Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp cùng Huyết Nữ rời khỏi Hư Vô giới. Sau đó, hai người lập tức khởi hành quay về Vĩnh Hằng Quốc.

Cổ Kiếm tông.

Dương Diệp trở lại động phủ của mình, nói chính xác hơn là ở bên trong Hồng Mông tháp.

Tu luyện!

Đối với hắn, việc bây giờ cần phải làm là tu luyện. Thực lực của hắn còn có thể còn mạnh hơn!

Chuyện của Cổ Kiếm tông đều có Kiếm Kinh cùng với đám người trưởng lão Tuyết quản lý, bởi vậy, hắn căn bản không cần quan tâm. Đương nhiên, hắn vẫn ngầm quan tâm tới những thế lực Vĩnh Hằng Quốc còn có Hồn giáo này.

Phải nói là những thế lực này đều đang quan tâm tới hắn!

Bây giờ tất cả Vĩnh Hằng Quốc, đặc biệt là Hồn giáo, không yên lòng nhất chính là Dương Diệp của Cổ Kiếm tông này!Chỉ sợ hắn có sợi gân nào không đúng, lại bắt đầu gây rắc rối khắp nơi!

Nhưng thật may, từ sau khi ở Hư Vô giới trở về, Dương Diệp liền không rời khỏi Cổ Kiếm tông, điều này khiếln cho Vĩnh Hằng Quốc cùng Hồn giáo đều thở phào nhẹ nhõm!

Cứ như vậy, mấy ngày sau, Kiếm Kinh đột nhiên xuất hiện ở bên trong Hồng Mông tháp.

Bên trong phòng tu luyện, Dcương Diệp mở hai mắt ra nhìn về phía Kiếm Kinh, Kiếm Kinh trầm giọng nói:

- Các nàng đatrở về!

Nghe vậy, Dương Diệp lập tức đứng lên, mà lúc này, Kiếm Kinh lại nói:

k

- Tuy nhiên, các nàng có thể sẽ có phiền toái... Rất nhiều thế lực đang theo dõi nàng!

Nàng này dĩ nhiên là chỉ Tiểu Bạch!

Linh chủ!

Hai mắt Dương Diệp híp lại:

- Ta đi đón các nàng!

Vừa dứt lời, Dương Diệp trực tiếp biến mất ở bên trong Hồng Mông tháp.

Trong phút chốc, một tiếng kiếm ngân từ trong Cổ Kiếm tông phóng lên cao, biến mất ở cuối chân trời mịt mờ.

Ở trên một đỉnh núi, một tiểu nữ hài đá nhẹ vào tảng đá trước mặt:

- An tỷ, nơi này là nơi quỷ quái gì vậy?

Ở trước mặt tiểu nữ hài, một nữ tử cao gầy nhìn lướt qua xung quanh và lắc đầu:

- Ta không biết!

Tiểu nữ hài hơi mặt nhăn:

- Liêm Sương tỷ cũng thật là… Tỷ ấy sẽ không truyền tống chúng ta tới sai chỗ chứ?

Nữ tử lắc đầu:

- Không quan tâm chuyện của hắn, bởi vì truyền tống trận bị phá hủy làm cho chúng ta không bước vào chính xác Vĩnh Hằng giới thôi!

Đây là do con người tạo ra!

Nghe vậy, tiểu nữ hài lại nhíu mày. Dường như nghĩ đến điều gì, nàng nhìn về phía vật nhỏ màu trắng trên vai:

- Tiểu Bạch, ta dám đánh cược một cây kẹo đường, tuyệt đối là do tới tìm ngươi!

Tìm ta à?

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó tiếp tục liếm kẹo đường. Đây là kẹo đường nàng lấy từ nhà cũ của Liêm Sương, rất mềm, ngọt ngào.

Một điều đáng để nói là lần này nàng cùng Nhị Nha mang theo raatsn hiều thứ tới!

Đó thật sự là một chỗ chơi vui!

Lúc này, Nhị Nha dường như nghĩ tới điều gì lại thở dài, sau đó ngồi sang một bên.

An Nam Tĩnh liếc nhìn Nhị Nha:

- Sao vậy?

Nhị Nha có chút rầu rĩ không vui:

- Chính là tên to lớn giống như chim, có thể bay rất cao kia tên gì nhỉ, à, tên cái gì gà...

- Là máy bay!

An Nam Tĩnh chỉnh lại.

Nhị Nha khẽ gật đầu:

- Đúng, chính là máy bay gì đó chơi thật vui, chỉ là quá đắt, ta mượn tiền của kẻ gì đó, căn bản cũng mua không được nó. Thật đáng tiếc, nếu không, mang một cái qua chơi, chắc chắn sẽ chơi rất vui.

An Nam Tĩnh liếc nhìn Nhị Nha:

- Vậy vì sao ngươi không trực tiếp mượn nó đi?

Nhị Nha lắc đầu:

- Nhị Nha ta là một người có nguyên tắc, người ta không cho mượn, ta làm sao có thể ép mượn?

An Nam Tĩnh nói:

- Khi ngươi vay tiền sao nghĩ như vậy!

- Điều này khác mà!

Nhị Nha đứng lên.

- Có gì khác chứ?

An Nam Tĩnh hỏi.

Nhị Nha suy nghĩ một lát, sau đó nói:

- Kẻ gì đó, bọn họ có nhiều tiền, ta điều tra bọn họ có nhiều tiền nhất, không dùng hết.

- Sau đó thì sao?

An Nam Tĩnh hỏi.

Nhị Nha chớp chớp mắt:

- Bọn họ có nhiều tiền không dùng hết như vậy, cho ta mượn một chút thì thế nào?

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, biểu thị tán thành.

An Nam Tĩnh nhíu mày:

- Ngươi có ý tưởng gì vậy? Bọn họ lại không nợ ngươi!

Nhìn thấy An Nam Tĩnh có chút tức giận, Nhị Nha vội vàng lấy ra một thứ cùng loại với giấy đưa cho An Nam Tĩnh nhìn:

- An tỷ, tỷ xem, tên gì đó đi ra ngoài dán cái này, nói có khó khăn tìm bọn họ, bọn họ có thể cho vay, đúng, là cho vay đấy. Ta tìm bọn họ vay, là bọn họ bảo chúng ta có khó khăn thì đi tìm bọn họ! Còn nữa, còn nữa, chúng ta vay, phải trả lợi tức cho bọn họ, bọn họ kiếm được rất nhiều!

An Nam Tĩnh nhìn tờ giấy này, phía trên đúng là viết như thế!

Một lát sau, An Nam Tĩnh nhìn về phía Nhị Nha:

- Ngươi trả, người ta mới kiếm được lời, ngươi không trả, người ta kiếm lời thế nào? Còn nữa, mượn đồ phải trả, biết không?

Nàng cảm thấy cần phải để cho hai tiểu tử kia có nhân sinh quan đúng đắn! Quan niệm của các nàng thật sự quá lưu manh!

Nhị Nha có chút chột dạ nói:

- Lúc đó ta hỏi bọn họ, bọn họ nói không cần trả!

An Nam Tĩnh cười lạnh:

- Ngươi cầm một thanh đao dài như vậy gác ở trên cổ của người ta, người ta làm sao dám bắt ngươi trả nữa?

Nhị Nha cúi đầu xuống:

- Vậy, An tỷ, tỷ nói xem bao giờ thì chúng ta trả bọn họ được?

An Nam Tĩnh suy nghĩ một lát và đang muốn nói. Lúc này, Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt An Nam Tĩnh, móng nhỏ của nàng nhẹ nhàng vung vẩy như muốn nói, Dương Diệp cầm của nàng rất nhiều tinh thạch, cũng chưa từng trả!

An Nam Tĩnh:

-...

Tiểu Bạch tiếp tục vung vẩy móng nhỏ muốn nói, Dương Diệp nói cho nàng biết, đồ của nàng chính là của hắn, vật của hắn vẫn là hắn. Dựa theo cách nói như vậy, nàng cùng người gì đó chắc cũng vậy, thế thì tiền của kẻ đó chắc chắn là của nàng, tiền của nàng vẫn là của nàng.

Của ngươi là của ta, của ta vẫn là của ta.

Tiểu Bạch nghĩ như vậy! Bởi vì đây là Dương Diệp dạy!

Sau khi biểu đạt xong, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó lẳng lặng nhìn An Nam Tĩnh và chờ đợi câu trả lời.

An Nam Tĩnh:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK