Tần Tịch Nguyệt đi rồi, khi đi mang theo một đống bảo bối của Dương Diệp.
Nhìn phương hướng mà Tần Tịch Nguyệt rời đi một hồi, Dương Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn về phía một lệnh bài nhỏ có khắc chữ “nguyệt”, lệnh bài này là Tần Tịch Nguyệt cho hắn, bảo hắn sau khi tới đế đô thì tới một tòa tửu lâu tên là 'Túy tiên lâu', sau đó thì dựa vào tấm lệnh bài này, người của tửu lâu sẽ dẫn hắn tới gặp nàng ta.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng tím hiện lên, Tử Điêu xuất hiện trước mặt Dương Diệp, xuất hiện cùng với Tử Điêu còn có hộp kiếm Dương Diệp đặt ở trong hồ huyền khí.
- Tiểu gia hỏa, ngươi lấy cái hộp kiếm này ra làm gì?
Dương Diệp hỏi.
Tử Điêu vung móng vuốt nhỏ, từ trong hộp kiếm một thanh huyền kiếm bay ra, Dương Diệp đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì mắt từ từ trợn to. “Sao lại biến thành huyền kiếm huyền giai?“. Giống như là không tin nổi, hắn lấy trường kiếm ra quan sát cẩn thận một hồi, nhưng mà bất kể hắn nhìn như thế nào thì thanh kiếm này cũng vẫn là huyền giai hạ phẩm.
Rất nhanh, Dương Diệp lấy ra tất cả huyền kiếm trong hộp kiếm, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, ba mươi sáu thanh huyền kiếm Hoàng cấp đã có hai mươi bảy thanh biến thành huyền giai hạ phẩm.
Dương Diệp nhìn những thanh huyền kiếm này một lúc, sau đó yết hầu giật giật, nhìn Tử Điêu, nói:
- Tiểu gia hỏa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này trong lòng Dương Diệp vô cùng khiếp sợ và rung động, nếu không phải hắn tự mình thử qua ba mươi sáu thanh huyền kiếm đó, hắn khẳng định sẽ cho rằng trong ba mươi sáu thanh kiếm này vốn là có hai mươi bảy thanh huyền giai hạ phẩm.
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào bụng Dương Diệp.
Dương Diệp cười khổ nói:
- Ta biết đó là công lao của tiểu tuyền qua, nhưng ta là muốn hỏi, tiểu tuyền qua vì sao có thể khiến chúng thăng cấp!
Tử Điêu lắc lắc đầu, ra hiệu nó cũng không biết.
Ngay khi Dương Diệp đang chuẩn bị hỏi tiếp thì một đạo ánh sáng trắng hiện lên, Ân Huyên Nhi xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, nàng ta nhìn Dương Diệp rồi nói:
- Ngươi đừng hỏi nó làm gì, cho dù là ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Ta chỉ biết là, tuyền qua đó của ngươi rất khủng bố, không chỉ tự thành không gian, còn có thể chứa vật phẩm, ngay cả người sống cũng có thể chứa. Còn nữa, những huyền khí màu vàng kim được chuyển hóa đó căn bản không giống như là loại năng lượng chúng ta bình thường hấp thu, ta hoài nghi tiểu tuyền qua này của ngươi căn bản không phải là vật phẩm của thế giới chúng ta!
- Không phải là vật của thế giới này?
Dương Diệp nhíu mày hỏi:
- Nghĩ là sao?
- Thứ này ở trong cơ thể ngươi, ngươi thật sự không biết lai lịch của nó à?
Ân Huyên Nhi hỏi ngược lại.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta thật sự không biết mà, ta cũng chỉ phát hiện sự tồn tại của nó không lâu, ta chỉ biết là ta càng mạnh thì nó lại càng lớn, hơn nữa ta cảm thấy nó giống như có ý thức, bởi vì ta từng trao đổi với nó, tuy nó không nói gì, nhưng ta biết, nó khẳng định có ý thức!
Ân Huyên Nhi trầm mặc một lúc, nói:
- Trong thiên địa tự có kỳ vật, những kỳ vật này phần lớn đều có ý thức, nó nếu đã nhận ngươi làm chủ, nghĩ chắc trên người ngươi có thứ gì đó hấp dẫn nó. Về phần lai lịch của nó, không cần phải rối rắm nhiều làm gì, dù sao nó là theo sự cường đại của ngươi mà trưởng thành, ngày sau ngươi khẳng định sẽ biết lai lịch của nó thôi!
- Cũng chỉ có thể vậy thôi!
Dương Diệp cười khổ.
Lúc này, Ân Huyên Nhi bỗng nhiên nói:
- Ngươi chắc biết, ta dẫn theo cả mười hai vệ sĩ hoàng kim của phụ hoàng ta!
Nói đến đây, nàng ta tạm dừng một chút rồi sau đó lại nói tiếp:
- Ta muốn đặt mười hai vệ sĩ hoàng kim đó vào trong tiểu tuyền qua thần bí đó của ngươi, bởi vì ta phát hiện, tiểu tuyền qua đó của ngươi có sự trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của Huyền thú và nhân loại!
Dương Diệp trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Nếu ta gặp phải nguy hiểm, có thể bảo chúng ra giúp không?
- Ngươi tốt nhất là đừng gặp phải nguy hiểm, cho dù là gặp nguy hiểm, cũng tốt nhất đừng gọi ta và mười hai vệ sĩ hoàng kim đó ra giúp ngươi!
Ân Huyên Nhi lạnh lùng nói.
- Vì sao?
Dương Diệp khó hiểu hỏi.
- Ngươi chắc biết, lúc trước diệt Thương quốc của ta là những thế lực gì, nếu để cho người khác biết mười hai vệ sĩ hoàng kim hoặc là ta tái hiện trên nhân gian. Tin ta đi, ngươi tuyệt đối sẽ bị sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần truy nã đó!
Ân Huyên Nhi hờ hững nói.
- Không thể nào!
Dương Diệp có chút hoài nghi nói:
- Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, sáu thế lực lớn thật sự còn để ý tới một công chúa nho nhỏ như ngươi à? Bọn họ chắc không nhỏ nhen vậy chứ...
- Chặt cỏ phải chặt tận gốc, ngươi không hiểu đạo lý này à?
Khóe miệng Ân Huyên Nhi nở một nụ cười lạnh, nói:
- Năm đó nếu không phải quốc sư không tiếc tự hạ tu vi, dùng thần thuật phong ấn ta ở đáy mộ, ta lúc này chỉ sợ đã biến thành một đống đất vàng rồi!
Dương Diệp do dự một thoáng, nói:
- Ân cô nương, thật sự của phụ thân ngươi trước khi ra đi chính là muốn ngươi buông bỏ cừu hận, ta cũng rất tán thành, dù sao với thực lực hiện tại của ngươi, cho dù có thêm mười hai vệ sĩ hoàng kim cũng khẳng định không đánh lại được sáu thế lực lớn!
Tuy hắn không thích nữ nhân trước mắt này, nhưng hắn cảm thấy vẫn cần thiết phải khuyên nhủ nàng ta, dù sao hắn cũng từng nhận lợi ích từ Trụ Vương!
- Nếu có người giết cả nhà ngươi, khiến ngươi trở thành một khối tử thi nằm ở dưới đất mấy trăm năm, ngươi sẽ từ bỏ việc báo thù à?
Ân Huyên Nhi lạnh giọng nói.
Khuyên nữ nhân này từ bỏ cừu hận là không thể. Dương Diệp nhún vai, nói:
- Ân cô nương nếu một lòng muốn báo thù, ta cũng không tiện nói nhiều. Chỉ là muốn thanh minh một chút, trong một năm thời gian ước định của Ân cô nương và ta chỉ, ngươi tốt nhất đừng xuất thủ với người của sáu thế lực lớn. Ừ, nói thẳng nhé, ta không muốn bị người của sáu thế lực lớn đuổi cho chạy khắp nơi đâu.
- Yên tâm, hiện tại cho dù ngươi bảo ta xuất thủ thì ta cũng sẽ không xuất thủ đâu!
Ân Huyên Nhi nói:
- Mục đích chủ yếu của ta hiện tại là trở thành Tôn Giả cảnh, gia tăng thọ nguyên của ta thôi.
Nói xong, Ân Huyên Nhi không nói gì nữa, thân hình khẽ động, trực tiếp chui vào trong cơ thể Dương Diệp.
Tử Điêu ở bên cạnh cũng chuẩn bị tiến vào trong cơ thể Dương Diệp, nó rất lo lắng nữ nhân đó, ngay khi nó muốn tiến vào tiểu tuyền qua, Dương Diệp lại đột nhiên ôm lấy nó, nói:
- Đừng vào vội, dẫn ta tới một nơi, nơi đó không có ngươi thì không được!
Nói xong thân hình khẽ động, chạy tới Đoạn Hồn uyên.
Khi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, hắn đa muốn tới đáy Đoạn Hồn uyên đó để gặp lại lão nhân thần bí kia, về phần mục đích, đương nhiên là hy vọng đối phương lại tặng thêm một quyển Địa cấp Huyền kỹ không kém hơn Ngự Kiếm thuật đó.
Ở đáy Đoạn Hồn uyên, Dương Diệp cưỡi sói xám đi tới chỗ ở của lão nhân thần bí. Trên đường, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía trên đỉnh đầu, trừ một mảng sương mù màu tím ra thì căn bản là không nhìn thấy gì.
Quay lại nơi này, hắn vẫn có chút kiêng kị, lúc trước đàn Huyền thú cú đêm bát giai đó dã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc. Tuy lần này còn có tiểu gia hỏa đi cùng, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng chi chít lúc nhúc đó, da đầu hắn vẫn có chút ngứa ran.
Cũng may trên đường đi không xuất hiện một con cú đêm nào, bình yên vô sự bình yên vô sự đi tới trước nhà tranh của lão nhân thần bí.
- Tiền bối, vãn bối Dương Diệp cầu kiến!
Thi lễ về phía nhà tranh, Dương Diệp cung kính nói.
Chỉ một thoáng, cửa rơm của nhà tranh chậm rãi mở ra, một lão nhân lưng còng chống gậy từ bên trong chậm rãi đi ra. Lão nhân nhìn Dương Diệp rồi đột nhiên, trong mắt lão hiện lên một tia quang mang khác thường. Một lúc sau, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười, nói:
- Không tồi không tồi, kiếm ý nhị trọng, kiếm tâm thông minh. Trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã đạt tới thành tựu này, quả thật là thiên phú dị bẩm!
- Kiếm tâm thông minh?
Dương Diệp ngẩn ra. Kiếm ý đệ nhị trọng thì hắn biết, nhưng kiếm tâm thông minh thì là gì?
Lão nhân cũng ngẩn ra, sau đó gật đầu cười nói:
- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu, ngươi trừ lĩnh ngộ kiếm ý ra, còn biết kiếm tâm thông minh, kiếm tâm thông minh này nghiêm khắc mà nói thì khó khăn hơn cả kiếm ý. Nói thế này đi, có kiếm tâm thông minh, cơ bản cũng có thể lĩnh ngộ kiếm ý, mà người lĩnh ngộ được kiếm ý thì không nhất định có thể kiếm tâm thông minh!
- Tiền bối là nói ta kiếm tâm thông minh?
Dương Diệp nghi hoặc nói:
- Vậy xin hỏi tiền bối, kiếm tâm thông minh là gì?
Lão nhân cười nói:
- Kiếm tâm thông minh cũng như kiếm ý, là một loại ý cảnh. Kiếm tâm thông minh này có thể khiến tâm kiếm đạo của người tu kiếm trở nên thuần túy hơn, sẽ không bị bất kỳ sự vật nào mê hoặc, có thể nhìn sáng tỏ bản chất của tất cả sự vật! Thế gian có lời đồn 'Nhất kiếm phá vạn pháp' không phải chỉ kiếm tu, mà là chỉ kiếm tu kiếm tâm thông minh. Bởi vì người có thể kiếm tâm thông minh trừ không bị vạn pháp xâm nhập ra thì còn có thể hiểu rõ bản chất của tất cả Huyền kỹ trên thế gian. Nói một cách đơn giản thì chính là ngươi sau này khi đối chiêu với người ta, sẽ tìm ra sơ hở của đối phương rất nhanh.
Dương Diệp bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ chẳng trách lúc trước hắn có thể liếc một cái là nhìn ra ảo cảnh trong mộ của Trụ Vương, còn có thể liếc một cái là nhìn ra sơ hở của ảo cảnh kia, thì ra là do hắn có thể kiếm tâm thông minh.