Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ của Trụ Vương nằm ở vị trí hoàng cung của hoàng đô Thương triều, hai người không mất nhiều thời gian đã tới được đó. Chỉ là khi đến cửa cung, hai người hơi có chút bất ngờ, bởi vì người ở cửa cung lúc này có tới hơn một ngàn người.

Bởi vì mộ của Trụ Vương vẫn chưa mở, hai người cũng chỉ có thể giống như những người khác, đứng ở bên cạnh từ từ chờ đợi.

Dương Diệp cẩn thận quan sát tường thành và cửa lớn hoàng cung, trên tường thành và cửa lớn không ngờ khắc rất nhiều phù văn. Bỗng nhiên, hắn kinh ngạc phát hiện, những phù văn này không ngờ đang chậm rãi lưu động, đồng thời tỏa ra khí tức khủng bố. Hiện tại hắn xem như đã minh bạch những người này vì sao không đi vào, bởi vì có những phù văn này ở đây, dưới Linh Giả cảnh, đừng nói là cường hành đột phá, cho dù là tới gần cũng không được!

- Mộ của Trụ Vương ở bên trong hoàng cung à?

Dương Diệp hỏi Tần Tịch Nguyệt.

Tần Tịch Nguyệt gật đầu nói:

- Lời đồn nói năm đó Trụ Vương và Cửu Vĩ Yêu Hồ hợp táng ở nơi nào đó trong hoàng cung này. Hiện giờ xem ra đây không phải là lời đồn mà chắc là sự thật rồi.

- Năm đó tổ tiên Đại Tần của ngươi và các vương công chư hầu phá tòa hoàng cung này, vì sao lại bỏ qua, lưu nó lại ở Thập Vạn Đại Sơn này?

Nhìn hoàng cung ở trước mắt, Dương Diệp khó hiểu hỏi.

- Bởi vì tòa hoàng cung này từng bị quốc sư của Thương triều nguyền rủa!

Tần Tịch Nguyệt trầm giọng nói:

- Năm đó quốc sư Thân Công Báo của Thương triều không chỉ là một cường giả Hoàng Giả cảnh mà còn là một thuật sư đứng đầu. Ừ, thuật sư hiện tại trên cơ bản đã thất truyền, ngươi đừng có hỏi ta, ta cũng không rõ lắm đâu. Tóm lại, năng lực của loại thuật sư này rất cường đại, có năng lực bất khả tư nghị như bói toán tiên cơ và trừ tà tị hung. Năm đó trước khi hắn biến mất đã dùng tinh huyết của toàn thân hắn làm vật dẫn, nguyền rủa tòa hoàng đô này, đồng thời phá hủy phong thuỷ và linh khí của hoàng đô, cho nên, sáu thế lực lớn lúc trước tham dự, bao gồm cả đế quốc Huyền thú cũng phải từ bỏ tòa hoàng cung này!

- Thì ra là thế!

Dương Diệp gật đầu, lại hỏi:

- Vậy đế quốc Đại Tần của ngươi lúc trước vì sao không lấy đi bảo vật bên trong tòa hoàng cung này? Ừ, chính là là vật chôn cùng của Trụ Vương!

Tần Tịch Nguyệt lườm Dương Diệp một cái, tay vỗ vỗ trán, tỏ ý ngươi đúng là một thằng ngu.

- Ê, đừng có tỏ cái bộ dạng đó có được không?

Tần Tịch Nguyệt khiến Dương Diệp vô cùng khó chịu.

- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự là ngu ngốc một cách đáng yêu!

Tần Tịch Nguyệt cười cười nói:

- Ngươi thật sự cho rằng Đại Tần ta và các thế lực đó lại chịu bỏ qua bảo vật của Trụ Vương à?

- Vậy vì sao hiện tại...

Hiện tại bảo vật trong tòa hoàng cung này đều là các thế lực cố ý lưu lại đó.

Tần Tịch Nguyệt cắt ngang lời nói của Dương Diệp:

- Sở dĩ làm như vậy là vì muốn dùng để rèn luyện đệ tử của tông môn mình.

- Ý của ngươi là nói, tòa di tích Thương triều này căn bản chính là sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần của ngươi cố ý lưu lại để rèn luyện đệ tử hậu bối à?

Dương Diệp có chút kinh ngạc nói.

- Cuối cùng thì ngươi vẫn không phải là quá ngu!

Tần Tịch Nguyệt nói:

- Bằng không ngươi cho rằng sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần của ta lại dễ dàng để cho tòa hoàng đô của tiền triều này tồn tại à? Nó sở dĩ còn nằm ở đây, là vì nó còn có giá trị, bằng không lúc trước đã hủy diệt nó rồi. Ngươi cứ đợi mà xem, khẳng định sẽ có người của sáu thế lực lớn tới! Đừng hỏi ta vì sao lại biết những cái này, như vậy sẽ khiến ta phải hoài nghi chỉ số thông minh của ngươi đó.

Khóe miệng Dương Diệp giật giật, đang chuẩn bị lên tiếng thì đúng lúc này không biết là ai hét to một tiếng:

- Người của Nguyên Môn tới rồi.

Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa đi, chỉ thấy bốn gã thanh niên mặc áo bào trắng đang chậm rãi bước về phía hoàng cung, bốn người đều chỉ khoảng hai mươi tuổi, mà trang phục và dấu hiệu trên trang phục thì chính là dấu hiệu thân phận của Nguyên Môn.

- Không ngờ là Cung Nguyên, không ngờ lần này hắn lại tới.

- Không thể nào? Ngươi là nói tên Cung Nguyên xếp thứ ba mươi sáu trên ngoại môn bảng của Nguyên Môn á?

- Ta từng may mắn được thấy hắn một lần, năm đó hắn dùng dùng thực lực của Huyền giả cửu phẩm trảm sát Tiên Thiên cảnh, gây chấn động một thời. Không ngờ hắn lại có hứng thú với mộ của Trụ Vương.

Nghe thấy câu này người chung quanh đều rùng mình sợ hãi, Huyền giả cửu phẩm trảm sát Tiên Thiên, như vậy thực lực chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Bốn người của Nguyên Môn phớt lờ mọi người, lập tức đi tới bên trái cửa hoàng cung, sau đó thì trở nên trầm mặc, giống như mọi người không tồn tại vậy.

- Tiểu đệ đệ, ngươi cũng là Huyền giả cửu phẩm trảm sát Tiên Thiên đó!

Tần Tịch Nguyệt cười nói.

Dương Diệp mặc kệ Tần Tịch Nguyệt, ánh mắt dừng lại một chút trên người nam tử tên là Cung Nguyên kia, trong bốn người này chỉ có người này khiến hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Đúng vậy, là khí tức nguy hiểm. Theo hắn phỏng chừng, thực lực của người này khẳng định không yếu hơn tên Tiên Thiên kiếm nô trong tháp Kiếm Nô kia!

Mà người trước mắt này vẫn chỉ xếp thứ ba mươi sáu tên ngoại môn bảng của Nguyên Môn, ngoại môn bảng của Nguyên Môn so với ngoại môn bảng của Kiếm Tông thì thật sự không chỉ mạnh hơn có một chút.

- Tiểu đệ đệ, ngươi muốn đánh một trận với hắn à?

Tần Tịch Nguyệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười hì hì nói:

- Có cần tỷ tỷ chế tạo cơ hội cho ngươi không?

Dương Diệp hung hăng lườm Tần Tịch Nguyệt một cái, nói:

- Ngươi đừng quên mục đích chúng ta tới đây.

- Ài, đáng tiếc, tỷ tỷ vẫn muốn xem thực lực chân chính của tiểu đệ đệ ngươi, hiện tại không có cơ hội rồi!

Tần Tịch Nguyệt vẻ mặt tiếc nuối, nói.

- Người đến của Kiếm Tông người đến rồi!

Đúng lúc này, trong sân không biết là ai lại sợ hãi hô lên.

Dương Diệp theo tiếng nhìn lại, quả nhiên, ba gã đệ tử Kiếm Tông tay cầm trường kiếm đang chậm rãi đi tới. Ba gã đệ tử Kiếm Tông nhìn đám người ở bốn phía một cái rồi sau đó lại nhìn về phía vị trí của bốn người Nguyên Môn, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Cung Nguyên, Cung Nguyên như có cảm ứng, mở mắt nhìn lướt về phía ba người của Kiếm Tông, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, sau đó thì lại nhắm mắt lại.

Đây là coi khinh!

Ba người của Kiếm Tông sắc mặt có chút khó coi, thiếu niên dẫn đầu đó hừ lạnh một tiếng, sau đó thì đi tới bên phải cửa hoàng cung.

Dương Diệp nhìn thoáng qua ba người đó rồi thu hồi ánh mắt, ba người này hắn không biết, có điều ba người này hẳn là đệ tử trên ngoại môn bảng, chỉ là không biết xếp thứ mấy.

- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự không phải đệ tử của Kiếm Tông à?

Tần Tịch Nguyệt đột nhiên hỏi. Theo suy nghĩ của nàng ta, Dương Diệp lĩnh ngộ được kiếm ý thì hẳn là đệ tử của Kiếm Tông rồi, chỉ là thái độ và vẻ mặt của Dương Diệp đối với ba người đó, hoàn toàn là như với người xa lạ, điều này khiến cho nàng ta có chút nghi hoặc.

- Ta đã nói là không phải rồi, ngươi có tin hay không thì tùy!

Dương Diệp tức giận nói. Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, đừng nói Tần Tịch Nguyệt này này, lĩnh ngộ kiếm ý, tập kiếm kỹ của Kiếm Tông... Chỉ sợ là bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng hắn là đệ tử của Kiếm Tông.

- Vậy ngươi vì sao lại biết kiếm của Kiếm Tông?

Tần Tịch Nguyệt tựa hồ rất có hứng thú đối với vấn đề này.

- Ngươi không phải rất thông minh sao? Tự đoán đi.

Tần Tịch Nguyệt

- ...

- Người đến của Bách Hoa cung người đến rồi!

Đúng lúc này, trong sân lại truyền đến một tiếng kinh hô, lần này thanh âm khác với hai lần trước, bên trong thanh âm mang theo một tia hưng phấn.

Nghe vậy, trong sân ồ lên, ngay cả ba gã đệ tử của Kiếm Tông và bốn gã đệ tử của Nguyên tông cũng đều nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy lúc này một nữ tử mặc váy hoa màu xanh đang chậm rãi bước đến, nữ tử này khoảng chừng hai mươi tuổi, diện mạo cực kỳ xinh đẹp, dáng người man diệu mảnh khảnh, giống như liễu yếu đào tơ, vừa đi vừa nhìn, sóng máu lưu chuyển, câu hồn đoạt phách.

- Là Tô Tiểu Tiểu của Bách Hoa cung, không ngờ Tô Tiểu Tiểu, một trong bốn tiểu hoa đán của ngoại môn Bách Hoa cung cũng tới đây!

- Nghe đồn nàng này từng giao thủ với cường giả Vương Giả cảnh, cũng không biết là thật hay giả.

- Hẳn là thật rồi, bằng không đối phương cũng không thể đạt được vị trí một trong bốn tiểu hoa đán của ngoại môn Bách Hoa cung. Phải biết rằng, muốn thành một trong bốn tiểu hoa đán, không chỉ ngoài xinh đẹp ra thì còn cần có thực lực cường đại nữa!

- Nguyên Môn, Bách Hoa cung, còn có Kiếm Tông đều tới rồi, lần này chỉ sợ chẳng được thái bình đâu.

- Quan tâm làm quái gì, mục đích của bọn họ hẳn là chủ thất (phòng chính) của mộ của Trụ Vương, có xung đột gì với chúng ta đâu!

- ...

Ở bên cạnh, nhìn Tô Tiểu Tiểu đang chậm rãi đi tới, trong mắt Dương Diệp chợt hiện lên một tia sát khí, bàn tay đang cầm trường kiếm cũng bất giác siết chặt. Bỗng nhiên, ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía vị trí của Dương Diệp, Dương Diệp trong lòng giật thót, ả này đúng là có cảm giác nguy cơ rất mạnh, cũng may hắn bình phục tâm tình đúng lúc, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra phiền toái.

Tuy hắn rất muốn trảm sát người này, nhưng lại không phải là hiện tại, hiện tại vẫn chưa thích hợp.

Tô Tiểu Tiểu nhìn Dương Diệp, lông mày nhíu chặt, bỗng nhiên, ánh mắt nàng ta dừng ở trên người Tử Điêu trên vai Dương Diệp, khi nhìn thấy Tử Điêu, lông mày Tô Tiểu Tiểu giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ vẻ yêu thích, không chút do dự, nàng ta chậm rãi bước về phía Dương Diệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK