Nhìn thấy ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu, mọi người trong sân đầu tiên là là ngẩn ra, sau đó ánh mắt cũng hướng về phía Dương Diệp. Khi nhìn thấy Tử Điêu trên vai Dương Diệp, đó là giống như là đại vật, đồng thời trong lòng than thầm Dương Diệp may mắn, bởi vì đây chính là cơ hội tốt để giao hảo với cường giả, hơn nữa cường giả này còn là một mỹ nữ.
Tử Điêu tựa hồ có chút không thích ánh mắt của những người đó, móng vuốt nhỏ gãi gãi lên hai má của Dương Diệp, tựa hồ là đang bảo Dương Diệp đuổi những người đó đi.
Nhìn thấy một màn này, không chỉ là Tô Tiểu Tiểu, cho dù là là trong mắt Tần Tịch Nguyệt đứng bên cạnh Dương Diệp cũng lóe ra ánh sáng yêu thích. Con Tử Điêu này thật sự là rất đáng yêu.
Dương Diệp có chút nghẹn lời, hắn rất muốn để tiểu gia hỏa này ở trong lốc xoáy đan điền, nhưng tiểu gia hỏa này ở bên trong đó tựa hồ chán rồi, sau khi ra thì nói thế nào cũng không muốn đi vào lại nữa, hơn nữa để phòng ngừa sát thủ thần bí đó, hắn cũng chỉ đành để mặc nó. Chỉ là không ngờ, tiểu gia hỏa này thật sự rất được nữ nhân yêu thích.
Còn không phải sao, phiền toái tới rồi kìa!
Rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu đi tới trước mặt Dương Diệp, Tô Tiểu Tiểu quan sát cẩn thận Tử Điêu rồi sau một lúc lâu mới chuyển ánh mắt sang người Dương Diệp, nói:
- Ngươi để lại sủng vật này cho ta nhé, được không? Đương nhiên, ta sẽ bồi thường cho ngươi, một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, thế nào?
Tuy thái độ ôn hòa, nhưng rồi ngữ khí lại mang theo vẻ không được phép từ chối.
Nghe thấy lời nói của Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt đang nhìn về phía Dương Diệp của người chung quanh biến thành hâm mộ, một thú sủng có thể đổi lấy một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, đây là vận may từ trên trời rơi xuống một cách chân chính. Phải biết rằng, loại thú sủng vô dụng này, ở đế quốc Đại Tần cũng chỉ mất có mấy trăm kim tệ để mua, mấy trăm kim tệ có thể đổi lấy một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, thế chẳng phải là tự dưng gặp may à?
Dương Diệp không nói gì, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh thì bật cười, sau đó tựa cười mà như không phải cười nhìn Tô Tiểu Tiểu, nói:
- Tiểu mỹ nhân, ngươi nói ngươi muốn dùng một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm để đổi lấy tiểu gia hỏa này ư?
Người khác không biết sự khủng bố của tiểu gia hỏa, nhưng nàng ta thì biết, nếu nàng ta đoán không sai, tiểu gia hỏa này tuyệt đối là một tồn tại có thể so với thú vương, một môn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm đổi lấy một thú vương? Nữ nhân trước mắt này đầu không phải là va vào cửa rồi chứ?
Nghe thấy lời nói của Tần Tịch Nguyệt, mọi người lúc này mới chú ý thấy tới nàng ta, khi nhìn thấy dung mạo và dáng người của Tần Tịch Nguyệt, mắt của mọi người trong sân lập tức rực cháy, nữ tử trước mắt này bất kể là dung mạo hay là dáng người, đều ở trên Tô Tiểu Tiểu kia!
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tần Tịch Nguyệt một hồi, sâu trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị, cười cười với Tần Tịch Nguyệt:
- Vị tỷ tỷ này chẳng lẽ cũng coi trọng tiểu gia hỏa này à?
- Không!
Tần Tịch Nguyệt cười cười nói:
- Ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, các ngươi tiếp tục đi!
Nói xong, lùi tới bên cạnh Dương Diệp.
Tô Tiểu Tiểu nhìn xoáy vào Tần Tịch Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Thế nào? Một môn Huyền kỹ Hoàng cấp đổi một con thú sủng, ngươi không thiệt đâu!
Dương Diệp vuốt vuốt Tử Điêu, sau đó lạnh lùng nói:
- Đừng nói là Hoàng cấp, ngươi cho dù là cho ta Thiên cấp thì ta cũng không đổi!
Nếu không phải có nhiều người ở đây, hắn đã lập tức trảm sát nữ nhân này rồi, đối với người của Bách Hoa cung, hắn không có một chút hảo cảm nào, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ gặp một người giết một người.
Tô Tiểu Tiểu sắc mặt trầm xuống, ngay khi nàng ta chuẩn bị lên tiếng, thì thanh âm của một nam tử từ một phía truyền đến:
- Tiểu Tiểu nhìn trúng con thú sủng này của ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi không ngờ còn muốn cự tuyệt, thật sự là không biết tốt xấu. Hiện tại, cho ngươi một cơ hội, để lại con thú sủng này, sau đó tự chặt một tay, bằng không thì để lại đầu của ngươi đi!
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cung Nguyên của Nguyên Môn đang dẫn ba người của Nguyên Môn chậm rãi bước về phía Tô Tiểu Tiểu,
Tô Tiểu Tiểu cười dịu dàng với Cung Nguyên đang bước tới trước mặt nàng ta, nói;
- Thì ra là Cung sư huynh, ngày đó từ biệt, Tiểu Tiểu thật sự là rất nhớ ngươi.
Cung Nguyên cười ha ha, ánh mắt nhìn lướt qua ngực Tô Tiểu Tiểu, nói:
- Cung Nguyên cũng rất nhớ.
Có gian tình! Đây là suy nghĩ trong đầu những người có mặt ở đây.
- Tiểu Tiểu thích con Tử Điêu này à?
Cung Nguyên cười nói;
- Yên tâm! Sư huynh sẽ lấy nó cho ngươi!
Nói xong, Cung Nguyên xoay người nhìn Dương Diệp, thấy Dương Diệp vẫn chưa tự mình động thủ thì lập tức nhíu mày nói;
- Lời nói của ta ngươi không nghe thấy à?
- Nghe thấy rồi!
Dương Diệp gật đầu, sau đó nhìn Tô Tiểu Tiểu nói:
- Nghe đòn Bách Hoa cung cấm môn hạ yêu đương, vậy mà tại hạ sao thấy giữa hai vị có gian tình hừng hực vậy? Sao, Tô đại mỹ nữ không sợ cung quy xử trí à?
- Ha ha.
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên phá lên cười, nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự là cô lậu quả văn. Bách Hoa cung tuy cấm môn hạ yêu đương, nhưng không cấm môn hạ đệ tử có dục niệm, dù sao nữ nhân cũng phải được xả ra chứ? Nói đơn giản một chút thì chính là đệ tử của Bách Hoa cung không thể động tình, nhưng có thể lên giường với nam nhân. Hiểu chưa?
Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Tô Tiểu Tiểu và Cung Nguyên, nói:
- Nói cách khác thì hai vị là quan hệ kỹ nữ và khách làng chơi?
Nghe vậy, mọi người đều bồn cười, thậm chí có có đã quay đi rồi bật cười.
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu âm trầm tới đáng sợ, huyền khí trong cơ thể dũng động, giống như là muốn động thủ, nhưng lại đang kiêng kị gì đó.
Cung Nguyên đó thì chẳng kiêng kị gì cả, tay phải hóa chưởng, mang theo một đạo kình phong mạnh mẽ hung hăng đánh về phía đầu của Dương Diệp. hắn là lần đầu tiên bị người ta vũ nhục trước mặt mọi người,
Trong mắt Dương Diệp thoáng hiện sát khí, ngay khi hắn chuẩn bị rút kiếm thì một cây roi đen xì mang theo tiếng phá gió vang lên trước mặt hắn, cuốn về phía bàn tay đang đánh về phía hắn.
Cung Nguyên biến sắc, chân phải đột nhiên giậm mạnh, thân thể lập tức lui ra sau. Sau khi lui ra ngoài mười trượng, Cung Nguyên nhìn Tần Tịch Nguyệt, trầm giọng nói:
- Vương Giả cảnh! Các hạ là người phương nào?
Nghe vậy, mọi người có mặt đồng loạt biến sắc, mọi người đều không ngờ, nữ tử dáng người nóng bỏng trước mắt này lại là cường giả Vương Giả cảnh, người lúc trước chuẩn bị động tâm tư bất chính liền toát mồ hôi lạnh, cũng may Cung Nguyên động thủ, khiến nữ nhân này xuất thủ, bằng không bọn họ thật sự là chỉ có đường chết
Trong mắt Tô Tiểu Tiểu ở bên cạnh cũng hiện lên vẻ kiêng kị, tuy nàng ta đã giao thủ với Vương Giả cảnh, nhưng đó cũng chỉ là từng giao thủ mà thôi, nàng ta vẫn chưa có trình độ dùng Tiên Thiên chiến thắng Vương Giả cảnh!
Tần Tịch Nguyệt phất nhẹ roi, cười nói:
- Lúc trước là ngươi nói muốn phu quân ta tự chặt một tay à?
Tuy là ở đang cười, nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run.
Mọi người sửng sốt, phu quân? Mỹ nữ Vương Giả cảnh này không ngờ là đạo lữ của Huyền giả Phàm Nhân cảnh?
Đây chẳng lẽ là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu trong truyền thuyết.
Cung Nguyên cũng nheo mắt lại, hắn cũng không ngờ hai người Vương Giả cảnh và Phàm Nhân cảnh trước mắt này là đạo lữ, lập tức khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ miễn cưỡng:
- Nói đùa thôi mà!
- Nói đùa á?
Tần Tịch Nguyệt cười cười nói;
- Vậy ta cũng nói đùa nhé, ngươi cũng tự chặt một tay đi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thế nào?
- Ha ha...
Đúng lúc này, một tiếng cười to từ xa truyền đến. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đang bước nhanh tới, không tới mấy giây đã tới nơi.
Cường giả Vương Giả cảnh!
Mọi người biến sắc.
Nhìn thấy nam tử này, sắc mặt của Cung Nguyên trở nên vui vẻ, ôm quyền nói với nam tử:
- Hứa Ngôn sư huynh!
Nam tử Tên là Hứa Ngôn gật đầu, sau đó nhìn về phía Tần Tịch Nguyệt, nói:
- Muốn đệ tử của Nguyên Môn ta tự đoạn một tay? Các hạ đúng là có khẩu khí lớn quá!
Tần Tịch Nguyệt cười cười, đang chuẩn bị lên tiếng thì Dương Diệp ở bên cạnh vươn tay ra kéo nàng ta rồi lắc đầu. Hắn không có ý kết thù kết oán với người của Nguyên Môn, mục tiêu của hắn chỉ là nữ tử của Bách Hoa cung kia. Hơn nữa ở đây hắn cũng không thể giết nữ nhân đó, nếu đã như vậy, chẳng thà bỏ qua, chờ cơ hội khác.
Tần Tịch Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó lui về bên cạnh, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, mọi người có mặt ở đây thấy mà trong lòng hâm mộ không thôi.
Nam tử tên là Hứa Ngôn nhìn Tần Tịch Nguyệt và Dương Diệp, sau đó dẫn bốn người của Nguyên Môn đi sang một bên, đối với một nam một nữ trước mắt này, hắn cũng có chút kiêng kị, bởi vì đối phương nếu biết bọn họ là người của Nguyên Môn, nhưng vẫn dám cuồng ngôn như thế, vậy thì không phải ngu ngốc thì cũng là có vốn liếng để kiêu ngạo. Rất rõ ràng, nữ nhân trước mắt này không ngốc, vậy tất nhiên chính là cái sau rồi.
Tuy hắn không sợ, nhưng cũng không muốn tự tìm lấy phiền phức, dù sao lần này mộ của Trụ Vương mới là mục đích của bọn họ.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Dương Diệp một cái, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, nhưng che giấu rất tốt, bị người ta vũ nhục trước mặt mọi người, nàng ta lần đầu tiên bị như vậy. Đương nhiên, hiện tại nàng ta cũng sẽ không xuất thủ, nhưng chờ sau khi sư tỷ đồng môn của nàng ta đến rồi, nàng ta nhất định phải trút cục tức này!