Chứng kiến Kỳ Bi Thiên lần nữa xuất hiện, lão giả ở trước mặt nàng sắc mặt cực kỳ khó
coi.
Cái gì gọi là lấy thế ép người!
Hắn xem như lĩnh giáo!
Tiểu cô nương trước mắt này có thể nói thế không tha người làm được cực hạn a!
Đối diện Kỳ Bỉ Thiên, lão giả nhìn thoáng qua Kỳ Bỉ Thiên, sau đó nói:
- Từ
về nay sau, nơi đây không còn Thiên Điện. Còn người, thế lực Thiên Điện ở chỗ này chỉ có một người, mà người nọ, đã chết ở trong tay các hạ.
Kỳ Bỉ Thiên khẽ gật đầu, sau đó xoay người biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này đây, là thật rời đi!Thần sắc của lão giả khẽ buông lỏng, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, hai bên cầu đã hủy mấy vạn trượng, mà dưới mấy vạn trượng cầu bị hủy kia, Vô Biên Thủy đã bắt đầu cuồn cuộn.
Nếu như không thể khống chế, những Vô Biên Thủy này sẽ gây ra sóng thần!
Tổn thất nặng nề!
Lúc này đây, thế giới này chân chính tổn thất nặng nề!
Ở trong một chỗ hư không, Hoang Đế nhìn thoáng qua Kỳ Bỉ Thiên biến mất, khóe miệng hơi cuộn lên.
- Không nghĩ tới thế gian này còn có đám người như thế tồn tại, có chút ý tứ!
Nói xong, hắn quay người biến mất.
Không biết trải qua bao lâu, Dương Diệp chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt, là một dung nhan tuyệt mỹ!
Tô Thanh Thi!
Tô Thanh Thi mỉm cười.
- Tỉnh rồi?
Dương Diệp nhếch miệng cười cười, hắn giữ chặt tay của Tô Thanh Thi, nói khẽ:
- Còn sống, thật tốt!
Còn sống, thật tốt!
Cái này là cảm giác của Dương Diệp bây giờ!
Thời điểm này hắn mới phát hiện, thật ra thế gian này vẫn có thật nhiều rất nhiều chuyện tốt đẹp, người tốt đẹp. Thế giới này, cũng không chỉ có giết chóc và tranh đấu!
Quý trọng!
Người không có trải qua tử vong, hắn sẽ không tự nghiệm thấy thế giới này tốt đẹp.
Tô Thanh Thi khẽ vuốt hai má của Dương Diệp.
- Còn sống là tốt rồi!
Dương Diệp nắm tay của Tô Thanh Thi thật chặt, không nói gì.
Trong tay có thể nắm, đều phải cẩn thận quý trọng!
Sau một ngày.
Dương Diệp rời khỏi phòng, hắn đi tới trước nhà trúc, ở cửa phòng hắn nhìn thấy tiểu cô nương kia.
Kỳ Bỉ Thiên!
Dương Diệp nhếch miệng cười cười.
- Đánh ván cờ không?
Kỳ Bỉ Thiên gật đầu, tay phải nàng vung lên, bàn cờ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Hai người bắt đầu đánh.
Dương Diệp rơi xuống một con, sau đó nói:
- Cám ơn!
Kỳ Bỉ Thiên lạnh nhạt nói:
- Thật sao?
Dương Diệp cười nói:
- Cám ơn ngươi cứu ta.
Kỳ Bỉ Thiên nhìn thoáng qua Dương Diệp.
- Ta cứu ngươi, nhưng vậy thì như thế nào? Ngươi trốn qua một kiếp hôm nay, sau này thì sao? Không ai có thể cứu ngươi cả đời!
Dương Diệp gật đầu.
- Ta minh bạch!
Kỳ Bỉ Thiên lắc đầu.
- Ngươi không rõ.
Nói xong nàng rơi xuống một con, tiếp tục nói:
- Thế giới này còn tàn khốc hơn ngươi tưởng tượng. Nhiều khi, rất nhiều chuyện, không là ngươi không làm, không gây ra, chúng sẽ không tới tìm ngươi. Không phải như thế! Những thứ khác không nói, ta chỉ nói lên một điểm. Mệnh Cảnh, ngươi đã biết Mệnh Cảnh, rất nhiều người cho rằng này chính là một cảnh giới, kỳ thật không phải!
Dương Diệp nói:
- Xin lắng tai nghe.
Kỳ Bỉ Thiên khẽ cười nói:
- Này giống như hai quốc gia ở thế tục, một quốc gia là đế quốc cổ xưa, chúng cực kỳ cường đại, mà đổi thành một quốc gia, chúng không cường đại như vậy, nhưng chúng đang dần dần cường đại. Cho nên ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?
Dương Diệp trầm giọng nói:
- Cái cường đại sẽ chèn ép cái không cường đại, hoặc là sẽ trực tiếp tiêu diệt!
Kỳ Bỉ Thiên gật đầu.
- Ở thế gian này, nhiều khi, rất nhiều người làm rất nhiều chuyện, bọn hắn cần lý do, nhưng cũng có thể không cần lý do. Thời điểm ngươi càng ngày càng mạnh, cường đại đến đầy đủ uy hiếp một vài tồn tại, chúng sẽ làm cho ngươi chết sớm. Lúc trước Nhị Nha rất mạnh, còn mạnh hơn ta hiện tại rất nhiều, không chỉ nàng, còn có một vị ta ấn tượng tương đối khắc sâu, vị kia cũng rất mạnh, nhưng đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Dương Diệp.
- Người lúc trước, cường đại hơn mọi người bây giờ rất nhiều, nhưng đáng tiếc, kết cục cũng không phải tốt đẹp gì.
Dương Diệp trầm giọng nói:
- Vì sao nó không trực tiếp hủy diệt tất cả mọi người? Ngược lại phải đợi những người này cường đại lên mới làm?
Kỳ Bỉ Thiên cười nói:
- Ngươi cho rằng nó không có làm như vậy sao? Đương nhiên, nó không thành công, nó không thành công, không phải bởi vì nó không đủ cường đại, mà là…
Nói đến đây, nàng lắc đầu cười cười.
- Ta nói với ngươi chuyện này để làm gì nhỉ.
Dương Diệp:
- …
Kỳ Bỉ Thiên lại nói:
- Sau lần này, ta phải đi rồi.
- Vì cái gì?
Dương Diệp khó hiểu.
Kỳ Bỉ Thiên nhún vai.
- Trước kia ta xuất thủ. Ta phải tìm một chỗ tránh nạn một chút.
Dương Diệp trầm giọng nói: