Dương Diệp cầm kiếm, hắn lập tức triển khai kiếm ý, khí thế toàn thân của Dương Diệp biến thành cực kỳ ác liệt, trên thân kiếm Tử Linh kiếm ngẫu nhiên xuất hiện vài đạo kiếm quang màu vàng bắn nhanh ra ngoài, rơi trên mặt đất, mỗi một tia kiếm ý đánh vào mặt đất liền sinh ra một khe nứt màu đen!
- Phân linh kiếm pháp!
Hét to một tiếng, Dương Diệp cầm kiếm chém thẳng vào hư không phía trên thanh niên áo bào tím, nhất thời, hai đạo kiếm khí bắn nhanh ra khỏi mũi kiếm Tử Linh kiếm, cùng lúc đó, thân hình hắn hơi động, trường kiếm mang theo từng đạo kiếm ảnh lướt nhanh về phía thanh niên áo bào tím.
Đối mặt Huyền thú, người khác luôn giữ khoảng cách khi chiến đấu, thế nhưng đối với Dương Diệp mà nói, hắn thích hợp chiến đấu cận chiến với đối phương! Tại sao? Bởi vì kiếm của hắn có thể phá tan phòng ngự của đối phương!
Kiếm khí màu vàng óng được kiếm ý gia trì nên càng sắc bén hơn trước, tốc độ cũng nhanh hơn trước, sau khi hai bên cách nhau mười trượng, không tới một hô hấp đã tới trước mặt thanh niên áo bào tím.
Thanh niên áo bào tím hừ lạnh một tiếng, hắn xuất ra một quyền đơn giản!
- Bành!
Kiếm khí màu vàng óng của Dương Diệp biến mất trên không trung thật nhanh, mà thanh niên áo bào tím lại biến sắc, bởi vì nắm đấm của hắn xuất hiện hai vết máu.
- Không hổ là kiếm ý, quả nhiên ác liệt!
Thanh niên áo bào tím trầm giọng nói một câu, sau đó thân hình hơi động, hắn lướt về phía Dương Diệp.
Nhìn thấy thanh niên áo bào tím lao nhanh về phía mình, ánh mắt Dương Diệp đầy hung ác, hắn rút kiếm chém vào người thanh niên áo bào tím, kiếm ý cùng huyền khí màu vàng gia trì vào Tử Linh kiếm, vào đúng lúc này, uy lực chân chính của kiếm ý thể hiện ra ngoài, trường kiếm đánh ra từng đạo công kích đáng sợ, sức mạnh khủng khiếp tới mức ngay cả không gian cũng rung chuyển!
Thanh niên áo bào tím cũng không tránh né chiêu kiếm này, hắn cũng không có đi ngăn cản chiêu kiếm kia, chỉ tùy ý nhìn chiêu kiếm chém vào đầu hắn, mà hắn lại xuất quyền đánh thẳng vào ngực của Dương Diệp.
Đây là muốn dùng mạng đối thương hay sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu của Dương Diệp, đương nhiên hắn không tin đối phương sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu không phải lấy mạng đổi thương, như vậy đối phương rất tự tin vào phòng ngự của mình.
Nghĩ tới đây, sức mạnh của Dương Diệp lại tăng thêm vài phần, hắn không tin phòng ngự trên đầu của đối phương mạnh mẽ như vậy, có thể chống lại chiêu kiếm có kiếm ý một tầng và huyền khí màu vàng gia trì.
- Cheng!
Dương Diệp chém thẳng vào đầu của thanh niên áo bào tím, nhưng mà cảnh tượng cái đầu bị chém thành hai nửa không có xuất hiện, ngược lại, Tử Linh kiếm của Dương Diệp bị đàn hồi trở về!
- Bành!
Vào lúc này, nắm đấm của thanh niên áo bào tím cũng đánh vào ngực của Dương Diệp một cái. Bị một quyền đánh trúng, sắc mặt Dương Diệp thay đổi, trong nháy mắt thân thể của hắn cong lại như cây cong, hai chân đạp mạnh vào mặt đất để bay ngược về phía sau, sau khi lui về phía sau chừng hai mươi trượng, lúc này khóe miệng của Dương Diệp lại có máu tươi chảy xuống!
Mà trên trán của thanh niên áo bào tím cũng có một vết kiếm rất bắt mắt, thế nhưng lại không có chảy máu.
Thanh niên áo bào tím nhìn về phía Dương Diệp, lần đầu, trong mắt hắn có nghiêm túc, nói:
- Phòng ngự trên đầu của bộ tộc Viên Nhân Kiêm Cương chúng ta là cứng nhất, đầu của ta, cho dù là cường giả Linh giai của nhân loại các ngươi cũng khó gây tổn thương, thế nhưng không nghĩ tới lại bị ngươi phá tan. Có lẽ là do kiếm ý kia, nhưng ta nghĩ, huyền khí màu vàng của ngươi cũng có công rất lớn, huyền khí màu vàng của ngươi chính là Ngũ hành huyền khí truyền thuyết sao?
Khi thanh niên áo bào tím nói chuyện, Dương Diệp nhìn thấy rất rõ ràng, vết kiếm hắn lưu lại trên đầu của thanh niên áo bào tím đã biến mất không thấy bóng dáng, lúc này trán của thanh niên áo bào tím đã hoàn hảo như lúc ban đầu, phát hiện như thế, sắc mặt Dương Diệp lại nghiêm túc hơn trước.
Thì ra đối phương là bộc tộc Viên Nhân Kim Cương, chẳng trách thực lực cường hãn như vậy! Dương Diệp khẽ gật đầu nói:
- Huyền khí của ta không phải Ngũ hành huyền khí, là huyền khí biến dị, nhưng uy lực cũng không kém Ngũ hành huyền khí!
- Không phải Ngũ hành huyền khí sao?
Thanh niên áo bào tím ngây người, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Đã không trọng yếu, được rồi, nhân loại, hiện tại ngươi có tư cách hỏi ta một vấn đề, ta tin tưởng, ngươi và ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhau.
Dương Diệp trầm ngâm một hồi, sau đó nói:
- Nghe đồn Huyền thú đế quốc các ngươi ngoại trừ có một siêu cấp yêu nghiệt, thực lực của ngươi mạnh hay hắn mạnh?
Nghe vậy, mí mắt của thanh niên áo bào tím co giật, sau khi im lặng một lúc, hắn nói:
- Hắn mạnh!
Lần này mí mắt của Dương Diệp đã co giật, thanh niên áo bào tím trước mắt đã có thực lực cường hãn như vậy, hơn nữa còn dưới tình huống chưa khôi phục bản thể, nếu như đối phương khôi phục bản thể, như vậy hắn chỉ có sử dụng tới cái hộp kiếm và kiếm ý tầng thứ hai mới có thể chống lại bản thể của đối phương, mà một cường giả như thế lại thừa nhận yêu nghiệt kia mạnh hơn mìn.
Như vậy tên yêu nghiệt kia mạnh bao nhiêu?
Thanh niên áo bào tím nhìn Dương Diệp một chút, nói:
- Ta biết ngươi chưa dùng toàn lực, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu như ngươi gặp phải hắn, chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ, không, là chắc chắn phải chết!
- Thật sao?
Dương Diệp không quan tâm, không phải hắn tự đại, trong chiến đấu cùng cấp, hắn thật sự không sợ ai.
Thanh niên áo bào tím như nghĩ tới cái gì đó, hắn liếc mắt nhìn Tử Điêu, sau đó nói:
- Đương nhiên, ngươi có sự giúp đỡ của nó, cho dù hắn cũng không có cách nào làm gì được ngươi. Nếu như lúc trước nó ở bên cạnh kiềm chế ta, mà ngươi lại dùng toàn lực ứng phó, chỉ sợ ta sẽ bỏ trốn.
