- Thực lực của Dương Diệp vượt xa tưởng tượng của chúng ta, với tiềm lực của hắn, một ngày nào đó nếu không chết, chắc chắn sẽ trở thành kẻ mạnh một phương. Bách Hoa Cung các ngươi đã đắc tội với một vị cường giả tương lai như vậy, quả thực là không sáng suốt. Thử nghĩ mà xem, nếu như Bách Hoa Cung các ngươi chịu thay đổi cung quy một chút, tha thứ cho mẫu thân của hắn, sau đó mời hắn gia nhập vào Bách Hoa Cung, cứ như vậy, không phải Bách Hoa Cung của ngươi sẽ có thêm một kẻ siêu mạnh trong tương lai hay sao?
Lãnh Tâm Nhiên hờ hững nói.
- Thay đổi cung quy?
Văn Nhân Nguyệt khẽ giật mình, sau đó lắc đầu, nói:
- Nếu như Dương Diệp là Nguyên Đồng kia, điều này có lẽ còn có thể... Đáng tiếc hắn không phải!
Ở một nơi khác, Lý Tư nhìn Dương Diệp trên đài tỷ võ, nói:
- Tiểu tử này ở trong tình cảnh không có tông môn bồi dưỡng mà đã đạt được thành tựu như thế này, thiên phú và tiềm lực như vậy, có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung, chỉ là đáng tiếc. Nếu như hắn có thể vứt bỏ con Huyền Thú thần bí kia và từ bỏ cứu mẫu thân của hắn, ta tin tưởng, bất kể là Phù Văn Sư công hội, hay là Kiếm Tông đều sẽ không muốn từ bỏ hắn!
- Nếu như hắn thật sự từ bỏ, loại người như thế, có lẽ thừa tướng ngươi chắc chắn sẽ không nhìn đến!
Bạch Khởi ở bên cạnh hờ hững nói.
Lý Tư cười một tiếng, không nói nữa.
Trên đài tỷ võ, ngay từ đầu Dương Diệp và Tần Du Nhiên đều quyết định dùng một chiêu để giết chét đối phương nhưng mà đến bây giờ hai người vẫn còn chiến đấu không phân thắng bại. Muốn quyết định thắng thua, trừ khi hai người đều không giữ lại một phần sức mạnh nào, sau đó đánh ra toàn lực. Nhưng nều như không phải là trường hợp bất đắc dĩ, hai người chắc chắn sẽ không làm như thế! Bởi vì những trận chiến sau sẽ còn có đối thủ mạnh hơn!
- Coong!
Bỗng nhiên, tay Dương Diệp cầm Tử Linh kiếm đột nhiên chém một nhát về phía trên trường thương của Tần Du Nhiên, sức mạnh kinh khủng, nhất thời đẩy Tần Du Nhiên lùi về phía sau. Nhưng lần này, Dương Diệp không thừa thắng xông tên, bởi vì Tần Du Nhiên trước mắt này có ý chí chiến đấu vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Tuy cho đến bây giờ hắn đều dễ dàng khống ché đối phương, thế nhưng ngoại
trừ lúc bắt đầu hắn sử dụng Ngự Kiếm Thuật đánh bắt ngờ nên khiến đối phương bị thương nhưng sau đó, hắn không thẻ gây ra bất kỳ tổn thương đáng kể nào cho đối phương.
Nói cách khác, néu cứ tiếp tục đánh như vậy thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi!
Lúc này sắc mặt của Tần Du Nhiên cực kỳ dữ tợn, ở trên chiếc mũi của hắn có một vét kiếm hằn sâu dài mấy tấc, máu tươi nhuộm đỏ cả cái mũi của hắn, tắt cả mọi người nhìn qua đều thấy hắn cực kỳ đáng sợ và dữ tợn.
Từ trước đến nay, Tần Du Nhiên hắn cho rằng chỉ có Nguyên Đồng mới có tư cách là đối thủ của hắn nhưng khi tham gia cuộc thi này, lần đầu tiên hắn bị thương trong tay Lâm Tu Nhiên kia, chiến đấu với đối phương không phân thắng bại, bây giờ thì lại bị Dương Diệp hủy dung nhan, đồng thời tiên tục bị khống ché, điều này làm cho một người chưa bao giờ thất bại như Tần Du Nhiên hắn làm sao có thể chấp nhận được?
Tay cầm trường thương màu đen, hai mắt Tần Du Nhiên đỏ ngâu, sắc mặt dữ tợn, từng luồng từng luồng khí thế điên cuồng từ trong cơ thể không ngừng phóng ra, giơ trường thương từ từ lên, chỉ về phía Dương Diệp, gằn giọng nói:
- Cho đến bây giờ, ngươi mới là hắc mã thực sự của Thanh Vân Bảng này, ta với bọn họ đều quá xem thường ngươi, có điều ngươi yên tâm, lần này sẽ không, ta sẽ không nhường ngươi...
Tân Du Nhiên dường như muốn nói điều gì đó, sau đó nhân cơ hội sử dụng huyền kỹ quái dị nhưng Dương Diệp không cho hắn cơ hội đó, hắn chỉ mới nói được một nửa, chân phải của Dương Diệp bỗng nhiên đạp xuống đắt, cơ thể như một viên đạn bình thường bắn mạnh về phía hắn!
Với Dương Diệp, trong trận quyết đấu sinh tử thì không nên phí tời, không thể nghi ngờ đây là một hành động ngu ngốc, Dương Diệp hắn không phải kẻ ngốc, vì vậy hắn không bao giờ nói nhảm mà trực tiếp ra tay.
Dưới sức mạnh của Tật Phong Bộ cộng thêm Tật Phong Ngoa, tốc độ của Dương Diệp đã đạt đến cực hạn, những nơi hắn đi qua, không khí đều bị xé rách, phát ra những âm thanh đáng sợ, hơn nữa hình dáng của hắn lúc ân lúc hiện khiến mọi người ở phía dưới không thể nhìn thấy rõ.
Dương Diệp chỉ dùng thời gian một hơi thở để đi đến trước mặt của Tần Du Nhiên, sau đó mọi chuyện tiếp theo giống như đã xảy ra trong vài phút trước, rút kiếm chém một nhát, cực kỳ nhanh chóng!
Cảm nhận được tốc độ khủng khiếp của Dương Diệp cùng với sức mạnh kinh khủng ẩn chứa bên trong thanh kiếm kia, Tần Du Nhiên không dám khinh thường, huyền khí trong cơ thể tập tức điên cuồng truyền vào bên trong trường thương, sau đó vượt qua mọi lực cản mà tiến lên! Nhưng mà đúng vào lúc này, vốn ban đầu Tử Linh kiếm của Dương Diệp chém về phía hắn nhưng đột nhiên tuột khỏi tay, sau đó hóa thành một tia sáng màu tím, bắn nhanh như điện về phía của hắn!
Nhìn thấy Tử Linh kiếm đang phóng đến nhanh như tia chớp, Tần Du Nhiên cười gằn một tiếng, tại là thủ đoạn này? Xem Tần Du Nhiên hắn là heo sao? Thủ đoạn lừa bịp người khác này, Tần Du Nhiên hắn không lẽ còn bị lừa lần thứ hai hay sao?
Bước chân xê dịch, ngay khi Tần Du Nhiên chuẩn bị nghiêng người né tránh thì bỗng nhiên, như cảm giác được điều gì, lông tơ toàn thân dựng lên, ánh mắt Tần Du Nhiên hiện ra vẻ kinh hoàng, miệng khẽ nhếch, dường như muốn nói điều gì nhưng mà cuối cùng vẫn chậm một bước...
Tân Du Nhiên quỷ dị đứng yên tại chỗ, trường thương màu đen ban đầu ngăn cản Tử Linh kiếm trong tay Dương Diệp nhưng sau đó cũng đứng yên trên hư không, không còn trường thương màu đen ngăn cản, Tử Linh kiếm tiến quân thân tốc, trong nháy mắt tự xuyên thủng qua ngực của Tần Du Nhiên!
Nhìn thây cảnh tượng này, giữa sân thi đấu, mọi người đều ngẩn người giống như những con gà gỗ. Không chỉ có những huyền giả ở bên dưới đài mà ngay cả trên tường thành những trưởng lão cũng đang nghi ngờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hiểu tại sao trước đó Tần Du Nhiên tại lộ ra vẻ mặt kia, không hiểu vì sao chỉ trong chớp mắt Tần Du Nhiên tại bị một nhát kiếm của Dương Diệp chém chết...
Trên đài tỷ võ, tay phải Dương Diệp giơ lên, Tử Linh kiếm bay trở về tay hắn, nhìn thấy khả năng sống sót của Tần Du Nhiên hoàn toàn bằng không, Dương Diệp nắm Tử Linh kiếm trong tay vẽ mấy nét về phía thi thể, không đến một hơi thở thì thi thể của Tần Du Nhiên đã biến thành nhiều mảnh.
Sau khi phân thây Tần Du Nhiên, tay phải Dương Diệp tại giơ lên, nạp giới trong tay Tần Du Nhiên và trường thương màu đen bay đến tay hắn, sau đó cất hai bảo bối này đi, trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Dương Diệp bước xuống đài luận võ!