Nghe thấy giọng nói này, Dương Diệp và mỹ phụ đều biến sắc. Dương Diệp đứng bật lên, trường kiếm xuất hiện ở trong tay hắn, muốn mang mẫu thân của hắn đi, trước phải bước qua xác hắn!
Mỹ phụ cười cay đắng, nói: "Nên đến cuối cùng là vẫn đến."
Nói xong, bà kéo Dương Diệp và Tiểu Dao đi ra khỏi nhà đá.
Ngoài nhà đá chẳng biết lúc nào đã xuất hiện năm người phụ nữ mặc váy hoa màu lam nhạt. Nơi ngực trái của năm người phụ nữ này đều có ấn một đóa hoa tươi đẹp không biết tên là gì. Đóa hoa trông rất sống động, tỏa ra hào quang lóng lánh ở dưới ánh trăng. Nhìn kí hiệu này, Dương Diệp biết, năm người này chính là người của Bách Hoa cung, mà ba người Thanh Hồng vốn đang gác ngoài cửa cũng đã nằm trên mặt đất. Thấy ba người còn hô hấp, Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, chỉ là là hôn mê mà thôi.
Mẫu thân Dương Diệp nhìn người phụ nữ dẫn đầu kia, trong mắt thoáng qua chút phức tạp, bà nói: "Phượng Vũ, không ngờ ngươi lại gia nhập Bách Hoa vệ!"
Người phụ nữ tên là Phượng Vũ nhếch miệng cười lạnh, nói: "Đúng vậy, ngươi không nhớ sao? Trước đây thiên phú của ngươi vượt xa ta, nếu không phải ngươi vì gã nam nhân kia mà rời khỏi Bách Hoa cốc, hiện giờ e rằng thành tựu của ngươi đã vượt xa ta bây giờ! Nhưng mà đáng tiếc, Phượng tiên tử năm đó lại cam lòng sa ngã, phản bội Bách Hoa cung vì một gã nam nhân, thế cho nên đến hiện giờ vẫn còn là Linh Giả nhị phẩm."
Nghe vậy, Dương Diệp rùng mình, người phụ nữ trước mắt này lại còn quen biết với mẫu thân mình, nhưng lại hình như có ân oán, thật không ổn!
Mẫu thân Dương Diệp lắc đầu nói: "Chuyện năm đó ta không muốn nói nữa. Phượng Vũ, nể tình chúng ta từng là đồng môn, ta cầu xin ngươi một việc, tha cho hai đứa con của ta. Kẻ trái với cung quy là ta, bọn chúng không liên quan. Chỉ cần ngươi buông tha cho chúng, ta sẵn sàng hồi cung với ngươi!"
Phượng Vũ nhìn Dương Diệp và Tiểu Dao, sau đó nói: "Phượng Ngọc, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Dựa theo cung quy, bọn chúng phải cùng ngươi hồi cung với ta mà tiếp nhận xử phạt. Về phần ngươi muốn về cung hay là không, đó chẳng còn là do ngươi nữa rồi!"
"Bọn chúng vô tội!" Phượng Ngọc trầm giọng nói.
Phượng Vũ cười lạnh một tiếng: "Là con của ngươi thì không vô tội. Kỳ thực ta thật không hiểu nổi, gã nam nhân đó có gì tốt? Ngươi lại vì hắn mà phản bội Bách Hoa cung. Đừng nói với ta là tình yêu gì đó, nếu như hắn thực sự yêu ngươi, hắn không nên quấy rầy ngươi, càng không nên mang ngươi đi. Cũng không cần nói với ta là hắn không biết quy định của Bách Hoa cung!"
Gương mặt Phượng Ngọc lộ vẻ đau đớn, một lát sau, bà lắc đầu nói: "Chuyện trước kia ta không muốn nói nữa. Phượng Vũ, nể tình đồng môn, ta cầu xin ngươi để cho hai đứa con của ta rời đi đi."
"Không thể nào!" Phượng Vũ trầm giọng nói, "Ta cự tuyệt không phải là vì ta đố kị với ngươi, ta thừa nhận trước đây ta quả thật đố kị với ngươi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của ngươi bây giờ, ta đã không còn ghen tị nữa, bởi vì ngươi bây giờ đã không đáng để ta ghen tị. Sở dĩ ta cự tuyệt, ngươi hẳn là biết rõ, cung quy của Bách Hoa cung không phải là ngươi hoặc là ta có thể thay đổi và làm trái. Bọn chúng phải trở về cùng tiếp nhận xử phạt với ngươi!"
Phượng Ngọc còn muốn nói cái gì, lúc này Dương Diệp nhìn mẫu thân của mình, sau đó quỳ xuống mà nói: "Mẫu thân, không cần cầu xin bà ta nữa. Con trai vô năng, tuy không thể bảo vệ được người và muội muội nhưng vẫn có thể làm được cùng sinh cùng tử với hai người."
"Dao Nhi cũng muốn cùng sinh cùng tử với mẫu thân và ca ca. Dao Nhi sẽ không rời xa mẫu thân!" Tiểu Dao ghì lấy tay Phượng Ngọc, kiên định nói.
Hai hàng nước mắt trong suốt lại lần nữa chảy ra từ trong đôi mắt của Phượng Ngọc. Bà kéo Dương Diệp và Tiểu Dao vào trong ngực, nói: "Là ta vô dụng, là ta không có năng lực bảo vệ cho các con, là mẫu thân vô dụng..."
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt vài người phụ nữ kia thoáng qua chút phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại. Tuy rằng bọn họ rất đồng tình với ba người trước mắt, thế nhưng cung quy Bách Hoa cung không ai dám làm trái, bọn họ lại càng không dám!
Phượng Vũ nét mặt bình tĩnh, trong mắt không chút dao động. Đúng như lời bà ta nói, trước kia bà ta thật sự đố kị với Phượng Ngọc, phải nói hàng đệ tử lót chữ Phượng đều đố kị Phương Ngọc. Bởi vì khi ấy, Phượng Ngọc được xưng là Phượng tiên tử của Bách Hoa cung, bất kể là thực lực hay là thiên phú đều vượt xa mọi người. Mặc kệ bọn họ cố gắng thế nào cũng chẳng thể tranh nổi! Khi đó, thế hệ trẻ của Bách Hoa cung chính là thiên hạ của Phượng Ngọc!
Đương nhiên, đố kị thì đố kị, khi ấy bọn cũng không dám đắc tội Phượng ngọc. Phải biết rằng, khi đó Phượng Ngọc chính là đối tượng được tông môn toàn lực bồi dưỡng, tông môn cần dựa vào nàng để tranh đoạt Thanh Vân bảng. Nhưng đáng tiếc, người đệ tử mà Bách Hoa cung toàn lực bồi dưỡng này lại vì một gã nam nhân mà phản bội Bách Hoa cung. Việc này làm cho cung chủ cùng với các trưởng lão khi đó tức nổ phổi.
Cũng chính là vì như thế, cho dù chuyện đã qua lâu như vậy, Bách Hoa cung vẫn phát lệnh truy nã Phượng Ngọc.
Nghĩ đến kết cục của Phượng Ngọc khi quay về Bách Hoa cung, Phượng Vũ thở dài trong lòng. Không thể phủ nhận, lúc đầu bà ta chủ động yêu cầu truy đuổi theo Phượng Ngọc là muốn nhìn xem thử bộ dạng sa sút của Phượng Ngọc. Hiện giờ bà ta đã nhìn thấy rồi, Phượng Ngọc đã chẳng còn phong thái năm đó, thực lực càng kém xa bà ta, theo đạo lý mà nói, bà ta hẳn phải rất vui vẻ, chỉ là vì sao mình chẳng những mất hứng mà còn có chút cảm giác bi thương chứ?