Dương Diệp chỉ chỉ Tử Điêu trên bả vai, nói:
- Yêu nghiệt trong Huyền thú các ngươi so với nó thì thế nào?
Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó nhìn về phía thanh niên áo bào tím, vung vẩy tiểu trảo, sau đó tia sáng tím xuất hiện!
Mí mắt của thanh niên áo bào tím lại co giật, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Luận thực lực, hắn mạnh, nhưng luận quỷ dị cùng thần bí, nó trên bả vai của ngươi còn thần bí và khó chơi hơn. Nhưng ta tin tưởng, mặc kệ là Huyền thú Linh giải trở xuống hay nhân loại Linh Giả cảnh trở xuống đều không muốn giao thủ với nó trên bả vai của ngươi.
Nghe vậy, Dương Diệp cảm thấy buồn cười, đúng thế, đừng nói đến người khác, cho dù là hắn cũng không muốn chiến đấu với Tiểu gia hỏa, đùa giỡn, chiến đấu với Tiểu gia hỏa nhất định chỉ chịu đòn. Với khả năng thuấn di quỷ dị của Tiểu gia hỏa, sợ rằng chỉ có cường giả Tôn Giả cảnh mới có thể đuổi kịp.
Đang lúc này, thanh niên áo bào tím lại nói:
- Nghe đồn thế giới nhân loại các ngươi cũng xuất hiện một yêu nghiệt có khả năng trở thành Võ Thần nhất, việc này có thật không?
Dương Diệp gật gật đầu, nói:
- Có người này, hắn là đệ tử Nguyên Môn, tên là Nguyên Huyền, nhưng ta chưa từng gặp hắn, bởi vì hắn đã đi bộ từ Đại Tần đế quốc tới đến Thanh Vân sơn mạch, mà không phải thông qua truyền tống trận đến đây. Còn thực lực của hắn, ta cũng không rõ ràng!
Thanh niên áo bào tím nói:
- Ta thu được một tin tức, nói ở cách sơn mạch phía nam ngàn dặm có một nhân loại đang tàn sát Huyền thú Vương giai của Huyền thú đế quốc, phàm là Huyền thú Vương giai gặp phải hắn không một may mắn thoát khỏi, thậm chí có Huyền thú Vương giai là bị thuấn sát. Nói vậy người này chính yêu nghiệt Nguyên Huyền của Nguyên Môn rồi! Ta đang chuẩn bị chạy đi, không nghĩ tới lại gặp các ngươi.
- Dường như ngươi không thù hận nhân loại?
Đột nhiên Dương Diệp nói. Huyền thú cùng nhân loại có quan hệ thù hận với nhau, đây là việc mọi người đều biết, thế nhưng Huyền thú hóa hình trước mắt lại không có ác cảm gì với hắn.
Thanh niên áo bào tím liếc mắt nhìn Tử Điêu, sau đó mới nói:
- Ngoại trừ trong truyền thuyết ra, ta chưa từng gặp qua Huyền thú Vương giai chủ động tuỳ tùng nhân loại, hơn nữa còn là thần bí như vậy, rất quỷ dị, ngay cả ta cũng không biết lai lịch của Huyền thú Vương giai này! Nếu nó lựa chọn theo ngươi, nói vậy ngươi không phải nhân loại giết Huyền thú bừa bãi!
- Liền bởi vì như vậy?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
Thanh niên áo bào tím nhìn Dương Diệp một chút, nói:
- Nếu như không có nó, không quản ngươi có phải nhân loại không giết Huyền thú bừa bãi hay không, ta cũng giết ngươi!
Dương Diệp cười cợt, nói:
- Ngươi đúng là thẳng thắn, còn có một vấn đề, Huyền thú chỉ có đến Linh giai mới có thể hóa hình, ngươi còn chưa tới Linh giai cũng đã hoá hình, đây là vì sao?
Thanh niên áo bào tím liếc mắt nhìn Tử Điêu, do dự một lúc, sau đó nói:
- Hoá Hình thảo, chỉ cần có Hoá Hình thảo thiên giai hạ phẩm thì có thể làm cho Huyền thú sớm hoá hình.
Thiên giai hạ phẩm!
Khóe miệng của Dương Diệp co giật, loại bảo vật này, cho dù là hắn cũng không có! Xem ra muốn Tiểu gia hỏa hoá hình cần phải kéo dài vô thời hạn. Thật đáng tiếc, hắn còn muốn nhìn bộ dáng của Tiểu gia hỏa sau khi hóa hình!
- Có thể nói cho ta biết hai con Huyền thú lúc trước bị các ngươi mang đi đâu không?
Đột nhiên thanh niên áo bào tím hỏi.
Dương Diệp do dự, sau đó lắc lắc đầu, nói:
- Xin lỗi, chuyện này không thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi yên tâm, theo ta, ân, theo Tiểu gia hỏa nhất định sẽ tốt hơn cho chúng nó.
Người thanh niên áo bào tím liếc mắt nhìn Tử Điêu, sau đó xoay người đi về phía phía nam, khi đi mấy bước thì hắn đột nhiên ngừng lại và nói:
- Ta có dự cảm, lần này giữa nhân loại các ngươi cùng huyền thú chúng ta sẽ có một trận đại chiến, bởi vì hai bên đều xuất hiện một người có thể ra lệnh cho quần hùng. Chẳng qua ta hi vọng đến lúc đó, chúng ta không phải là kẻ địch!
Người thanh niên áo bào tím nói xong thì không dừng lại, lập tức biến mất.
Dương Diệp bế Tử Điêu mỉm cười. Hắn biết, người thanh niên áo bào tím không phải nói với hắn, mà nói với Tử Điêu. Thật vậy. Nếu như Tử Điêu đứng ở bên phía nhân loại, lấy uy áp khủng khiếp của Tử Điêu thì ngoại trừ số ít con huyền thú Vương cấp ra, những huyền thú Vương cấp khác còn chiến đấu gì nữa, trực tiếp đầu hàng đi cho rồi
Người thanh niên áo bào tím đi rồi, Dương Diệp thả con Lôi Điêu cùng Liệt Diễm Sư ra. Dương Diệp nhìn hai con quái vật khổng lồ trước mắt, hai mắt hắn sáng lên và mỉm cười.
Bây giờ, hắn đã nắm giữ chín con huyền thú Vương cấp. Chín con huyền thú Vương cấp là khái niệm gì chứ? Đương nhiên, đối với hắn thì như thế vẫn có hơi ít. Vì sao à? Bởi vì kẻ địch của hắn là Bách Hoa cung! Đừng nói là chín con huyền thú Vương cấp, cho dù chín mươi con cũng không có tác dụng gì cả.
Dương Diệp nghĩ đến đây thì không thể cười được nữa, hắn khẽ nói:
- Mình dù sao vẫn quá yếu!
Lấy thực lực của hắn bây giờ thì căn bản không có cách nào đối đầu cùng Bách Hoa cung được. Cho dù hắn có lòng tin sau này mình có thể lay chuyển được Bách Hoa cung, nhưng mẫu thân có thể chờ đến lúc đó sao?
Đáp án là không thể!
Nói một cách đơn giản, hắn nhất định phải đoạt được vị trí đứng đầu Thanh Vân Bảng, bởi vì chỉ có đoạt được vị trí đứng đầu Thanh Vân Bảng, thu được Thanh Vân Lệnh, hắn mới có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn!
Dương Diệp hít sâu một hơi, trong mắt hắn có ánh sáng lạnh chợt lóe lên, gương mặt lộ vẻ kiên định và trầm giọng nói:
- Ai ngăn cản ta giành lấy vị trí đứng đầu Thanh Vân Bảng, ta lại giết kẻ đó!
- Coong!
Đúng lúc này, Tử Linh Kiếm trong tay hắn đột nhiên phát ra một tiếng kiếm ngân. Bất chợt, từ trong Tử Linh Kiếm có một luồng ánh sáng màu tím đột nhiên cuồn cuộn trào ra, bao phủ lấy Dương Diệp.
Biến cố xuất hiện quá đột nhiên làm cho Dương Diệp cùng Tử Điêu trên vai hắn phải biến sắc. Tử Điêu chớp chớp mắt, thân hình lóe lên, trực tiếp lao vọt đến bên ngoài ánh sáng màu tím. Dương Diệp lại không hề nghĩ ngợi đã thi triển ra kiếm ý. kiếm ý bắn mạnh ra ngoài, va chạm vào tầng ánh sáng tím kia. Nhưng luồng ánh sáng màu tím kia lại chỉ khẽ run rẩy mà không hề bị nghiền nát!
Kiếm Tông. Đồng tử của Dương Diệp co lại, vừa rồi hắn thi triển ra chính là kiếm ý tầng hai đấy!
Hai mắt Dương Diệp khép hờ, ném sạch những suy nghĩ linh tinh trong đầu. Vào lúc hắn chuẩn bị thi triển ra kiếm tâm thông minh, Tử Linh Kiếm trong tay hắn đột nhiên thoát khỏi tay, hóa thành một luồng ánh sáng màu tím lao thẳng lên trời, sau đó xoay quanh ở trên đầu của hắn.
Bỗng nhiên, Dương Diệp bước vào một loại trạng thái kỳ diệu!
Tử Điêu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nó đang chuẩn bị vung móng nhỏ thì đột nhiên ngừng lại, trong con ngươi màu tím hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Dần dần, trang phục Dương Diệp tự nhiên bay phần phật, ở xung quanh hắn dường như có một năng lượng vô hình đang tàn sát bừa bãi. Bởi vì lấy hắn làm trung tâm, những tảng đá lớn trong phạm vi mấy trượng xung quanh đang không ngừng bị nghiền nát. Chỉ trong thời gian không đến mấy lần hít thở, những tảng đá lớn lại biến thành một đống bột phấn!
Mà thanh Tử Linh Kiếm ở trên đỉnh đầu của hắn lại giống như đang hoan hô, từ trong kiếm không ngừng có từng ánh sáng màu tím thoáng hiện!
Tử Điêu đã lao vọt đến ngoài vài chục trượng. Bởi vì lúc này, xung quanh Dương Diệp lại giống như là một trận thế cắt bất kỳ vật gì xung quanh trở thành bột phấn!
Thời gian trôi qua từng chút một, đảo mắt, Dương Diệp đã đứng từ sáng sớm đến tận trưa. Ở xung quanh hắn trước sau vẫn có một năng lượng vô hình đang bao phủ. Ở chỗ hắn đứng, khắp nơi trên đất đã trở thành một đống hỗn loạn, từng đường rãnh sâu trải rộng.
Trên đầu hắn, Tử Linh Kiếm vẫn đang quẩn quanh. Phía xa, Tử Điêu vẫn nhìn hắn, chẳng qua thỉnh thoảng trong con mắt sẽ hiện lên một ít ánh sáng kỳ lạ!
Lại như vậy, Dương Diệp đứng đến buổi tối, sau đó lại từ buổi tối đứng ở sáng sớm hôm sau.
Ba ngày sau, nếu như Dương Diệp tỉnh lại, sẽ phát hiện ra Tử Linh Kiếm lúc này đã có chút khác biệt. Tử Linh Kiếm lớn hơn trước, màu sắc cũng thẫm hơn. Mà biến hóa lớn nhất vẫn là cấp bậc của Tử Linh Kiếm, bởi vì Tử Linh Kiếm lúc này đã biến thành Địa cấp thượng phẩm
Đến sáng sớm ngày thứ tư, Dương Diệp gặp phiền toái. Bởi vì có huyền giả nhân loại đã đi tới nơi này.
Tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ tới đây. Bọn họ đều mặc trường bào màu trắng ngà, ở trên vai trái của bốn người đều thêu một chữ Nguyệt nho nhỏ. Đây là ký hiệu của Hạo Nguyệt tông!
Tử Điêu nhìn thấy bốn người, trên móng nhỏ của nó lập tức hiện ra từng gợn ánh sáng màu tím, tuy nhiên nó không chủ động công kích, chỉ nhìn chằm chằm vào bốn người.
Bốn người nhìn Dương Diệp một lát, nữ tử duy nhất trong đó nói với nam tử dẫn đầu, nói:
- Thanh Minh sư huynh, ta nhận ra người này. Hắn là thiên tài Kiếm Tông, tên gọi là Dương Diệp!
Nam tử tên là Thanh Minh kia khẽ nhướng mày, nói:
- Hắn chính là Dương Diệp đã lấy cảnh giới Tiên Thiên giết chết cảnh giới Vương Giả kia sao?
Nữ tử khẽ gật đầu, nói:
- Nghe đồn hắn đã giao đấu cùng với cường giả cảnh giới Linh Giả, chẳng qua không biết chuyện này có phải là thật hay không thôi!
- Hắn đã giao đấu cùng cường giả cảnh giới Linh Giả à?
Thanh Minh hơi xúc động, nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu, nói:
- Việc chém giết cường giả cảnh giới Vương Giả chắc là sự thật. Bởi vì đệ tử của sáu thế lực lớn đều có năng lực giết kẻ địch vượt cấp. Chẳng qua giao đấu cùng cảnh giới Linh Giả lại có phần không đáng tin. Cho dù là ta cũng không tin chắc mình có thể giao đấu cùng cường giả cảnh giới Linh Giả được!
Nữ tử lắc đầu, nói:
- Không cần để ý tới hắn làm gì. Sư huynh, chúng ta chạy nhanh thôi. Nguyên Đồng, đệ tử của Nguyên Môn đã phát ra tín hiệu triệu tập mọi người được một ngày rồi. Nếu như chúng ta tới muộn, sợ rằng sẽ không tốt đâu!
Thanh Minh không nói gì, chỉ nhìn thanh Tử Linh Kiếm đang xoay quanh ở phía trên đầu của Dương Diệp. Một lát sau, trong mắt hắn lóe lên một sự tham lam. Hắn trầm giọng nói:
- Bây giờ nhìn hắn giống như là đang thăng cấp, đúng không?
Nữ tử kia nghe vậy thì biến mặt, nói:
- Sư huynh, vui đùa một chút thì không sao. Nhưng Kiếm Tông cùng ta Hạo Nguyệt tông có quan hệ thân thiết. Nếu như chúng ta giậu đổ bìm leo, nhất định sẽ trở mặt cùng Kiếm Tông. Cho dù Hạo Nguyệt tông ta không sợ Kiếm Tông hắn, nhưng thật sự không cần thiết phải làm như vậy!
Một gã nam tử khác cũng nói:
- Thanh Liên sư muội nói đúng. Hạo Nguyệt tông ta đã từng cùng Kiếm Tông nhiều lần liên thủ đối địch. Chúng ta thật sự không nên giậu đổ bìm leo. Chúng ta nên mau chóng đi tới tập trung cùng Thanh Minh sư huynh, sau đó đi qua Lạc Vân cốc tập hợp cùng huyền giả nhân loại thì hơn!
Thanh Minh trầm giọng nói:
- Các ngươi nhìn thanh kiếm kia đi. Dù không người nào điều khiển, nhưng nó vẫn có thể tự xoay quanh ở trên không trung. Điều này chứng tỏ nó đã nắm giữ kiếm linh. Hơn nữa ta thấy cấp bậc của nó khẳng định sẽ không thấp hơn Địa cấp hạ phẩm, thậm chí là Địa cấp trung phẩm. Còn nữa, lấy thực lực của hắn thì nhất định đã chém giết không ít huyền thú Vương cấp. Ta không muốn bỏ qua!
Nghe được Thanh Minh nói vậy, ba người sau lưng hắn đều nhìn về phía thanh Tử Linh Kiếm trên đỉnh đầu của Dương Diệp, ngoại trừ nữ tử Thanh Liên kia ra, trong mắt ba gã nam tử đều lộ ra sự tham lam!
Thanh Liên hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Lần này, người của Kiếm Tông tham gia Thanh Vân Bảng còn nhiều hơn chúng ta rất nhiều. Nếu như bây giờ chúng ta ra tay với hắn, nhất định sẽ đắc tội với tất cả đệ tử Kiếm Tông tham gia Thanh Vân Bảng. Đến lúc đó…”
Đúng lúc này, Thanh Minh đột nhiên cắt ngang lời Thanh Liên nói:
- Nếu như các đệ tử khác của Kiếm Tông ở đây, chúng ta đương nhiên sẽ không ra tay với bọn họ. Nhưng Thanh Liên muội cũng thấy đấy, lúc này hắn chỉ có một mình, hơn nữa còn đang thăng cấp. Nếu như bốn người chúng ta đồng loạt ra tay, tuyệt đối có thể dùng một đòn giết chết hắn!
Thanh Liên còn tính nói gì đó, một nam tử ở bên cạnh nàng đột nhiên nói:
- Thanh Minh sư huynh nói rất đúng, đây là một cơ hội tốt, chúng ta không thể bỏ qua. Đó là kiếm linh Địa cấp đấy. Cho dù là bên trong Hạo Nguyệt tông chúng ta cũng không có mấy huyền bảo Địa cấp đâu!
Thanh Minh nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó không để ý tới Thanh Liên nữa, nói:
- Chúng ta đồng loạt ra tay, tranh thủ một đòn giết hắn, tránh không thể cho hắn chạy trốn được!
Sau khi hắn nói xong, thân hình thoáng động, lao về phía Dương Diệp trước tiên. Mà vào giây phút hắn lao đi, hai nam tử phía sau hắn cũng vội vàng thi triển ra thân pháp, phóng theo.
Thanh Liên do dự một lát, cuối cùng lại lựa chọn không ra tay! Ngược lại không phải vì nàng nhân từ, chẳng qua nàng thấy không cần thiết phải làm vậy. Cho dù nàng không muốn ra tay với đệ tử Kiếm Tông, nhưng càng không thể nào vì đệ tử Kiếm Tông mà ra tay với đồng môn của mình!
Vào lúc ba gã đệ tử của Hạo Nguyệt tông phóng lên, ba luồng ánh sáng màu tím đột nhiên lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt của bọn họ, ngăn cản lối đi của bọn họ!
Ánh sáng màu tím đột nhiên xuất hiện làm cho sắc mặt ba người biến hóa. Thanh Minh phản ứng cực nhanh, ở trong giây phút khi ánh sáng màu tím xuất hiện, hắn vội vàng thi triển ra thân pháp, lướt ngang về phía trái mấy trượng, tránh thoát được luồng ánh sáng màu tím kia!
Mà hai đệ tử của Hạo Nguyệt tông ở bên cạnh hắn lại không may mắn như thế. Cả hai bị hai tia ánh sáng màu tím của Tử Điêu vừa vặn đánh trúng, lập tức bỏ mạng!
Hai người Thanh Liên cùng Thanh Minh biến sắc. Hai người lập tức nhìn về phía Tử Điêu. Lúc trước bọn họ không để ý tới con vật nhỏ này!