Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên cầu, Dương Diệp trọn vẹn bay ra gần ngàn trượng mới dừng lại.

Sau khi dừng lại, Dương Diệp lảo đảo, trực tiếp lăn dưới đất, chỗ thân thể lăn qua, máu tươi nhuộm đỏ.

Đáng tiếc!

Lúc này trong lòng Dương Diệp có chút đáng tiếc, bởi vì vừa rồi một kiếm kia, hắn thiếu chút nữa thì được như ý! Đáng tiếc, vào lúc cuối cùng, lão nhân kia khôi phục cảnh giới, thực lực đã thay đổi về chất.

Chênh lệch quá xa!

Xa xa, lão giả đầu trọc nhìn trước ngực mình, ở trước ngực hắn có cũng vết máu, đó là kiếm tạo thành.

Vết kiếm!

Vừa rồi một chớp mắt kia, nếu như hắn không khôi phục cảnh giới, hắn không tiếp nôi!Hắn sẽ bị một kiếm phân thây!

Lão giả đầu trọc ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp.

- Không thể không nói, ngươi làm cho lão phu quá ngoàli ý muốn.

Dương Diệp mỉm cười.

- Ngươi cũng để cho ta ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng không phải quá ngoài ý muốn.

Lão giả đầuc trọc cười nói:

- Ta nói rồi, ta sẽ tự áp chế cảnh giới bức ra cực hạn của ngươi, nhưng chưa nói muốn dùng Chủ Cảnh cùng ngươi quyết nhất tử ckhiến. Không phải sao?

Dương Diệp nhún vai.

- Chúng ta không cần nói nhiều, đến đây đi.

Lão giả đầu trọc khẽ gật đầu.

- Cũng nên kết thúc.

Nói xong, tay phải khẽ nâng lên, trong chốc lát, một cỗ lực lượng vô hình từ trong lòng bàn tay chấn động ra, không chỉ như thế, hai bên cầu, có mấy đạo Vô Biên Thủy phóng lên trời, sau đó kích bắn về phía Dương Diệp!

Còn chưa kết thúc, lão giả đầu trọc đã biến mất tại chỗ.

Lúc này đây, lão giả đầu trọc không muốn nương tay.

Theo từng đạo lực lượng cường đại xuất hiện, cầu bắt đầu rung động.

Đối diện, hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại.

Lùi lại?

Không, hắn không thể lui được nữa!

Chiến!

Hắn chỉ có thể lựa chọn chiến!

Trong tay Dương Diệp, ý kiếm dần dần rung động, rất nhanh, ý kiếm trở nên hư ảo. Lúc này mấy mũi tên nước cùng một cỗ lực lượng cường đại đã cuốn tới.

Kiếm ra!

Trong tay Dương Diệp đâm ra một kiếm, một kiếm này đâm ra, mấy mũi tên nước bị bức ngừng, nhưng theo lão giả đầu trọc kia đi tới trước mặt của Dương Diệp, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp bao phủ hắn.

Ầm!

Kiếm vỡ, người bay!

Cùng lúc đó, mấy mũi tên nước vốn bị Kiếm Vực của Dương Diệp bức dừng kích xạ qua, sau một khắc, thân thể Dương Diệp cương cứng, ở trước ngực hắn xuất hiện mấy lỗ máu!

Lão giả cũng không dừng tay, đấm ra một quyền.

Xa xa.

Ầm!

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh vào bụng của Dương Diệp, cả người hắn cong lại bay ra ngoài mấy ngàn trượng.

Ầm!

Dương Diệp nện xuống đất, toàn bộ mặt cầu run lên kịch liệt.

Thần Cư.

Ở trong lầu ba, Hoang Đế nhìn Dương Diệp, khóe miệng nổi lên dáng tươi cười nghiền ngẫm.

- Còn không ra tay, hắn sẽ chết.

Kỳ thật không chỉ Thần Cư, giờ phút này trong âm thầm, cũng có thật nhiều thế lực nhìn phía dưới.

Chiến đấu trên cầu quá kịch liệt, đã kinh động đến vô số thế lực.

Trên cầu.

Lão giả đầu trọc lưng đeo tảng đá đi về phía Dương Diệp, xa xa, Dương Diệp nằm trên mặt đất, ở dưới người hắn, máu tươi như nước suối tuôn ra.

Xung quanh mấy trượng đã bị máu tươi nhuộm đỏ!

Nhưng lúc này, lão giả kia đột nhiên ngừng lại, bởi vì cách đó không xa Dương Diệp chậm rãi bò lên, sau khi hắn bò dậy, tựa vào thành cầu, trong tay hắn là một thanh ý kiếm, ý kiếm chống đất.

Lão giả đầu trọc nhìn thoáng qua Dương Diệp.

- Ngươi còn có chiêu gì sao?

Dương Diệp lau máu tươi ở khóe miệng.

- Thật giống như không có rồi!

Lão giả đầu trọc cười nói:

- Cho nên chuẩn bị đi chết rồi sao?

Dương Diệp lắc đầu.

- Đột nhiên nghĩ đến, giống như còn có một chiêu.

Nói xong, Dương Diệp nhếch miệng cười cười, sau một khắc, quanh người hắn đột nhiên nổi lên hỏa diễm.

Đốt Hồn!

Nhìn thấy một màn này, hai mắt lão giả đầu trọc hơi híp lại, hắn thật không ngờ, Dương Diệp lại chọn Đốt Hồn!

Đốt Hồn, chính là một tia sinh cơ cũng không để lại cho mình!

Thần Cư, hai mắt Hoang Đế híp lại, hắn cũng không nghĩ đến, Dương Diệp vậy mà chọn trực tiếp Đốt Hồn, người phía sau hắn không ra tay sao?

Hoang Đế hơi nghi hoặc.

Trên cầu, hỏa diễm trên người Dương Diệp càng lúc càng thịnh, lúc này đây, hắn không nói đùa, mà là làm thật!

Hắn thật sự đang Đốt Hồn của mình!

Cho dù chết, hắn cũng phải chết có tôn nghiêm.

Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại, giờ khắc này, hắn nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều người.

Trước kia từng màn không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn.

Sự thực là hắn rất muốn sống, bởi vì hắn có rất nhiều không bỏ xuống được. Nhưng khi không thể không chết, vậy cũng không có cách nào, hắn rất thản nhiên, mặc dù có chút tiếc nuối, có chút bận tâm, nhưng hết thảy đều đã tận sức.

Bởi vì cho dù hắn không có ở đây, Hồng Mông Tháp cũng sẽ không rơi vào tay lão giả đầu trọc, càng sẽ không rơi vào Hồn Giáo cùng các thế lực của Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Như vậy là đủ rồi!

Dương Diệp nắm kiếm trong tay thật chặt, giờ khắc này, hắn cảm giác ý thức của mình có chút mơ hồ, hắn biết, thời gian đến, hiện tại hắn không ra tay, chính là thật đang tự sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK