Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp đi ra lòng núi, mà ở trên không, xuất hiện mười người.

Cầm đầu là một lão giả, đây là một cường giả Chủ Cảnh, mà Dương Diệp vừa vặn nhận thức lão giả này.

Lúc trước hắn ở Lục gia đã gặp Chủ Cảnh

kia!

Người Lục gia!

Bên người lão giả chỉ có hai hắc y nhân, còn lại những người kia hiển nhiên không phải là người của Hồn Giáo.

Lúc này Kiếm Kinh xuất hiện ở bên cạnh Dương Diệp. Kiếm Kinh nhìn thoáng qua những người kia, sau đó nói:

- Lục gia, Lãnh gia, Hình gia, tổ chức Thiên Hồn đều tới!

Lúc này đây, mấy đại thế gia của Vĩnh Hằng Quốc Độ đã trắng trợn xuất thủ.Dương Diệp khẽ gật đầu.

Hình gia đến rồi!

Người của Diệp gia lại không có!

Dương Diệp trầm tư.

Trên không trung, khi thấy Dương Diệp, lão giả Lục gia kia lkhông khỏi nhíu mày.

- Dương Diệp, ngươi vậy mà trở về!

Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Lục gia, cười nói:

- Để cho các ngươi thất vọng rồi! C

Lão giả lắc đầu.

- Ở đâu ra thất vọng, nếu như trở về, vậy thì cùng nhau giải quyết xong đi! Vừa vặn tiết kiệm thời gian, ngươi…

Ngay lúc này, Dương Diệp đột nhikên biến mất ngay tại chỗ.

Trong dãy núi, một đạo kiếm quang thẳng tắp phóng lên trời.

Trên không trung, đồng tử của lão giả Lục gia kia bỗng nhiên co rụt lại, sau một khắc, tay phải hắn nắm chắc thành quyền, sau đó oanh ra một cái.

Ầm!

Một quyền này rơi xuống, một cỗ quyền mang cường đại giống như núi lửa bộc phát chấn động ra.

Toàn bộ bầu trời cũng vì đó chấn động lên!

Nhưng theo đạo kiếm quang kia đến, quyền mang bị xé tan thành phấn, sau một khắc…

Ầm!

Toàn bộ bầu trời run lên kịch liệt, ngay sau đó, một nhân ảnh bay ra ngoài.

Đúng là lão giả Lục gia kia!

Mà ở trong quá trình bay đi, hai thanh phi kiếm chém qua, đầu của lão giả bay ra ngoài.

Máu tươi bắn tung tóe.

Toàn bộ bầu trời yên tĩnh giống như chết!

Chúng cường giả kinh hãi nhìn Dương Diệp!

Rất nhanh, một giọng nói vang lên.

- Rút lui trước.

Nói xong, những người còn dư lại kia muốn rời khỏi, nhưng lúc này, Dương Diệp ở cách đó không xa đột nhiên lắc đầu.

- Một cái cũng chớ đi!

Nói xong.

Xuy xuy xuy Xùy~~!

Mấy đạo kiếm quang tựa như sao băng xẹt qua…

- A…

Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng lên.

Ngắn ngủn mấy hơi thở, toàn bộ bầu trời đã trải rộng mảnh vỡ thi thể!

Phía dưới, Kiếm Kinh đã ngây ra như phỗng!

Giờ phút này thực lực của Dương Diệp, đã để cho nàng xa lạ!

Trên không trung, Dương Diệp đứng lơ lửng.

Hai thanh kiếm nhẹ nhàng trôi nổi ở bên cạnh hắn!

Hai chuôi kiếm này, đúng là Kiếm Tổ và Kiếm Thủ, mà giờ khắc này, hai chuôi kiếm đều bị kiếm ý của hắn bao trùm.

Ở dưới kiếm ý của hắn gia trì, hai thanh kiếm đều được tăng cường rất lớn, có thể nói, bây giờ này hai thanh kiếm bởi vì hắn mà mạnh, mà không phải hắn mượn nhờ lực lượng của hai thanh kiếm này!

Kiếm vẫn là kiếm lúc trước, nhưng tính chất đã hoàn toàn khác nhau!

Về phần Kiếm Sát, hắn còn không có dùng!

Đối phó những người này, không cần dùng đến Kiếm Sát!

Trên không trung, Dương Diệp quay người về tới dưới chân núi, hắn đi tới trước mặt Huyết Nữ.

- Nhị tỷ, giúp ta trông coi nơi này.

Huyết Nữ nhìn thoáng qua Dương Diệp.

- Ngươi muốn đi tìm bọn họ?

Dương Diệp gật đầu.

- Không sáng suốt!

Huyết Nữ nói.

Dương Diệp cười nói.

- Vấn đề này, còn chưa xong đâu. Ta ở lại chỗ này, nơi này chính là chiến trường, bọn hắn càng ngày sẽ càng nhiều cường giả tới. Cho nên ta phải chủ động xuất kích, ta ra ngoài, ánh mắt bọn hắn sẽ thả ở trên người ta, kể từ đó, nơi đây sẽ an toàn hơn.

Huyết Nữ trầm mặc.

Dương Diệp như nghĩ đến cái gì, lại nói:

- Nhị tỷ, mang theo đám người Minh Nữ rời đi nơi này. Vĩnh Hằng Quốc Độ và Hoang Tộc sắp bộc phát đại chiến, không nên cuốn vào vòng xoáy này.

Huyết Nữ nhìn thoáng qua Dương Diệp.

- Là ngươi kêu chúng ta tới!

Dương Diệp cười khổ.

- Ta có chút hối hận rồi.

Huyết Nữ khẽ lắc đầu.

- Vậy ngươi đừng quản nhiều. Ngươi đi giải quyết chuyện của ngươi đi, giải quyết xong tới tìm ta, ta có chuyện cần ngươi hỗ trợ.

Nói xong, Huyết Nữ quay người rời đi.

Tại chỗ, Dương Diệp trầm mặc một lát, sau đó muốn rời khỏi, nhưng lúc này, cách đó không xa Kiếm Kinh đột nhiên nói:

- Ta nhận được tin tức của Liêm Sương!

Dương Diệp nhìn về phía Kiếm Kinh.

- Tin tức của Liêm Sương?

Kiếm Kinh khẽ gật đầu.

- Ta cũng không biết nàng làm sao truyền tin tức cho ta. Ý tứ của nàng là Tiểu Bạch và Nhị Nha ở bên kia rất nghịch ngợm, nàng không thể không tống các nàng về!

- Nghịch ngợm?

Dương Diệp kinh ngạc nói:

- Các nàng ở bên kia làm cái gì?

Kiếm Kinh lắc đầu.

- Xác thực không biết, chỉ biết hai tiểu gia hỏa này rất nghịch ngợm, ân, còn nữa, các nàng cũng nhớ ngươi, cho nên khả năng qua không được bao lâu, các nàng sẽ trở lại.

Trở về!

Dương Diệp trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:

- Trở về cũng tốt, ta cũng nhớ hai tiểu gia hỏa này rồi. Ngươi liên lạc nàng một chút, khi các nàng trở về, ta đi đón các nàng!

Nói xong, Dương Diệp quay người ngự kiếm rời đi.

Tại chỗ, Kiếm Kinh nhìn thoáng qua phương hướng Dương Diệp rời đi, nàng có chút mong đợi.

Chờ mong Tiểu Bạch trở về!

Tiểu Bạch trở về, thì đồng nghĩa với nàng có thể khôi phục diện mạo vốn có rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK