Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp và Ninh Tu vừa mới bước vào Phù văn sư công hội, một bóng người nhỏ nhắn chạy từ trên lầu xuống, khi Ninh Tu nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ kia, gương mặt già nua của hắn biến thành khó coi.

Bởi vì bóng người này không phải là ai khác, chính là Bảo Nhi! Khi Bảo Nhi tới bên cạnh, theo sau chính là nữ tử có xung đột với Dương Diệp lúc nãy.

Ninh Tu chuẩn bị chạy nhưng đã muộn, bởi vì Bảo Nhi đã thấy hắn và Dương Diệp.

Khi Bảo Nhi nhìn thấy Dương Diệp, đầu tiên là sững sờ, sau đó quay về Dương Diệp làm mặt quỷ, tiếp theo nhìn về phía Ninh Tu có gương mặt khó coi bên cạnh Dương Diệp, nàng híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.

Dương Diệp phát hiện, sắc mặt Ninh Tu càng thêm khó coi.

Bảo Nhi chạy đến trước mặt Ninh Tu, nàng cung kính thi lễ với Ninh Tu một cái, sau đó phi thường lễ phép nói:

- Bảo Nhi bái kiến Ninh gia gia, Ninh gia gia tốt!

Dương Diệp ở bên cạnh trợn mắt ngoác mồm, Bảo Nhi học lễ phép như vậy từ khi nào? Đây chính là tiểu ma nữ mà tất cả người Kiếm tông nghe tiếng đã sợ mất mật?

Lúc này Dương Diệp kinh ngạc không chú ý tới, vào lúc Bảo Nhi hành lễ gọi gia gia, nét mặt già nua của Ninh Tu co giật rất nhanh.

Vẻ mặt của Ninh Tu lúc này càng khó coi hơn khóc, nói:

- Bảo Nhi ngoan, Bảo Nhi sáng sớm mới gọi gia gia, hiện tại không cần gọi. Ân, ngươi cũng biết, Ninh gia gia gần nhất tài chính khẩn trương, ngươi. . .

Nói đến đây, đột nhiên Ninh Tu không nói tiếp. Bởi vì trên mặt Bảo Nhi lúc này đã không còn nụ cười sáng lạn, quan trọng nhất chính là bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã đưa vào trong cái yếm.

Lúc này Dương Diệp cũng phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì vẻ mặt của Ninh Tu lúc này thực sự không đúng!

Nữ tử bên cạnh lắc đầu, nhìn Bảo Nhi, trong mắt lộ ra ý sủng ái.

- Gia gia đã nói, Bảo Nhi phải lễ phép mới được, không phải vậy Bảo Nhi sẽ bị gia gia mắng!

Trên mặt Bảo Nhi lộ ra nụ cười.

Khóe miệng của Ninh Tu co giật, thầm nghĩ:

- Đùa giỡn, gia gia ngươi dám mắng ngươi? Hắn có mắng chưởng giáo Nguyên Môn cũng không dám mắng ngươi!

Đương nhiên, hắn không dám nói thẳng ra. Ninh Tu cười khổ, nói:

- Bảo Nhi, Ninh gia gia gần đây rất nghèo, Ninh gia gia hiện tại còn không có tiền mua tài liệu phù thuật phổ thông, ngươi. . . .

Ánh mắt Bảo Nhi biến thành không quen, cắt lời của Ninh Tu, nói:

- Chẳng lẽ nói Ninh gia gia chán ghét Bảo Nhi?

Nói đến đây, đột nhiên Bảo Nhi móc một sấp thuật phù ra khỏi yếm.

Nhìn thấy thuật phù này, mí mắt Dương Diệp co giật, bởi vì hắn phát hiện, trong đống thuật phù có ít nhất ba tấm là thuật phù cao cấp. . .

Ninh Tu sắp khóc, ba tấm thuật phù cao cấp có uy lực khủng bố, thế nhưng bị đánh trúng mà tiểu ma nữ này bỏ qua cho hắn, hắn cũng tình nguyện thừa nhận. Nhưng vấn đề là, cho dù hắn trúng ba tấm thuật phù này, tiểu ma nữ trước mắt cũng không bỏ qua cho hắn, thậm chí còn tìm thuật phù cao cấp hơn. . . .

Nghĩ tới đây, Ninh Tu hít sâu một hơi, sau đó xoay cổ tay một cái, hai tấm thuật phù xuất hiện trong tay hắn, nói:

- Bảo Nhi, đây là tất cả gia sản của Ninh gia gia, đều cho ngươi!

Mí mắt của Dương Diệp co giật, trong lòng vừa khiếp sợ lại ước ao, bởi vì hai tấm thuật phù trong tay Ninh Tu lại là cao cấp! Hai tấm thuật phù cao cấp, tương đương với hai môn huyền kỹ huyền giai dùng một lần! Ninh Tu cũng quá hào phóng rồi, xem ra mình cũng nên gọi hắn là Ninh gia gia. . .

Nhìn thấy hai tấm thuật phù trong tay Ninh Tu, Bảo Nhi lại lắc lắc đầu, nói:

- Gia gia nói rồi, không công không nhận lộc, Bảo Nhi không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, Ninh gia gia nhanh thu đồ về đi.

Nghe được Bảo Nhi nói thế, một bên Dương Diệp kinh ngạc suýt rớt cằm xuống đất, Bảo Nhi lại không muốn? Đùa gì thế? Hai tấm thuật phù cao cấp, Bảo Nhi yêu thích đánh cướp người khác lại không muốn?

Khóe miệng của Ninh Tu co giật, nụ cười trên mặt càng khó coi, nói:

- Gia gia ngươi nói rất đúng, thế nhưng này hai tấm thuật phù này là Ninh gia gia đưa cho Bảo Nhi chơi, không tính là gì, nếu như gia gia ngươi muốn trách phạt ngươi, ngươi cứ nói là Ninh gia gia tặng cho ngươi, cứ như vậy, hắn thì sẽ không trách phạt ngươi rồi!

Đương nhiên Ninh Tu không muốn bị người khác xem thường, nếu như hắn thật sự nghe xong Bảo Nhi, nói thế lại thu đồ vật trở về, hắn dám cam đoan, sau một khắc sẽ có nhiều thuật phù bay về phía hắn. . .

Bảo Nhi trừng mắt nhìn, nói:

- Như vậy thật sự có thể không?

- Đương nhiên có thể!

Khóe miệng của Ninh Tu co giật mạnh hơn.

Nghe vậy, Bảo Nhi híp mắt nở nụ cười, sau đó vươn bàn tay nhỏ cầm hai tấm thuật phù trong tay Ninh Tu, Bảo Nhi khẽ giật giật hai tấm thuật phù, đột nhiên, nàng nhìn về phía Ninh Tu, nói:

- Ninh gia gia, đây chính là ngươi ép buộc tặng cho Bảo Nhi, nếu như gia gia hỏi, ngươi phải làm chứng thay Bảo Nhi!

Ninh Tu: . . .

Dương Diệp bên cạnh không nhìn nổi, đúng là được tiện nghi mà còn khoe khoang! Hắn cầm thuật phù trong tay Ninh Tu, sau đó lại đưa vào trong cái yếm nhỏ trước mặt Bảo Nhi, vỗ vỗ đầu Bảo Nhi, nói:

- Ngươi liền buông tha ngươi Ninh gia gia đi, ngươi không thấy Ninh gia gia sắp khóc sao?

Bảo Nhi trừng mắt nhìn, nhìn về phía Ninh Tu, nói:

- Ninh gia gia không muốn sao? Nếu như vậy, Bảo Nhi trả lại cho Ninh gia gia.

Nói xong, bàn tay nhỏ nhắn lại đưa vào trong cái yếm.

Vào lúc này, đột nhiên thân hình Ninh Tu hơi động, hắn biến mất tại chỗ. . . .

Đùa giỡn, tiểu ma nữ nói mà tin được sao? Sau đó sẽ có nổ tung đấy.

Nhìn thấy Ninh Tu bỏ chạy, Bảo Nhi bất mãn hừ một tiếng, sau đó bàn tay móc một tấm thuật phù mà Ninh Tu đưa cho nàng ra ngoài, nàng đưa cho Dương Diệp, nói:

- Lão nhân này thật nhỏ mọn, mới cho hai tấm thuật phù cao cấp, nặc, chỉ có thể cho ngươi một tấm!

Nhìn Bảo Nhi đưa thuật phù, trong lòng Dương Diệp ấm áp, lắc đầu, nói:

- Bùa này chính ngươi giữ lại, ta không dùng tới!

Bảo Nhi yêu thích chọc rắc rối, cảnh giới lại quá thấp, nếu ra ngoài không có thuật phù cao cấp, đừng nói Lâm Sơn, cho dù là hắn cũng không yên lòng.

Bảo Nhi trừng Dương Diệp một chút, nói:

- Cái gì gọi là ngươi không dùng tới, ta lại biết, ngươi không chỉ có đắc tội Nhị hoàng tử cái gì đó, còn có thù oán với người Bách Hoa cung. Không có thuật phù cao cấp ở trên người, nếu sau này ngươi gặp bọn họ sẽ ăn nhiều thiệt thòi, lại như ngày hôm qua. Thật đáng tiếc, Bảo Nhi chỉ có thể lấy ra thuật phù cao cấp, Bạch gia gia đúng là cấp độ truyền thuyết, thế nhưng đáng tiếc, hắn không cho Bảo Nhi!

Nghe vậy, Dương Diệp cười cợt, cũng không từ chối, hắn cất tấm thuật phù cao cấp lại. Với thân phận của Bảo Nhi, ở đế đô này không có người nào trêu chọc nàng, quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy bên trong cái yếm nhỏ của Bảo Nhi có rất nhiều thuật phù. . .

Lúc này, nữ tử bên cạnh lắc lắc đầu, nói:

- Gia gia làm sao dám cho ngươi? Nếu gia gia cho ngươi, những trưởng lão Phù văn sư công hội còn dám tới Phù văn sư công hội sao?

Dương Diệp cũng lắc lắc đầu, đùa giỡn, thuật phù cấp độ truyền thuyết tương đương với huyền kỹ thiên giai. Huyền kỹ thiên giai, cho dù cường giả Tôn Giả cảnh trúng cũng trọng thương! Nếu cho Bảo Nhi nắm giữ thuật phù cấp độ truyền thuyết, đúng như nữ tử này nói, những trưởng lão phù văn sư kia còn dám đến Phù văn sư công hội?

Bảo Nhi lại không giảng đạo lý. . . .

Bảo Nhi le lưỡi một cái, sau đó lôi kéo tay của nữ tử, nhìn Dương Diệp nói:

- Tiểu tạp dịch, đây là Bạch Thanh sư tỷ, ân, ngươi cũng phải gọi sư tỷ, nàng rất lợi hại đấy, nàng hiện tại đã là phù sư.

Dương Diệp liếc mắt nhìn nữ tử tên là Bạch Thanh, không nói gì.

- Ngươi là kim huyền khí trong Ngũ hành huyền khí?

Lúc này, Bạch Thanh đột nhiên hỏi. Dường như nàng chưa từng sinh ra xung đột với Dương Diệp.

- Ngươi sớm biết là ta đệ tử của sư phụ đúng không? Dương Diệp hỏi.

Bạch Thanh gật gật đầu.

Dương Diệp cười cợt, nói:

- Nếu như vậy, tại sao còn muốn lợi dụng ta? Ngươi có biết, nếu như không phải ta có thực lực, ta lúc trước đã chết dưới đống thuật phù của tên thanh niên kia không. Có thể cho giải thích hay không?

Tất cả nguyên nhân đều vì nữ nhân này, nhưng nhìn thấy nữ nhân này thân mật với Bảo Nhi như thế, hắn thực sự không muốn làm quá cứng với đối phương, đương nhiên, hắn cũng không làm quá tốt.

- Ngươi không phải không chết sao?

Bạch Thanh nói.

Nghe vậy, Dương Diệp thấy buồn cười, nói:

- Nếu ta chết thì sao?

- Vấn đề là ngươi không chết!

Bạch Thanh lại nói.

Dương Diệp cười cợt, không có phí lời với nữ tử này, hắn thấy Bảo Nhi đang khó hiểu nhìn sang bên này, nói:

- Bảo Nhi, dẫn ta đi gặp sư phụ đi!

Bảo Nhi nhìn Bạch Thanh một chút, sau đó lại nhìn Dương Diệp một chút, làm như muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn không có hỏi, nàng gật gật đầu, mang theo Dương Diệp đi lên lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK