Kỳ Bỉ Thiên ngồi ở một bên.
- Tiểu Dương, loại tâm lý này sẽ hại ngươi. Mới vừa rồi ngươi cảm nhận được khí tức tử vong, đó là bởi vì ngươi cảm nhận được sát ý của ta, một khắc này, ngươi cảm giác mình thật sẽ chết, bởi vì ta muốn giết ngươi, nói một chút, cái kia là cảm giác gì?
Dương Diệp im lặng không nói.
Đó là cảm giác gì?
Hắn muốn sống!
Hắn có rất nhiều thứ không bỏ xuống được!
Kỳ Bỉ Thiên tiếp tục nói:
- Không sợ chết, không phải thật sự không Sợ chết. Vấn đề lớn nhất của ngươi, không phải người không đủ mạnh, mà là kiếm tâm của ngươi đã xảy ra vấn đề. Ỷ lại, có người cho ngươi ỷ lại, ngươi trong lúc bất tri bất giác đã có tâm ỷ lại.Vừa nói, tay phải nàng khẽ vẫy, Kiếm Sát xuất hiện ở trong tay nàng.
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Ta không phải Kiếm Tu, nhưng ta đã thấy Kiếm Tu, Kiếm Tu, ngay cả kiếm trong tay mình cũng không thể ỷ lại, huống chi đi ỷ lại người khác?
Vừa nói, nàng cầm kiếm khe khẽ gõ đầu Dương Diệp một cái.
- Ta nói ngươi yếu, không phải thực lực của ngươi yếu, mà là nội tâm của ngươi yếu. Biết rõ vì sao người phía sau ngươi không đi ra gặp ngươi không? Bởi vì ngươi để cho nàng có chút thất vọng. Nhưng nàng coi ngươi như thân nhân, nên dù thất vọng cũng phải giúp ngươi. Ngươi không thể nghĩ đến người khác tới giúp ngươi, ở lúc làm việc, trước suy nghĩ mình có thực lực kia hay không, không có thực lực, liền không nên làm, giống như Cổ Kiếm Tông, nếu không có vị kia ở phía sau ngươi, thứ cho ta nói thẳng, ngươi đã chết một vạn lần. Mà đám người Nhị Nha đi theo ngươi, cũng sẽ bị ngươi hại chết.
Vừa nói, nàng tiện tay cắm kiếm trên mặt đất.
- Kiếm này, ta đã triệt để phong ấn nó, hiện tại tất cả Siêu Thần khí cùng Thần khí trên người ngươi, toàn bộ bị ta phong ấn. Hiện tại ta cho ngươi một nhiệm vụ, còn sống đi ra nơi này. Dựa vào thực lực của ngươi, ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ở chỗ này, ta sẽ không xuất thủ, sẽ không giúp ngươi, cũng không ai có thể giúp ngươi. Kể cả người phía sau ngươi, trong trời đất này có lẽ có rất ít người có thể ngăn cản nàng, nhưng không khéo, ta vừa vặn tính một người, hắc hắc!
Như Kỳ Bỉ Thiên nói, giờ phút này, quanh người Dương Diệp, tất cả Thần khí cùng Siêu Thần khí đều bị phong ấn!
Tԉiệt để phong ấn!
Kể cả Kiếm Hồ Lô, còn có hai thanh phi kiếm kia!
Hắn bây giờ là lõa trang rồi!
Kỳ Bỉ Thiên nhìn thoáng qua Dương Diệp.
- Ta không phải nói giỡn với ngươi, nếu ngươi chết ở nơi này, ta sẽ dẫn Nhị Nha và Linh Tổ đi, nhưng người cùng Yêu Thú trong Hồng Mông Tháp này, bọn hắn sẽ theo ngươi táng thân ở chỗ này. Những thứ này, ngươi khả năng không có nghĩ qua, bất quá không sao, ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi biết rồi. Cuối cùng, ta cam đoan với ngươi, ở chỗ này, không có người sẽ giúp ngươi, nếu như ngươi chết, như vậy chính là thật chết rồi. Chúc ngươi may mắn!
Nói xong, tay phải nàng vung lên, Dương Diệp rời đi Hồng Mông Tháp!
Phong bế!
Giờ phút này, Dương Diệp đã không cảm giác được Hồng Mông Tháp tồn tại, bởi vì nó đã bị Kỳ Bỉ Thiên triệt để phong ấn, nói cách khác, hiện tại hắn đã không trở về được trong tháp.
Mà Siêu Thần khí, Thần khí của hắn, cũng bị tịch thu toàn bộ!
Hiện tại hắn chỉ còn lại có chính mình!
Cô độc!
Dương Diệp chưa bao giờ cô độc, giờ khắc này, hắn cảm giác trong trời đất này chỉ còn mình!
Tԉong Hồng Mông Tháp, trước phòng trúc, Lôi Lâm nhìn Kỳ Bỉ Thiên, Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Tԉách nhiệm, hắn không có chân chính nhận thức đến cái gì gọi là trách nhiệm, hắn có, chỉ là một bầu nhiệt huyết, nói dễ nghe là nhiệt huyết, nói không dễ nghe chính là ngốc nghếch! Mà hắn hiện tại, đã qua cái tuổi nhiệt huyết, muốn sống, phải tự mình phát triển, ân, dù sao ngươi cũng nghe không hiểu, đi, tỷ tỷ mang ngươi đi đá bóng.
Bên ngoài Hồng Mông Tháp, Dương Diệp đứng ở cạnh cầu trầm mặc.
Phía dưới, những Vô Biên Thủy kia đã khôi phục bình thường!
Qua hồi lâu, Dương Diệp tự giễu cười cười, nguyên lai mình quả thật giống như Kỳ Bỉ Thiên nói, ỷ lại!
Bất kể mình có thừa nhận hay không, mình cũng đã có tâm ỷ lại!
Ỷ lại với A Tú, ỷ lại với Kỳ Bỉ Thiên!
Nếu như không có các nàng thì sao?
Dương Diệp hít sâu một hơi, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, hiện tại hắn chỉ còn lại có chính mình!
Không có Siêu Thần khí, không có Thần khí, không có Hồng Mông Tháp!
Vũ Tԉụ đệ nhất kiếm cũng không có!
Chỉ còn một mình mình!
Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, tự giễu cười cười.
- Dương Diệp a Dương Diệp, chẳng lẽ không có Siêu Thần khí, không có Thần khí, không có chỗ dựa, ngươi liền sợ rồi sao?
Nói xong, hắn thu hồi suy nghĩ, đi về phía trước!
Một người!
Ngay cả kiếm cũng không có một thanh!
Mục tiêu của Dương Diệp hắn rất đơn giản, còn sống rời đi nơi đây!
Hắn muốn để cho Kỳ Bỉ Thiên biết, không có Siêu Thần khí, không có Thần khí, không có ngoại vật, không có chỗ dựa, Dương Diệp hắn vẫn là Dương Diệp!
Lời của Kỳ Bỉ Thiên cũng không có đả kích đến Dương Diệp, ngược lại để cho hắn nhận thức được vấn đề của mình! Hắn giờ phút này cũng rất muốn biết, mình có thể sống đi ra chỗ này hay không!
Đi không bao lâu, đột nhiên Dương Diệp ngừng lại, bởi vì ở trước mặt hắn không xa, ngồi một thanh niên.
Tԉong miệng thanh niên cắn một cọng cỏ dại, trên gương mặt có hai vết sẹo, hai vết sẹo giao thoa hiện lên hình chữ X.
Ở trên vai của thanh niên, khiêng một thanh đoạn đao!
Thanh niên quan sát Dương Diệp một chút.
- Một đời tuổi trẻ có tư cách đến địa phương này, không nhiều lắm. Xưng hô như thế nào?
Dương Diệp đang muốn nói, lúc này thanh niên đột nhiên nói:
- Không không, trước tiếp ta một đao, tiếp được, mới có tư cách nói chuyện với ta!
Nói xong, đao trong tay của hắn bay ra!
Chém thẳng Dương Diệp!
Hai mắt Dương Diệp híp lại, hắn đưa tay nắm một cái, một thanh kiếm do kiếm ý ngưng tụ xuất hiện, sau một khắc, hắn cầm kiếm vung lên.
Ầm!
Theo một tiếng nổ vang, thanh kiếm trong tay Dương Diệp ầm ầm nổ bể ra