Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong núi tu luyện không có năm tháng, nháy mắt đã hai tháng trôi qua.

Dưới Thác nước, Dương Diệp khoanh chân ngồi trên tảng đá bóng loáng, để mặc dòng nước trên đỉnh đầu trùng kích. Một khắc nào đó, Dương Diệp mở mắt, chậm rãi đứng lên, đứng có chút chật vật, nhưng hắn vẫn chậm rãi đứng lên.

Chân phải giậm nhẹ vào đá, tung người nhảy lên, bình ổn hạ xuống mặt đất.

Cúi đầu nhìn nhìn làn da màu đồng cổ trên người, khóe miệng Dương Diệp cong lên, lộ ra một nụ cười. Hai tháng rèn luyện phi nhân tính, hắn đã không chỉ có thể đứng vững dưới thác nước, mà nhục thân của hắn cũng có tiến bộ vượt bậc về chất, hiện tại nhục thân của hắn đã đạt tới cảnh giới kim cương bất hoại.

Nói một cách đơn giản thì chính là nhục thân của hắn hiện tại đã có thể so với nhục thân của Huyền thú Vương cấp!

- Nhục thân hiện tại của ngươi huyền bảo và Huyền kỹ bình thường căn bản khó có thể làm thương tổn rồi!

Đúng lúc này, Mạc lão xuất hiện bên cạnh Dương Diệp.

- Mạc lão, ta hiện tại cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng, rất muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tìm một con Huyền thú Vương cấp đấu với nó!

Dương Diệp có chút hưng phấn nói. Nếu không phải ở chân núi này, hắn thật sự rất muốn thả U Minh Lang Vương ra chiến đấu thống khổ một lần. Hắn sau khi đi tới chân núi này thì không bảo tiểu gia hỏa và ba con Huyền thú ra, lòng phòng người không thể không có, tiểu tuyền qua thật sự quá mức thần bí, hắn thật sự không hy vọng để quá nhiều người biết.

Tiểu gia hỏa có thể liếc một cái là nhìn ra tiểu tuyền qua của hắn, Ân Huyên Nhi cũng có thể, theo lý mà nói thì lão nhân trước mắt này cũng có thể, dù sao thực lực của lão nhân này vượt trên họ. Nhưng không biết vì sao, cường giả nhân loại tiếp xúc với hắn đều không có một ai nhìn ra được tiểu tuyền qua của hắn, đối với điều này Dương Diệp cũng có chút nghi hoặc.

- Muốn chiến đấu thì sau này ắt có cơ hội!

Mạc lão nói:

- Hiện tại nhục thân của ngươi đã rất khó đề thăng rồi, bất kể là dòng nước của thác nước hay là u minh quỷ hỏa với trình độ hiện tại đều không có trợ giúp quá lớn cho nhục thân của ngươi, mà ta nếu tăng mạnh u minh quỷ hỏa, nhưng lại không có một số linh vật phụ trợ thì nhục thân của ngươi lại không chịu nổi. Tóm lại, nhục thân trước hết tạm thời bỏ sang bên, hiện tại nên luyện ngự kiếm thuật đó của ngươi rồi!

Nghe vậy, Dương Diệp gật đầu đồng ý, hắn cũng phát hiện thác nước đó đã không có tác dụng lớn đối với nhục thân của hắn hiện tại. Về phần u minh quỷ hỏa vẫn có thể đề thăng nhục thân, nhưng trước mắt Mạc lão lại không có linh thảo, không có linh thảo, dùng u minh quỷ hỏa đề thăng nhục thân thì đó chính là thật sự đi tìm chết.

- Ngươi thi triển ngự kiếm thuật một lần cho ta xem nào!

Mạc lão nói.

Dương Diệp gật đầu, lật tay phải, trường kiếm xuất hiện ở trong tay hắn, ý niệm khẽ động, trường kiếm bay lên không bay lên trên dưới trái phải một hồi. Một lúc sau, hắn thu hồi trường kiếm nhìn Mạc lão đang đứng trước mắt.

Mạc lão chậm rãi lắc đầu, nói:

- Cái này quá màu mè, căn bản không thể dùng để đối địch, ngự kiếm thuật trừ chú ý tới một chữ xảo ra thì còn phải chú ý tới một chữ nhanh. Tốc độ ngự kiếm của ngươi cho dù là một Phàm Nhân cảnh cũng có thể phòng bị, nếu đối phương có thể phòng bị, vậy thì hiệu quả của ngự kiếm thuật sẽ suy giảm mạnh.

Nói xong Mạc lão chỉ chỉ vào một cây đại thụ xa ngoài trăm trượng, nói:

- Ngươi xem này.

Dứt lời, kiếm trong tay Dương Diệp bỗng dưng thoát khỏi tay hắn, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang cắm vào cây đại thụ ở ngoài trăm trượng đó.

Yết hầu Dương Diệp giật giật, khiếp sợ nói:

- Khoảng cách ngoài trăm trượng mà trong thời gian một hơi thở cũng không cần, mạnh quá!

Đúng vậy, khoảng cách trăm trượng, kiếm này không ngờ trong nháy mắt đã tới nơi, điều này thật sự khiến Dương Diệp chấn kinh.

Vẫn chưa kết thúc!

Chỉ thấy thanh trường kiếm đó lại đột nhiên từ trong cây đại thụ bay ngược ra, sau đó thì lại hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên cao, trên trời cao, giống như Dương Diệp lúc trước đã làm vậy, trường kiếm bay lượn trên dưới trái phải một vòng, nhưng mà lần này lại khác với Dương Diệp thi triển lúc trước, bởi vì trên trời cao căn bản là không nhìn thấy kiếm đâu cả.

Dương Diệp nhìn thấy toàn là kiếm quang và tàn ảnh, mà bản thân kiếm thì hắn căn bản không thấy đâu cả, đó là do tốc độ quá nhanh.

- Vù!

Trường kiếm bay trở về trước mặt Dương Diệp.

Mạc lão nhìn Dương Diệp, nói:

- Đừng chấn kinh, người lúc trước sáng tạo ra ngự kiếm thuật này có thể lấy thủ cấp ngoài vạn dặm, mà thời gian hắn dùng hắn dùng cũng chỉ là hai hơi thở mà thôi, hai hơi thở bay ngàn dặm, tốc độ như vậy, cho dù là Hoàng Giả cảnh thi triển ý niệm cũng không nhanh bằng

- Hai tức thời gian bay ngàn dặm!

Dương Diệp khiếp sợ nói:

- Mạc lão, ngự kiếm thuật này thật sự chỉ là Huyền kỹ Địa cấp thôi sao?

- Vào vạn năm trước đúng thật là Huyền kỹ Địa cấp!

Mạc lão nói:

- Nhưng hiện tại thì cho dù là không thể so sánh với Thiên cấp, nhưng chắc cũng chẳng kém là bao. Phải biết rằng, vạn năm trước Huyền kỹ Địa cấp không phải là giống như hiện tại, khi đó, các loại Huyền kỹ nghịch thiên nhiều vô cùng, ngự kiếm thuật này lúc ấy tuy nổi danh, nhưng không được xem như là đứng đầu, trong giai của nó cũng không thể coi là đứng đầu.

- Vạn năm trước...

Dương Diệp thấp giọng hỏi:

- Mạc lão, lão nhân gia không phải là đã sống vạn năm rồi chứ?

- Ta á?

Mạc lão bật cười, nói:

- Trên đời này ai có thể sống vạn năm? Cho dù là cường giả Thánh giả cũng chỉ sống được mấy ngàn năm mà thôi. Thần cảnh trên Thánh giả thì chắc có thể, nhưng Thần cảnh, toàn bộ lịch sử Nam vực hình như cũng chỉ có một người đạt tới. Không nói tới những cái này nữa, ta hiện tại dùng ý niệm áp chế ngươi, ngươi ở dưới ý niệm của ta tu luyện ngự kiếm thuật này, lúc nào có thể giống ta lúc trước một hơi thở một trăm trượng thì ngự kiếm thuật của ngươi sẽ được tính là nhập môn rồi!

- Một hơi thở một trăm trượng mới là nhập môn!

Dương Diệp cười khổ nói:

- Mạc lão, ngươi cảm thấy tiểu tử có thể làm được sao...

Không phải hắn không có lòng tin mình mình, mà là lời nói của Mạc lão này không thực tế. Phải biết rằng, hiện tại hắn một hơi thở chỉ ra được mấy trượng mà thôi.

- Vì sao không thể làm được?

Mạc lão nhíu mày nói:

- Ngươi cho rằng ta lúc trước là dùng thực lực của cảnh giới bản thân à? Lúc trước lúc trước cũng chỉ dùng tu vi Tiên Thiên để ngự kiếm mà thôi, nếu ta có thể làm được thì ngươi vì sao không thể làm đến được?

- Mạc lão lúc trước là dùng thực lực Tiên Thiên để ngự kiếm?

Dương Diệp kinh ngạc nói.

- Tất nhiên!

Mạc lão gật đầu, chỉ là Dương Diệp không phát hiện, Mạc lão khi nói những lời này thì khóe miệng hơi giật giật.

Nghe thấy lời nói của Mạc lão, Dương Diệp trong nháy mắt nổi lên lòng tin, đúng vậy nếu đã có ai có thể làm được, vậy thì hắn vì sao không thể làm được? Nghĩ vậy, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Mạc lão, chúng ta bắt đầu đi!

Vừa mới dứt lời, Dương Diệp liền cảm thấy một cỗ uy áp vô hình khủng bố ập vào mặt, Dương Diệp trong lòng cả kinh, đây là ý niệm của Mạc lão sao? Hiện tại hắn đã minh bạch lúc trước áp lực Trụ Vương tạo cho hắn là gì rồi, chỉ là uy áp của Mạc lão khác với Trụ Vương. Mạc lão là tạo vừa đủ, không quá bá đạo, chỉ ý niệm cảm thấy bị áp chế trói buộc. Mà của Trụ Vương thì bá đạo đến cực điểm, ép cho cho người ta thở không nổi.

- Ý niệm của ta tương đương với một trọng lực, ngươi bình thường có thể một hơi thở mười kiếm, mà hiện tại nhiều nhất là một hơi thở một kiếm, hiện tại thì ngươi bắt đầu chậm rãi luyện với đại thụ đi, ta đi nghỉ ngơi!

Nói xong, Mạc lão xoay người bước về phía nhà tranh của lão.

Tuy Mạc lão đi rồi, nhưng cỗ uy áp đó thì vẫn còn, điều này khiến cho Dương Diệp phải thầm khiếp sợ trước thực lực của Mạc lão. Ở chung mấy tháng, hắn thầm dò xét thực lực của Mạc lão, nhưng lại không hỏi ra được gì. Về sau thì hắn không hỏi nữa, nói chung hắn chỉ biết là lão nhân trước mắt này rất khủng bố.

Lắc đầu, xua bỏ tạp niệm trong đầu, Dương Diệp ý niệm khẽ động, bắt đầu ngự kiếm.

Trên Đoạn Hồn uyên, một người áo đen nhìn Thất Hồn uyên ở bên dưới trầm mặc không nói gì. Người áo đen này không phải ai khác mà chính là 'Nhân Sát' của tổ chức Ngũ Sát lúc trước từng đuổi giết Dương Diệp.

Lúc trước sau lần cuối cùng hắn ám sát Dương Diệp, bởi vì Dương Diệp vận dụng thú vương để chạy, thế cho nên nàng ta đã mất dấu Dương Diệp. Nhưng nàng ta biết, thiếu niên tên là Dương Diệp kia một ngày nào đó sẽ từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, cho nên vẫn luôn canh giữ trước Đoạn Hồn uyên.

Hai tháng trước, thiếu niên tên là Dương Diệp đã đi ra. Nhưng mà nàng ta vẫn không có động thủ, đối phương nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, điều này khiến cho nàng ta phải sững sờ rất lâu.

Đoạn Hồn uyên là nơi nào? Đó chính là nơi mà Tôn Giả cảnh cũng không dám xuống. Mà thiếu niên đó thì lại không chút do dự nhảy xuống luôn.

Chuyện tất có gì đó khác thường, trực giác nói với nàng ta rằng thiếu niên đó vẫn có thể đi lên, nàng ta đương nhiên không cho rằng đối phương là chán sống nên muốn chết. Nhưng mà hai tháng trôi qua rồi, thiếu niên đó lại vẫn chưa lên.

Một lát sau, người áo đen thu hồi ánh mắt, sau đó xoay người bay ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn.

Kỳ thật từ một khắc đối phương nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, nhiệm vụ của nàng ta có thể đã kết thúc. Bất kể đối phương chết hay sống, nếu đối phương đã nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, vậy thì đã không còn là chuyện của nàng ta. Nhưng nàng ta chưa bao giờ thất bại với nhiệm vụ lại liên tiếp thất thủ trên người Dương Diệp, thậm chí mấy lần nàng ta suýt chút nữa thì bị đối phương giết người lại.

Điều này khiến cho nàng ta rất khó chịu, cho nên nàng ta muốn tự tay kết thúc tính mạng của Dương Diệp, hoặc là nói, quan hệ giữa nàng ta và Dương Diệp đã không còn đơn thuần là quan hệ sát thủ và mục tiêu.

Có điều, bất kể là thế nào, chuyện cũng kết thúc rồi. Nàng ta có thể trở về báo cáo kết quả công tác, chỉ là thiếu niên tên là Dương Diệp thật sự rất thần kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK