Dương Diệp xoay người nhìn Tô Thanh Thi, nữ tử trước mắt như vẫn mặc một bộ quần áo trắng, mái tóc như thác nước chảy sau lưng, hai bên trán, hai lọn tóc chập chờn theo gió. Gương mặt tinh xảo, vóc người như ma quỷ, khí chất điềm tĩnh thanh nhã, Dương Diệp cảm giác tim mình đập nhanh.
Hơi không chịu được Dương Diệp ánh mắt, Tô Thanh Thi quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ.
- Thanh Thi, lúc đó ta và ngươi có ước định, ngươi còn nhớ chứ?
Đột nhiên Dương Diệp hỏi.
Tô Thanh Thi gật gật đầu.
- Ta đang nghĩ, nếu như ta không có lên Thanh Vân Bảng, ngươi có cho ta cơ hội theo đuổi ngươi hay không. Hoặc là, những người khác của Kiếm tông leo lên ba vị trí đầu của Thanh Vân Bảng, ngươi có cho hắn cơ hội theo đuổi ngươi hay không.
Dương Diệp nói.
Hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này, hắn và Tô Thanh Thi lúc đó phát sinh quan hệ, trong thời gian ở chung với Tô Thanh Thi, Tô Thanh Thi không ngừng trợ giúp hắn, khắp nơi giữ gìn hắn, mà Tô Thanh Thi làm những việc này là vì Dương Diệp hay bởi vì Dương Diệp hắn có thể lên Thanh Vân Bảng, từ đó tranh thủ lợi ích cho Kiếm tông?
Hắn nghĩ tới cái vấn đề này, thế nhưng không nghĩ tới đáp án, bởi vì đáp án thường thường phi thường tàn khốc.
Tô Thanh Thi trầm mặc một lát, nói:
- Có khác nhau sao?
- Đương nhiên là có!
Dương Diệp nói:
- Nếu như ngươi là bởi vì Kiếm tông mà đáp ứng ước định kia với ta, vậy ta có thể nói cho ngươi biết, kỳ thực ngươi không cần oan ức chính ngươi như vậy. Dương Diệp ta có ân tất báo, ngươi có ân cứu mạng Dương Diệp ta, đại biểu Kiếm tông tham gia Thanh Vân Bảng, xem như Dương Diệp ta sẽ báo ân.
Cảm tình không phải kiếm đạo một đường, không thể thích làm gì thì làm, Dương Diệp rõ ràng đạo lý này. Nếu như nữ tử trước mắt thật sự không thích hắn, hắn sẽ không nắm việc Thanh Vân Bảng áp chế nàng. Như hắn từng nói, Tô Thanh Thi đã cứu hắn và muội muội của hắn, Dương Diệp sẽ đại biểu Kiếm tông tham gia Thanh Vân Bảng xem như báo ân.
Kỳ thực Dương Diệp cũng rõ ràng, ở thế giới này, nếu một người không có thực lực sẽ không ai thích. Thế nhưng Dương Diệp vẫn hi vọng, Tô Thanh Thi trợ giúp hắn, đáp ứng ước định cùng hắn là bởi vì hắn, mà không phải bởi vì hắn có thể lên Thanh Vân Bảng. Chỉ có điều Dương Diệp không có lòng tin vào chính mình cho lắm.
Nghe thì hơi mâu thuẫn, kỳ thực không có mâu thuẫn một chút nào. Nếu như Tô Thanh Thi bởi vì Dương Diệp mà trợ giúp hắn, cùng ước định với hắn, như vậy chứng minh nàng lưu ý Dương Diệp người này. Mà nếu như là cái sau, vậy thì đại biểu, nếu như người khác có thể lên Thanh Vân Bảng, Tô Thanh Thi vô cùng có khả năng đưa ra điều kiện giống như Dương Diệp, thậm chí càng quá đáng hơn.
Dương Diệp rất rõ ràng một điểm, vậy thì Kiếm tông rất trọng yếu trong lòng Tô Thanh Thi!
Tô Thanh Thi trầm mặc, Dương Diệp cũng trầm mặc, hai người cùng đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc phương xa.
Một lúc lâu, Tô Thanh Thi nói:
- Ở đáy vực Đoạn Hồn, ta không giết ngươi, không phải bởi vì ngươi có tiềm lực lên Thanh Vân Bảng, mà là bởi vì ngươi không để ý tính mạng ở Thập Vạn Đại Sơn cứu ta. Ta đi An Nam Thành cứu ngươi là bởi vì ngươi là đệ tử Kiếm tông, đồng thời cũng báo ân cứu mạng của ngươi . Còn ước định với ngươi lúc trước tuy rằng, Tô Thanh Thi ta muốn chấn hưng Kiếm tông, nhưng sẽ không dùng phương thức như vậy chấn hưng Kiếm tông. Ngươi coi thường ta, cũng coi thường ngươi.
Nghe vậy, Dương Diệp nở nụ cười, nở nụ cười xuất phát từ nội tâm. Hắn rõ ràng ý Tô Thanh Thi.
Tô Thanh Thi xoay tay phải lại, một thanh kiếm sáng ngời xuất hiện trong tay nàng, nói:
- Đây là huyền kiếm địa giai hạ phẩm: Tử Linh, tham gia Thanh Vân Bảng, không chỉ cần thực lực mạnh mẽ, còn cần huyền bảo mạnh mẽ. Có thanh kiếm này, thực lực của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều!
Trong lòng Dương Diệp ấm áp, không có tiếp lấy, ý niệm hơi động, âm thanh kiếm ngâm vang vọng ra khỏi vỏ. Chỉ chỉ trước mặt hắn, nói:
- Ta đã có huyền bảo rồi!
Trong mắt của Tô Thanh Thi còn mang theo một tia kinh ngạc, đưa tay ấn lên kiếm một cái, sau đó nói:
- Kiếm thật kỳ lạ, có kiếm này, thêm vào rút kiếm thuật của ngươi, uy lực sẽ tăng gấp bội. Kiếm này là lão nhân thần bí giao cho ngươi sao?
Dương Diệp gật gật đầu.
Tô Thanh Thi khẽ gật đầu, sau đó cầm Tử Linh giao cho Dương Diệp, nói:
- Ngươi có thể dùng thanh kiếm này như lá bài tẩy, ở Thanh Vân Bảng có thể cho đối thủ một cái xuất kỳ bất ý. Bình thường cứ dùng Tử Linh đi!
Dương Diệp vẫn muốn cự tuyệt, bởi vì hắn cảm thấy Tô Thanh Thi còn cần kiếm này hơn hắn, nhưng mà Tô Thanh Thi căn bản không cho hắn cơ hội cự tuyệt, trực tiếp xoay người rời đi, lúc đi tới cửa, Tô Thanh Thi lại dừng bước, nói:
- Ngươi nói chuyện chưởng khống Kiếm tông, ta sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc. Còn nữa, gần đây không nên rời khỏi Kiếm tông.
Nói xong nàng không dừng lại, chỉ chốc lát đã biến mất trong tầm mắt Dương Diệp.
Nhìn phương hướng Tô Thanh Thi rời đi một lát, Dương Diệp thu hồi ánh mắt, hắn nhìn thanh Tử Linh trong tay của mình, hắn cảm thấy Tô Thanh Thi đưa thanh kiếm cho hắn không chỉ bởi vì giao binh khí cho hắn, bởi vì thời điểm nàng đưa kiếm cho hắn, hắn cảm giác được vẻ mặt của nàng không tự nhiên!
Một lát sau, Dương Diệp lắc đầu nở nụ cười, nói:
- Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, chính mình yêu thích suy nghĩ lung tung!
Đang lúc này, giữa không gian có ánh sáng tím lóe sáng, Tử Điêu xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Nhìn thấy Tử Điêu, Dương Diệp vội vàng cất kiếm đi, sau đó ôm Tử Điêu vào trong ngực, nói:
- Ngươi hiện tại đã là vương giai?
Tử Điêu chỉ trỏ đầu nhỏ, trong con ngươi lập loè vẻ mừng rỡ.
- Ngươi cảm giác mình có biến hóa gì đó không?
Dương Diệp hưng phấn hỏi.
Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó giơ tiểu trảo lên, sau đó vung về phía bàn đá giữa phòng. Trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp, chỉ thấy ánh sáng tím xuất hiện trước mặt Tử Điêu, sau một khắc, ánh sáng đã chém mạnh về phía bàn đá.
- Bành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn đá vỡ vụn ầm ầm.
Yết hầu của Dương Diệp co giật vài cái, hắn khó mà tin nổi, ông trời ơi, vừa nãy hắn thấy cái gì? Tiểu gia hỏa này vận dụng ánh sáng tím quá nhanh, hơn nữa còn bỏ qua không gian?
Bạch quang lóe sáng, Ân Huyên Nhi Nhi xuất hiện ở giữa phòng, nhìn Tử Điêu trong ngực Dương Diệp, trong con ngươi Ân Huyên Nhi Nhi bắn ra một tia kiêng kỵ, nói:
- Đúng là bỏ qua không gian, nó nhỏ như thế đã nắm giữ không gian thuật.
- Bỏ qua không gian? Không gian thuật?
Dương Diệp không rõ.
Ân Huyên Nhi Nhi hít sâu một hơi, nói:
- Sau khi đạt đến Tôn Giả cảnh, ngươi có thể lĩnh ngộ được huyền bí của không gian.
Nói xong, nàng không nói nữa, sâu sắc nhìn Dương Diệp cùng Tử Điêu một chút, sau đó lại tiến vào vòng xoáy của Dương Diệp.
Dương Diệp hơi tức giận, nữ nhân này luôn câu dẫn lòng hiếu kỳ của hắn và mặc kệ, nếu như không phải xem mặt mũi nàng là Linh Giả cảnh, hắn sẽ đánh mông của nàng!
Hi vọng Ân Huyên Nhi Nhi giải thích là không thể nào, Dương Diệp nhìn Tử Điêu, nói:
- Tiểu gia hỏa, lại phát ra lần nữa cho ta xem!
Tử Điêu lắc lắc đầu nhỏ, sau đó vung tiểu trảo lên, một tia sáng tím xuất hiện ở trước mặt, sau một khắc, trên vách tường xa xa nổ mạnh, một lỗ thủng xuất hiện trên vách tường.
Dương Diệp hít sâu một hơi, lần này hắn nhìn rõ ràng. Tiểu gia hỏa vận dụng tia sáng tím không nhanh, mà là chân chính bỏ qua không gian, loại phương thức công kích này đúng là quá khủng bố rồi!
Việc này cũng làm hắn cực kỳ kiêng kỵ, bởi vì công kích như thế thật sự quá mức quỷ dị, đặc biệt trong tình huống đánh lén, nếu như Tiểu gia hỏa đánh lén hắn, hắn tự nhận tránh không khỏi, chỉ có thể ngạnh kháng ánh sáng tím của Tiểu gia hỏa mà thôi. Kỳ thực không nói đánh lén, cho dù là giao chiến chính diện cũng làm hắn kiêng kỵ không thôi.
Tại sao? Bởi vì tốc độ chạy trốn của Tiểu gia hỏa, Tiểu gia hỏa có phương thức chạy trốn quá quỷ dị, đừng nói hắn, cho dù là Linh Giả cảnh cũng không đuổi kịp. Phương thức chạy trốn quỷ dị thêm vào phương thức công kích quỷ dị, Tiểu gia hỏa thật sự là vô địch trong Huyền thú Vương giai.
Một lát sau, sắc mặt ngưng trọng của Dương Diệp nở nụ cười, còn tốt, tên tiểu tử này là một phe với hắn, vì lẽ đó, hắn không nên vì thế mà lo lắng kiêng kỵ, mà là hắn nên cao hứng, nên kiêng kỵ sợ hãi chính là đối thủ của hắn!
Tử Điêu cảm thấy ánh sáng tím chơi rất vui, nó vung trảo đánh về phía vách tường bên trái, một tia sáng tím đánh lên vách tường trái, một cái lỗ thủng xuất hiện; sau một khắc, Tiểu gia hỏa lại vung trảo sang tay phải. . . .
- Oanh. . .
Chưa tới hai giây, Dương Diệp còn đã khôi phục tinh thần trong kiếp sợ, phòng của hắn đã sụp đổ. . .
Dương Diệp mau mau ôm Tiểu gia hỏa và chạy ra khỏi gian phòng thật nhanh.
Bên ngoài gian phòng, hắn nhìn căn phòng sụp xuống trước mặt mình, gương mặt Dương Diệp biến thành màu đen.
Dường như Tử Điêu cũng biết làm sai chuyện, nó nhảy lên bờ vai Dương Diệp , không ngừng dùng cái mặt của mình cọ cọ vào gò má của Dương Diệp, dáng dấp lấy lòng Dương Diệp.