Nghe hắn nói vậy, mặt mày ai nấy cũng tái mét, tất cả huyền thú đều tập trung lại là thế nào? Không thể nghi ngờ, tin này đối với mọi người giống như sét đánh giữa trời quang, xét về thực lực bản thân Huyền thú đã trên nhân loại một bậc, nếu nhân loại lấy nhiều đánh ít hoặc dùng cách đánh đột kích sẽ vẫn có cơ hội thắng. Nhưng lần này tất cả huyền thú đều tập trung lại, điều này đại biểu cho cái gì? Nếu vậy, chẳng phải các huyền giả tham gia Thanh Vân bảng lần này đều xong đời cả sao!
Tần Du Nhiên trầm giọng nói:
- Tất cả Huyền thú đều tập trung lại sao?
Nguyên Đồng gật đầu, sau đó nói:
- Đợt Thanh Vân bảng lần này không giống với lần trước, các Huyền thú vương cấp của Thanh Vân sơn sẽ không chiến đấu đơn lẻ nữa, lần này chúng sẽ đoàn kết lại giống như huyền giả nhân loại chúng ta. Vì thế, các vị thử nghĩ xem khi các huyền thú đoàn kết lại với nhau sẽ kinh khủng đến mức nào?
- Vì sao các huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn lại khác thường như thế?
Lý Tiên Quân của Quỷ Tông lên tiếng hỏi.
- Vì hai nguyên nhân – Nguyên Đồng nói – Nguyên nhân thứ nhất là do Thập Vạn Đại Sơn xuất hiện một con huyền thú rất mạnh, không biết con huyền thú này thuộc về tộc nào nhưng thực lực của nó khiến những tinh anh của tộc quần huyền thú thuộc bốn đại bá chủ cũng phải thuần phục. Nguyên nhân thứ hai là có lời đồn trong nhân loại chúng ta có một người đang nắm một con huyền thú vương cấp, thân phận con huyền thú này rất thần bí, trừ bốn đại bá chủ trong huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn ra, không một con huyền thú nào có thể chống lại được huyết mạch uy áp của con huyền thú vương cấp này.
Nguyên Đồng nói đến đây, đột nhiên nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Vị bằng hữu của Kiếm Tông này, ngươi thấy ta nói có đúng không?
Nghe xong lời nói của Nguyên Đồng, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Dương Diệp, không phải, nói đúng hơn là đổ dồn về phía Tử Điêu trên vai Dương Diệp.
Dương Diệp bất ngờ, trước giờ hắn luôn nghĩ mình che dấu tên tiểu tử này rất tốt, nhưng hắn không ngờ đã có người phát hiện ra từ sớm, làm sao tên Nguyên Đồng này lại có thể biết được?
Nguyên Đồng nhìn thoáng qua Tử Điêu trên vai Dương Diệp nói:
- Ngươi chắc là con huyền thú vương cấp thần bí kia phải không? Thật không thể tin được, thiếu chút nữa ta cũng bị ngươi qua mặt rồi!
Nguyên Đồng nói xong, lại nhìn Dương Diệp nói:
- Ngươi chính là tên cảnh giới Tiên Thiên đã chém giết cảnh giới Vương Giả, còn giao đấu với cường giả cảnh giới Linh Giả – Dương Diệp đúng không?
Nếu đã không giấu được, vậy hắn cũng chẳng cần giấu làm gì nữa, Dương Diệp gật đầu nói:
- Ta thật không hiểu nổi vì sao ngươi lại để ý đến ta nhiều như thế, trước giờ ta cũng đâu thể hiện gì nhiều đâu?
- Không thể hiện nhiều?
Nguyên Đồng đột nhiên lắc đầu cười nói:
- Dương Diệp, trong lăng mộ của Trụ Vương của Thập Vạn Đại Sơn, Nguyên Môn ta, còn có Quỷ Tông, Bách Hoa cung và một số người của Kiếm Tông đã chết tại nơi này, ngươi hẳn là có liên quan tới chuyện này nhỉ?
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của những người thuộc Quỷ Tông, Bách Hoa cung và Kiếm Tông liền thay đổi, tất cả đồng loạt nhìn về phía Dương Diệp, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Dương Diệp cũng không thèm để ý ánh mắt của mọi người, chỉ khẽ cười nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, đệ tử của Nguyên Môn, đệ tử của Bách Hoa cung, cùng đệ tử của Kiếm Tông và Quỷ Tông đều là những cường giả cảnh giới Vương Giả, bốn người cảnh giới Vương Giả, ta chỉ là một kẻ cảnh giới Phàm Nhân làm sao mà đấu lại được với bọn họ? Nhưng ta lại nhớ rất rõ, chẳng phải kẻ trông coi lăng mộ Trụ Vương lúc trước là một cường giả Cảnh giới Linh Giả của Nguyên Môn sao? Người của Nguyên Môn đi giết tất cả mọi người rồi giá họa cho ta à?
Nghe lời Dương Diệp nói xong, người của Kiếm Tông và Quỷ Tông đều nhìn về phía Nguyên Đồng. Không thể không nói, lời của Dương Diệp nói rất có lý, dù sao Dương Diệp cũng chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, làm sao đấu lại với bốn người cảnh giới Vương Giả được?
Tất cả mọi người không phát hiện ra, chỉ có Văn Nhân Nguyệt của Bách Hoa cung là nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, nếu như chưa từng đấu một trận với Dương Diệp, nàng cũng sẽ giống bọn người kia, khẳng định người bên trong lăng mộ Trụ Vương không phải là hắn, nhưng bây giờ thì…
Nguyên Đồng lắc đầu nói:
- Ta không có ý truy cứu chuyện cũ, chỉ là hiện giờ huyền giả nhân loại chúng ta và huyền thú của Đế quốc Huyền Thú sẽ xảy ra một trận chiến sinh tử. Mà con huyền thú của ngươi lại có uy hiếp rất lớn đối với đám huyền thú kia, ngươi có thể cho chúng ta mượn con huyền thú đó được không? Nếu có nó bên cạnh, tổn thất của huyền giả nhân loại chúng ta nhất định sẽ giảm đi rất nhiều!
- Nói nhiều lời vô nghĩa với hắn làm gì, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ hắn lại dám không cho mượn sao? Theo ta, cứ bắt hắn khai ra phương pháp khống chế huyền thú, sau này sợ gì huyền thú trên vai hắn nữa?
Tần Du Nhiên đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
- Tần huynh nói có lý.
Lý Tiên Quân của Quỷ Tông cũng hùa theo:
- Nếu như Nguyên huynh đã nói tiểu tử kia có uy hiếp rất lớn với huyền thú của Thập Vạn Đại Sơn, vậy chúng ta cứ trực tiếp đoạt lấy là được rồi, nếu tên kia dám phản kháng thì giết luôn một thể.
- Ha ha ha.
Dương Diệp phá lên cười, cười được một lát, hắn nhìn về phía Tần Du Nhiên và Lý Tiên Quân nói:
- Giết ta sao? Vậy chúng ta đứng ở đây, hai người là lần lượt lên hay là cùng lên!
- Cùng lên?
Tần Du Nhiên khinh thường nói:
- Chỉ với một mình ngươi sao? Đừng tưởng giết được vài tên cảnh giới Vương Giả là có thể ăn nói ngang ngược trước mặt ta, có tin ta giết ngươi trong vòng mười chiêu hay không?
- Không!
Người lên tiếng không phải là Dương Diệp mà là Văn Nhân Nguyệt của Bách Hoa cung, Văn Nhân Nguyệt nhìn Tần Du Nhiên bình tĩnh nói:
- Tần Du Nhiên, nếu ngươi có thể giết được hắn trong vòng mười chiêu, ta sẽ đưa Bích Vân Hoàn - huyền bảo Địa cấp thượng phẩm của ta lại cho ngươi, ngược lại thì ngươi đưa Sơn Hà Đồ Địa cấp thượng phẩm lại cho ta, ngươi thấy thế nào?
Tần Du Nhiên híp mắt lại, sau đó nói:
- Bích Vân Hoàn của ngươi sẽ là của ta!
Tần Du Nhiên vừa dứt lời, đột nhiên biến mất, trong nháy mắt hắn đã đứng ở trước mặt Dương Diệp, sau đó đánh một chưởng về phía đầu của Dương Diệp, tốc độ nhanh đến mức có người còn chưa nhận ra hắn đang đứng trước mặt Dương Diệp.
Thấy Tần Du Nhiên ra tay, sát ý xuất hiện trên mặt Dương Diệp, hắn không có một động tác dư thừa nào, dùng tay nắm lấy bàn tay của Tần Du Nhiên đang tấn công tơi, Dương Diệp hắn chưa sợ ai bao giờ!
- Ầm.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, trong nháy mắt cả hai người Dương Diệp và Tần Du Nhiên đều lùi lại, Dương Diệp lùi về phía au hai bước, còn Tần Du Nhiên lại lùi đến năm bước!
Mọi người ở đó thấy thế thì không khỏi ngạc nhiên kêu lên. Rõ ràng, không ai nghĩ Dương Diệp có thể giao đấu với Tần Du Nhiên mà còn chiếm được thế thượng phong như vậy!
Lúc này sắc mặt Tần Du Nhiên dần trở nên cực kỳ khó coi, hắn không thể ngờ được mình lại bị một tên vô danh tiểu tốt của Kiếm Tông đánh lui, điều này chính là một chuyện cực kỳ sỉ nhục đối với hắn!
Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Du Nhiên chợt lóe lên sát ý, hắn nói:
- Ta đã xem thường ngươi rồi, hóa ra ngươi cũng là kẻ có tài, nhưng mà ta đã nói giải quyết ngươi trong mười chiêu, vậy trong mười chiêu sẽ phải xử lý ngươi!
Tần Du Nhiên nói xong lại bước từng bước dài về phía trước, huyền khí trong cơ thể dồn về trong cánh tay phải, ống tay áo lập tức bị xé toang, một tầng băng tuyết dày bao phủ ở lên phía trên cánh tay của hắn. Trong giây lát, Tần Du Nhiên quát to một tiếng, cánh tay chợt vỗ mạnh về phía Dương Diệp, đánh ra Băng Tinh Chưởng với những băng tuyết lao về phía Dương Diệp.
Sau đó cơ thể Tần Du Nhiên chuyển động, thoáng ẩn thoáng hiện sau phía sau những băng tuyết kia, lao về phía Dương Diệp.
Những nơi Băng Tinh chưởng đi qua đều nhanh chóng bị đóng băng, từng tảng băng lớn dần xuất hiện trong sân.
- Đây chính là Băng Phong Thiên Lý huyền kỹ Địa cấp hạ phẩm!
Nhìn chưởng ấn mang theo năng lượng cực lớn này, Mộ Dung Yêu nãy giờ đứng bên cạnh xem chợt lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, còn Tư Đồ Vinh chỉ cười lạnh. Tư Đồ Vinh vốn không ưa gì Dương Diệp, nếu lần này tên kia chết trong tay Trần Du Nhiên cũng có thể xem là chuyện tốt!
Khi năng lượng của Băng Tinh Chưởng đã đến gần sát mặt của Dương Diệp, Dương Diệp híp mắt lại, Tử Linh Kiếm được hắn rút ra khỏi vỏ, lập tức chém mạnh vào chưởng ấn này.
Khi nhìn thấy Tần Du Nhiên thi triển huyền kĩ, hắn đã biết rõ nhược điểm của huyền kĩ này, nhưng hắn vẫn lựa chọn dùng sức phá lại, bởi vì hắn không muốn để lộ quá nhiều con át chủ bài, phải biết rằng bên cạnh hắn còn có mấy yêu nghiệt siêu cấp đang chú ý tới.
- Ầm!
Trong nháy mắt Tử Linh Kiếm cắt ngang Băng Tinh Chưởng, nhưng sắc mặt Dương Diệp lập tức biến đổi, vì Tử Linh Kiếm đang nằm trong tay hắn đang bị đóng băng với một tốc độ chóng mặt, trong chớp mắt băng đã lan gần đến tay hắn, sau đó băng tuyết lấy một tốc độ cực nhanh lan tràn ra khắp thân thể của hắn, trong chưa tới một hơi thở mà hắn đã nhanh chóng bị đóng băng thành người băng.
Ngay lúc này, Tần Du Nhiên đã đến trước mặt Dương Diệp, hắn dùng nắm tay được băng tuyết bao phủ đánh mạnh vào mi tâm của Dương Diệp.
Mộ Dung Yêu đang định ra tay, nhưng chưa kịp ra tay đã bị một nam nhân mặt lạnh như tiền trừng mắt nhìn nàng chằm chằm khiến nàng không dám hành động mù quáng!
Ngay lúc nắm đấm của Tần Du Nhiên sắp đánh vào mi tâm của Dương Diệp, trong sân lại vang lên tiếng kiếm, chuôi kiếm Tử Linh Kiếm trong tay Dương Diệp tưởng chừng như đã bị đóng băng lại phát ra một ánh sáng màu tím, sau đó tia sáng phóng nhanh như sét đánh về phía ngực Tần Du Nhiên.