trán, lông mày, mắt, miệng của Dương Diệp

Không bao lâu, toàn thân Dương Diệp đã bị đóng băng.

Tử Điêu ở bên cạnh chớp chớp mắt, thân hình lóe lên rồi trực tiếp tiền vào bên trong vòng xoáy đan điền của Dương Diệp

Lúc này Dương Diệp đương nhiên không chết, cho dù không chết nhưng chắc hẳn cũng sắp rồi. Sau khi bị đóng băng, Dương Diệp kinh hãi phát hiện ra hắn lại không thể vận chuyển được huyền khí trong cơ thể, ngay cả kiếm ý cũng thi triển không ra, nói chung lúc này hắn lại giống như biến thành một người bình thường, nếu như chỉ là như vậy thì không có gì, hắn còn phát hiện ra từng hơi lạnh thầu xương đang ăn mòn tế bào thân thể của hắn.

Sau khi phát hiện ra điều này, từ sâu trong lòng Dương Diệp có một cảm giác khủng hoảng nhanh chóng lan tràn ra, thân thể của hắn có thể so ánh với tồn tại huyền thú Vương cấp, mà bây giờ lại không chống đỡ nổi hơi lạnh này, quan trọng nhất chính là lúc này hắn lại có thể không vận chuyển được huyền khí, ngay cả kiếm ý cũng không có cách nào thi triển ra.

- Vật nhỏ, ngươi lại hãm hại ta rồi!

Lúc này, trong lòng Dương Diệp thầm kêu thảm.

luồng hơi lạnh thấu xương này cũng không bởi vì Dương Diệp kêu rên mà kết thúc, không chỉ như vậy, trái lại nó vẫn càng lúc càng lạnh giá hơn, lớp băng phía ngoài thân thể của Dương Diệp càng lúc càng dày, ngay cả mặt đất nơi Dương Diệp ngồi đều kết thành băng, những mảng băng này còn đang không ngừng lan tràn ra xung quanh sơn động.

Nếu như lúc này Dương Diệp quan sát bên trong, hắn sẽ phát hiện ra huyết quản cùng kinh mạch trong cơ thể hắn đều đã bị hơi lạnh này tàm đông cứng lại, nói cách khác, lúc này sức sống của Dương Diệp đã bắt đầu chậm rãi biến mát.

Mà lúc này Dương Diệp lại hoàn toàn có bắt kỳ biện pháp nào, không, phải nói là còn có một biện pháp, đó chính là liên hệ với vật nhỏ, vậy mà không biết vì sao túc này vật nhỏ lại không thèm quan tâm đến tiếng gọi của hắn, chẳng qua nó chỉ trốn ở bên trong hồ huyền khí màu vàng này.

Dần dần, ý thức của Dương Diệp bắt đầu mơ hồ, lúc này hắn mới hiểu được một đạo tý, đó chính là không thể ăn linh tinh các loại linh quả linh thảo Thiên cấp.

Rất nhanh, hơi lạnh này đã xâm nhập vào bên trong vòng xoáy đan điền của Dương Diệp, mà lúc hơi lạnh này mới vừa tiến vào bên trong vòng xoáy đan điền Dương Diệp lúc, đột nhiên nó sôi trào lên, huyền khí màu vàng bên trong hồ huyền khí này giống như vỡ đê phun ra ngoài!

Khi hơi lạnh này gặp phải hồ huyền khí màu vàng này lại lập tức tiêu tan, hồ huyền khí màu vàng theo đan điền của Dương Diệp nhanh chóng chảy về phía những kinh mạch bị đông cứng lại, huyền khí màu vàng đi qua nơi nào, huyết quản cùng kinh mạch bị đông cứng của Dương Diệp đã lập tức khôi phục tại bình thường, cùng lúc đó những mảng băng bên ngoài cơ thể của Dương Diệp cũng đang từ từ tan ra.

Một khắc đồng hồ sau.

- Ầm!

Một tiếng băng vỡ vang lên ở trong sơn động, Dương Diệp bị đóng băng đã phá băng lao ra, theo mảng băng bị nghiền nát, trang phục trên người của Dương Diệp cũng bị rách theo! Cùng lúc đó, những huyền khí màu vàng di chuyển ở trong kinh mạch huyết quản của Dương Diệp đã lao vọt về phía bên trong vòng xoáy đan điền, không đến một hơi thở, những huyền khí màu vàng đã trở fại hồ huyền khí màu vàng bên trong vòng xoáy đan điền.

Mỗi một khắc, Dương Diệp mở hai mắt ra và hít sâu một hơi, trên mặt Dương Diệp hiện tên một tia nghi ngờ, khẽ nói:

- Mình lại có thể một tần tăng lên cảnh giới tam phẩm!

Không sai, lúc này Dương Diệp đã là cảnh giới Tiên Thiên lục phẩm!

Về phần tại sao, Dương Diệp cũng không biết rõ ràng, đột nhiên Dương Diệp nghĩ đến câu nói kia của Lãnh Tâm Nhiên “Dùng một miếng tại cần mười năm đề khổ sở tu luyện” chẳng lẽ tà tác dụng của Băng Linh Quả này sao? Nhưng nều như mười năm khổ sở tu luyện, vậy làm sao lại chỉ nâng nâng cao cảnh giới lên tam phẩm thôi?

Đột nhiên, Dương Diệp dường như cảm giác được điều gì nên cúi đầu nhìn về thân thể của mình, khi thấy thân thể mình, Dương Diệp trực tiếp ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK