Bình nguyên này không biết rộng lớn bao nhiêu, Dương Diệp cưỡi U Minh lang chạy như điên tới hai canh giờ vẫn không ra khỏi được bình nguyên này, hơn nữa Huyền thú đuổi theo sau càng lúc càng nhiều, điều này khiến cho sắc mặt Dương Diệp trầm xuống.
Không chỉ đằng sau, mấy ngày liền trên không cũng xuất hiện rất nhiều những điểm đen, không cần phải nói cũng biết, những điểm đen này khẳng định chính là Huyền thú Linh cấp đó triệu hồi đến giám thị bọn họ. Tuy Tử Điêu có thể giải quyết những Huyền thú trên không trung, nhưng căn bản là vô dụng. Bởi vì giết bao nhiêu thì đối phương sẽ lập tức sẽ phái tới bấy nhiêu, quả thực giống như là vô cùng vô tận.
- Tiểu đệ đệ, chuyện hình như có chút không ổn rồi.
Ngay khi Dương Diệp đang tâm phiền ý loạn, nữ tử phía sau hắn lại cười nói, trong ngữ khí không có chút cảm giác khẩn trương nào, ngược lại có mùi vui sướng khi người khác gặp họa.
Nghe vậy, Dương Diệp quay đầu lại hung hăng lườm nữ tử một cái, tức giận nói:
- Ngươi có biết sự tình đang không ổn không? Tất cả những điều này không phải đều là ngươi mang đến à? Xin ngươi đó đại tỷ, ngươi tốt xấu gì cũng là người trong hoàng thất Đại Tần, chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?
Nếu nói đối phương không có con bài chưa lật thì có đánh chết hắn cũng không tin, hoàng thất Đại Tần là quái vật lớn không thua gì Nguyên Môn.
Nữ tử chớp chớp mắt, sau đó lộ ra bộ dạng đáng thương, rụt rè nói:
- Tiểu đệ đệ, một thiếu nữ tử như nô gia thì làm gì có biện pháp nào khác, nô gia hiện tại chỉ có thể dựa vào sự bảo hộ của tiểu đệ đệ thôi, xin tiểu đệ đệ thương xót!
Dương Diệp nhướng mày, nói:
- Ngươi có thể đừng giở cái bộ dạng này ra với ta không? Còn nữa, có thể đừng gọi ta là 'tiểu đệ đệ không'?
Ba chữ chữ tiểu đệ đệ này lọt vào tai thật sự khiến hắn có chút không được tự nhiên.
- Được, tiểu đệ đệ!
Nữ tử cười hì hì nói.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói:
- Ngươi nói đi, bọn họ chủ yếu là muốn bắt ngươi, nếu ta giao ngươi ra, những kỵ binh nhân loại này liệu có bỏ qua cho ta không?
Huyền thú thì hắn không sợ, cái hắn kiêng kị là những kỵ binh nhân loại, chính xác mà nói thì là kiêng kị đế quốc Đại Tần, con quái vật lớn này, ở thế lực Nam vực có ai mà không kiêng kị.
Nữ tử cười cười, nói:
- Nếu là lúc trước ngươi làm như vậy, Huyền thú thì ta không biết liệu có bỏ qua cho ngươi không, nhưng những Vũ Lâm vệ đó thì sẽ bỏ qua cho ngươi. Nhưng hiện tại thì, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
- Vì sao?
Dương Diệp khó hiểu hỏi.
Khóe miệng nữ tử cong lên, trên mặt nở một nụ cười mê người, nói:
- Bởi vì hiện tại bọn họ khẳng định đã cho rằng ngươi là đồng lõa của ta. Ừ, nói một cách chuẩn xác thì cho rằng ngươi bỏ trốn cùng ta! Ta mặc dù ở trong hoàng thất có địa vị không cao lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là người của hoàng thất Đại Tần, ngươi cảm thấy người của hoàng thất Đại Tần sẽ cho phép ta bỏ trốn cùng ngươi à?
- Còn nữa, lần này ta là đi kết thân, đối tượng là con thứ hai của Thú Hoàng đế quốc Huyền thú, nếu hắn biết vị hôn thê của hắn bỏ trốn cùng người khác, ngươi cảm thấy là một nam nhân, hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Tỷ tỷ lén nói với ngươi nhé, hắn chính là cường giả Linh Giả cảnh đấy! Đúng rồi, còn cả đám Huyền thú phía sau nữa, bọn họ là phản đối việc lần kết thân này, ngươi dẫn ta đi, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi à? Tóm lại, tỷ tỷ phải chúc mừng ngươi rồi, bởi vì ngươi đã làm được chuyện mà rất nhiều người không dám nghĩ cũng không dám làm, đó chính là đồng thời đắc tội với cả đế quốc Đại Tần và đế quốc Huyền thú!
Nghe xong những lời này của nữ tử, Dương Diệp không hề nổi trận lôi đình như nữ tử tưởng tượng, mà là sắc mặt rất bình tĩnh, như đang trầm tư gì đó.
Bình tĩnh mà xem xét thì Dương Diệp lúc này cũng đang rất tức giận, dù sao những người phía sau đều là nữ tử dẫn đến, hắn không phải là thánh nhân, hắn đương nhiên sẽ tức giận. Nếu có thể, hắn sẽ chẻ nữ tử phía sau thành tám khúc, sau đó thì dùng roi quất vào thi thể. Nhưng hiện tại tức giận thì có ích lợi gì? Có đánh lại nữ tử phía sau không? Hay là đi đầu hàng với những người đuổi đằng sau rồi giao nữ tử này ra?
Nếu những điều này là có thể, hắn sẽ không chút do dự làm ngay, nhưng đó lại là không thể. Nói cách khác, hiện tại tức giận thì chẳng có một chút tác dụng nào cả. So với tức giận chẳng thà nghĩ biện pháp thực tế một chút. Đương nhiên, nữ tử này sau này nhất định là không thể buông tha, Dương Diệp hắn không phải là coi tiền như rác, là tồn tại để cho người ta mặc sức đùa bỡn.
Có điều trước mắt vẫn cứ phải nghĩ biện pháp thoát khỏi những người đó đã!
- Ngươi sao không tức giận vậy?
Lúc này, nữ tử ở sau lưng Dương Diệp có chút tò mò hỏi. Theo suy nghĩ của nàng ta, Dương Diệp là nên tức giận, nếu không ít nhất cũng phải mắng chửi nàng ta vài câu. Nhưng Dương Diệp lại cứ bình tĩnh như vậy, giống như không nghe thấy lời nói của nàng ta vậy, điều này khiến cho nàng ta có chút tò mò và nghi hoặc.
Dương Diệp không trả lời, mà là quay đầu nhìn nữ tử, nghiêm túc nói:
- Đại tỷ, ta mặc kệ ngươi ở trong hoàng thất Đại Tần có thân phận gì, ta muốn nói rằng, hiện tại chúng ta xem như đã ở trên cùng một chiếc thuyền, nếu chúng ta không đồng lòng hợp lực, vậy thứ chờ đợi chúng ta khẳng định là tai ương ngập đầu. Ta đã cố hết sức rồi, để thoát khỏi đối phương, ta đã mang hết con bài chưa lật của mình ra rồi, ta cảm thấy hiện tại đã đến lúc ngươi nên ra sức!
Nghe vậy, nữ tử thu lại nụ cười, một lúc sau, nàng ta nhoẻn miệng cười, nói:
- Tiểu đệ đệ, coi như ngươi nói có lý. Có điều tỷ tỷ thật sự không có con bài chưa lật nào cả, ấy đừng có lườm tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn chưa nói xong mà! Tỷ tỷ tuy không có con bài chưa lật nào, nhưng tỷ tỷ lại có biện pháp thoát khỏi những thứ đằng sau!
- Biện pháp gì?
Dương Diệp vội vàng hỏi.
Nữ tử cười cười, nói:
- Để thú vương của ngươi chạy sang bên phải, bởi vì cách nơi này một ngàn dặm có di tích thượng cổ, di tích đó là quốc đô của tiền triều, có oan hồn và các loại trận pháp của tiền triều, chỉ cần chúng ta tiến vào được di tích đó, Huyền thú và Vũ Lâm vệ sẽ không làm được gì chúng ta!
- Di tích?
Dương Diệp nhướng mày, nói:
- Vậy bọn họ sẽ không theo vào à?
Nữ tử lườm Dương Diệp một cái, nói:
- Chúng ta sau khi đi vào di tích đó thì sẽ trốn vào một chỗ khác của di tích, bọn họ có thể tìm được chúng ta à? Hơn nữa trong di tích đó nguy hiểm tràn ngập, bọn họ có nhiều người và Huyền thú như vậy nếu cùng vào, khẳng định sẽ chết và bị thương một nửa. Huyền thú thì ta không biết, nhưng đầu lĩnh Khương Lâm của Vũ Lâm vệ thì không dám để những Vũ Lâm vệ đó đi vào đâu, cùng lắm thì chỉ có hắn dẫn theo mang theo người thực lực cường hãn theo vào thôi!
- Ngươi làm sao biết về di tích đó?
Dương Diệp hỏi. Đối với nữ tử trước mắt, hắn đương nhiên không thể tin tưởng hoàn toàn, lòng đề phòng là không thể không có!
Nữ tử nhìn Dương Diệp như nhìn một kẻ ngốc, nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự là đệ tử tông môn chứ?
- Có liên quan gì tới việc ta có phải là đệ tử tông môn hay không?
Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Nữ tử vỗ vỗ trán, nói:
- Bởi vì di tích đó là nơi mà các đệ tử tông môn thường tới lịch lãm, sáu thế lực lớn của Nam vực, bao gồm cả đệ tử của đế quốc Đại Tần ta cũng đều tới di tích đó để lịch lãm, địa phương đó tuy nguy hiểm, nhưng cũng có rất nhiều kỳ ngộ, bởi vì có rất nhiều người tìm được rất nhiều công pháp và Huyền kỹ cao giai ở trong di tích đó.
Nói đến đây, nữ tử dừng lại một chút rồi sau đó lại nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi không phải là đệ tử của Kiếm Tông à?
Dương Diệp đang nghĩ xem cái di tích gì đó liệu có đáng tin hay không thì chợt nghe thấy câu hỏi này của nữ tử. Hắn đầu tiên là ngây ra, rồi sau đó lắc đầu nói:
- Ta không phải là đệ tử của Kiếm Tông, chúng ta tới di tích kia đi, dù sao hiện tại cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Nghe thấy lời nói của Dương Diệp, mắt nữ tử sáng lên, sau đó có chút nghi hoặc nói:
- Ngươi không phải đệ tử của Kiếm Tông? Nhưng kiếm pháp của ngươi...
- Ta nói ta không phải đệ tử của Kiếm Tông, ngươi tin hay không thì tùy!
Dương Diệp có chút tức giận nói. Nói xong liền bảo U Minh lang bên dưới thay đổi phương hướng, chạy sang bên phải.
Nữ tử tựa hồ rất có hứng thú đối với lai lịch của Dương Diệp,,:
- Tiểu đệ đệ, ngươi nếu không phải đệ tử của Kiếm Tông, vậy chắc là đệ tử của Nguyên Môn rồi?
- Ta không có tông môn!
Dương Diệp lạnh nhạt nói.
Nữ tử nghi hoặc hỏi tiếp:
- Tiểu đệ đệ, với tư chất và thực lực của ngươi, cho dù là vào Nguyên Môn cũng có tư cách. Vì sao lại không có tông môn?
- Điều này có liên quan tới ngươi à?
- Đương nhiên là có rồi, ngươi hiện tại đang bỏ trốn cùng ta, nói cách khác thì ngươi hiện tại là nam nhân của ta, ít nhất thì cũng là trên danh nghĩa, ngươi nói xem liệu có liên quan hay không?
Dương Diệp:
- ...
Thật lâu sau, nữ tử đã hiểu rõ một chuyện, đó chính là nam tử trước mắt thật sự không có tông môn, điều này khiến cho trong mắt nữ tử lấp lánh tinh quang, lập tức nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi đã không có tông môn, vậy không bằng gia nhập học viện hoàng gia của Đại Tần đi? Với tư chất và thực lực của ngươi, muốn thi trúng vào học viện hoàng gia quả thực là chuyện rất dễ dàng!
- Không có hứng thú!
Dương Diệp chẳng buồn suy nghĩ nói ngay, trực tiếp cự tuyệt. Nếu là trước đây, hắn có lẽ sẽ có hứng thú. Nhưng hiện tại, có vị sư phó đó rồi thì việc gì phải vào học viện gì đó cho phải chịu sự quản thúc của người khác?
Nữ tử có chút sốt ruột, nói:
- Sao lại không có hứng thú vậy? Ngươi nếu gia nhập học viện hoàng gia, sau đó trong khảo hạch của học viện hoàng gia nằm trong mười thứ hạng đầu, có thể đạt được sự gia phong của Đại Tần, như vậy việc ta và ngươi bỏ trốn người khác sẽ không dám đàm tiếu. Đại Tần cũng sẽ không trách cứ ta nữa, còn có thể nói là ta mắt tinh thấy anh hùng. Chuyện quan trọng như vậy ngươi sao lại không thấy có hứng thú?
Dương Diệp khóe miệng giật giật, hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, sau đó quay đầu nhìn nữ tử, nói:
- Mỹ nữ, đây hình như đều là lợi ích của ngươi, ta giống như chỉ ra sức chứ chẳng có lấy chút lợi ích nào cả! Ta muốn hỏi một câu, việc gì ta phải làm vậy? Ta quen thân với ngươi lắm à? Vì sao phải liều sống liều chết vì ngươi hả? Ngươi thấy ta có ngu vậy không?
Nữ tử sắc mặt đỏ lên. Chính xác, lúc trước nàng ta quả thực chỉ nghĩ cho mình, rất nhanh, sắc mặt của nàng ta khôi phục bình tĩnh, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn Dương Diệp, nói:
- Đương nhiên, ngươi cũng có lợi ích, ví dụ như đạt được sự ban thưởng của đế quốc Đại Tần, ví dụ như, ví dụ như thật sự cưới được nô gia...
Dương Diệp cười lạnh một tiếng, nói:
- Thật sự cưới được ngươi? Mỹ nữ, phiền ngươi đừng có mãi coi ta như kẻ ngốc nữa? Ta không phải loại người ngu xuẩn bị ngươi bán rồi còn đếm tiền giúp ngươi đâu! Còn nữa, ta đã có người yêu rồi, không có hứng thú với ngươi!
Nụ cười ngượng ngùng của nữ tử cứng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, thấp giọng nói:
- Nô gia thật sự có tình cảm yêu đương với tiểu đệ đệ, không phải muốn lợi dụng tiểu đệ đệ đâu. Cho dù có thì cũng chỉ có chút xíu thôi à. Còn nữa, về phần tiểu đệ đệ đã có người yêu rồi thì quan trọng gì đâu, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu không phải là chuyện rất bình thường sao?
- Ngươi vô địch rồi!
Dương Diệp giơ ngón tay cái về phía nữ tử. Nữ nhân trước mắt này thật sự là cực phẩm, tư duy và trình độ cởi mở đó khiến hắn thật sự có chút ăn không tiêu.
Ngay khi nữ tử lại chuẩn bị lên tiếng thì sắc mặt Dương Diệp đột nhiên biến đổi, nói:
- Ngươi đừng nhiều lời nữa, chúng ta gặp phiền toái rồi!