Chẳng lẽ cung quy thật sự quá mức vô tình?
Nghĩ đến ý niệm này, Phượng Ngọc rùng mình, vội vàng xóa sạch ý nghĩ này ra khỏi đầu. Sau đó bà ta nhìn về phía ba mẹ con Dương Diệp mà nói: "Phượng Ngọc, đi thôi!"
Dương Diệp xoay người nhìn Phượng Vũ, hít sâu một hơi, sau đó huyền khí bắt đầu dâng trào trong cơ thể. Dương Diệp hắn cũng sẽ không thúc thủ chịu trói, càng sẽ không trơ mắt nhìn mẫu thân mình trở về chịu cung quy xử phạt gì đó.
Hắn biết hắn không phải là đối thủ của năm người trước mắt, phải nói cho đúng là không phải đối thủ của bất cứ người nào trong năm người này cả. Thế nhưng vậy thì sao? Sau lưng hắn là mẫu thân và muội muội, cho dù trước mặt hắn là cường giả Thánh Giả cảnh, hắn cũng muốn rút kiếm!
"Thật có dũng khí, nhưng mà cũng không biết tự lượng sức mình!" Nhìn Dương Diệp, Phượng Vũ lạnh nhạt nói.
"Biết đâu được!"
Dứt lời, thân thể Dương Diệp đã biến mất ngay tại chỗ, trường kiếm mang theo từng tiếng xé gió đâm về phía Phượng Vũ.
Dương Diệp không chút nào giữ lại, cũng không dám giữ lại. Hắn không biết người trước mắt này có cảnh giới thế nào, thế nhưng hắn biết, thực lực của người này tuyệt đối là không kém Huyết Thủ và Tô Thanh Thi trước kia. Hắn cũng biết lần này là không tự lượng sức, cũng biết lúc này xuất kích hắn rất có thể sẽ bị đối phương nháy mắt giết chết, thế nhưng như vậy thì sao?
Vì người thân, đừng nói là chết, cho dù là hồn phách vĩnh viễn không nhập luân hồi hắn cũng không oán không hối!
Tốc độ và sức mạnh của Dương Diệp làm cho Phượng Vũ có hơi bất ngờ, không chỉ Phượng Ngọc, ngay cả vài người phụ nữ sau lưng Phượng Vũ cũng hơi bất ngờ. Bởi vì Phàm Nhân cảnh có thể đạt được trình độ như vậy, ở Bách Hoa cung cũng là thuộc về siêu thiên tài.
"Tốc độ không tệ, sức mạnh cũng không tệ!"
Dứt lời, Phượng Vũ vung tay phải về phía Dương Diệp. Một cơn kình phong thổi đến trên người Dương Diệp, thân thể Dương Diệp lập tức bay ngược ra sau. Nhưng mà thanh kiếm trong tay Dương Diệp lại như tên rời cung, hóa thành một vệt kim quang chói lọi, trực tiếp xuyên thấu qua dòng kình phong, sau đó đâm thẳng vào Phượng Vũ.
Lần này Phượng Vũ cũng không còn là bất ngờ mà đã là chấn kinh rồi. Bà ta không ngờ chiêu này của Dương Diệp lại có thể ác liệt như thế, trực tiếp đâm xuyên qua kình phong của bà ta. Tuy rằng cơn kình phong kia chỉ là do bà ta tiện tay vung lên, thế nhưng dù sao bà ta cũng cường giả Linh Giả cảnh bát phẩm! Theo đạo lý mà nói, cường giả Linh Giả cảnh tùy tiện vung tay, ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng không thể chống cự nổi.
Đỡ lấy Dương Diệp bị Phượng Vũ đánh bay, nhìn thấy trường kiếm trong tay Dương Diệp đâm xuyên qua kình phong, trong mắt Phượng Ngọc cũng hiện lên một chút khiếp sợ. Hiển nhiên bà cũng không ngờ kiếm của Dương Diệp có thể xuyên qua kình phong của Phượng Vũ.
Trước đây bà để cho Dương Diệp đi Kiếm tông, ngoại trừ để cho Dương Diệp có năng lực sinh tồn ở Nam vực ra thì còn là vì sự truy đuổi của Bách Hoa cung. Nhưng mà bà thật không ngờ, Dương Diệp lại có thực lực cường hãn như vậy!
"Không thể để nó bị bắt đi Bách Hoa cung!"
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Phượng Ngọc liền làm ra quyết định. Đương nhiên, lúc trước bà cũng không muốn để cho Dương Diệp đi Bách Hoa cung, chỉ là hiện giờ ý nghĩ này càng thêm kiên quyết. Phải biết rằng, đi Bách Hoa cung rồi, cho dù Dương Diệp có thể giữ mạng, cuộc đời sau này cũng sẽ bị Bách Hoa cung khống chế, bà không muốn để cho con mình trở thành nô tài của Bách Hoa cung!
Vèo! Phượng Vũ lại lần nữa tùy ý vung tay lên. Thanh trường kiếm kia của Dương Diệp lập tức bắn ngược ra, sau đó đâm thẳng về phía Dương Diệp, chỉ là tốc độ kia nhanh hơn Dương Diệp không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy trường kiếm đến nhanh như điện, Phượng Ngọc cau mày, ngay khi bà muốn xuất thủ thì tốc độ của trường kiếm kia cũng chậm lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tốc độ trường kiếm càng ngày càng chậm, cuối cùng, trường kiếm như là dạo bước đi đến trước mặt Dương Diệp.
Nhìn trường kiếm trôi nổi trước mặt Dương Diệp, ánh mắt Phượng Vũ lóe lên, làm như nghĩ đến điều gì, ánh mắt bà ta chợt đầy sát khí, hiển nhiên là tiềm lực và thực lực của Dương Diệp làm cho bà ta cảm nhận được uy hiếp!
Mỹ phụ cười cay đắng, nói: "Nên đến cuối cùng là vẫn đến."
Nói xong, bà kéo Dương Diệp và Tiểu Dao đi ra khỏi nhà đá.
Ngoài nhà đá chẳng biết lúc nào đã xuất hiện năm người phụ nữ mặc váy hoa màu lam nhạt. Nơi ngực trái của năm người phụ nữ này đều có ấn một đóa hoa tươi đẹp không biết tên là gì. Đóa hoa trông rất sống động, tỏa ra hào quang lóng lánh ở dưới ánh trăng. Nhìn kí hiệu này, Dương Diệp biết, năm người này chính là người của Bách Hoa cung, mà ba người Thanh Hồng vốn đang gác ngoài cửa cũng đã nằm trên mặt đất. Thấy ba người còn hô hấp, Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, chỉ là là hôn mê mà thôi.
Mẫu thân Dương Diệp nhìn người phụ nữ dẫn đầu kia, trong mắt thoáng qua chút phức tạp, bà nói: "Phượng Vũ, không ngờ ngươi lại gia nhập Bách Hoa vệ!"
Người phụ nữ tên là Phượng Vũ nhếch miệng cười lạnh, nói: "Đúng vậy, ngươi không nhớ sao? Trước đây thiên phú của ngươi vượt xa ta, nếu không phải ngươi vì gã nam nhân kia mà rời khỏi Bách Hoa cốc, hiện giờ e rằng thành tựu của ngươi đã vượt xa ta bây giờ! Nhưng mà đáng tiếc, Phượng tiên tử năm đó lại cam lòng sa ngã, phản bội Bách Hoa cung vì một gã nam nhân, thế cho nên đến hiện giờ vẫn còn là Linh Giả nhị phẩm."
Nghe vậy, Dương Diệp rùng mình, người phụ nữ trước mắt này lại còn quen biết với mẫu thân mình, nhưng lại hình như có ân oán, thật không ổn!
Mẫu thân Dương Diệp lắc đầu nói: "Chuyện năm đó ta không muốn nói nữa. Phượng Vũ, nể tình chúng ta từng là đồng môn, ta cầu xin ngươi một việc, tha cho hai đứa con của ta. Kẻ trái với cung quy là ta, bọn chúng không liên quan. Chỉ cần ngươi buông tha cho chúng, ta sẵn sàng hồi cung với ngươi!"
Phượng Vũ nhìn Dương Diệp và Tiểu Dao, sau đó nói: "Phượng Ngọc, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Dựa theo cung quy, bọn chúng phải cùng ngươi hồi cung với ta mà tiếp nhận xử phạt. Về phần ngươi muốn về cung hay là không, đó chẳng còn là do ngươi nữa rồi!"
"Bọn chúng vô tội!" Phượng Ngọc trầm giọng nói.
Phượng Vũ cười lạnh một tiếng: "Là con của ngươi thì không vô tội. Kỳ thực ta thật không hiểu nổi, gã nam nhân đó có gì tốt? Ngươi lại vì hắn mà phản bội Bách Hoa cung. Đừng nói với ta là tình yêu gì đó, nếu như hắn thực sự yêu ngươi, hắn không nên quấy rầy ngươi, càng không nên mang ngươi đi. Cũng không cần nói với ta là hắn không biết quy định của Bách Hoa cung!"
Gương mặt Phượng Ngọc lộ vẻ đau đớn, một lát sau, bà lắc đầu nói: "Chuyện trước kia ta không muốn nói nữa. Phượng Vũ, nể tình đồng môn, ta cầu xin ngươi để cho hai đứa con của ta rời đi đi."
"Không thể nào!" Phượng Vũ trầm giọng nói, "Ta cự tuyệt không phải là vì ta đố kị với ngươi, ta thừa nhận trước đây ta quả thật đố kị với ngươi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của ngươi bây giờ, ta đã không còn ghen tị nữa, bởi vì ngươi bây giờ đã không đáng để ta ghen tị. Sở dĩ ta cự tuyệt, ngươi hẳn là biết rõ, cung quy của Bách Hoa cung không phải là ngươi hoặc là ta có thể thay đổi và làm trái. Bọn chúng phải trở về cùng tiếp nhận xử phạt với ngươi!"
Phượng Ngọc còn muốn nói cái gì, lúc này Dương Diệp nhìn mẫu thân của mình, sau đó quỳ xuống mà nói: "Mẫu thân, không cần cầu xin bà ta nữa. Con trai vô năng, tuy không thể bảo vệ được người và muội muội nhưng vẫn có thể làm được cùng sinh cùng tử với hai người."
"Dao Nhi cũng muốn cùng sinh cùng tử với mẫu thân và ca ca. Dao Nhi sẽ không rời xa mẫu thân!" Tiểu Dao ghì lấy tay Phượng Ngọc, kiên định nói.
Hai hàng nước mắt trong suốt lại lần nữa chảy ra từ trong đôi mắt của Phượng Ngọc. Bà kéo Dương Diệp và Tiểu Dao vào trong ngực, nói: "Là ta vô dụng, là ta không có năng lực bảo vệ cho các con, là mẫu thân vô dụng..."
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt vài người phụ nữ kia thoáng qua chút phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại. Tuy rằng bọn họ rất đồng tình với ba người trước mắt, thế nhưng cung quy Bách Hoa cung không ai dám làm trái, bọn họ lại càng không dám!
Phượng Vũ nét mặt bình tĩnh, trong mắt không chút dao động. Đúng như lời bà ta nói, trước kia bà ta thật sự đố kị với Phượng Ngọc, phải nói hàng đệ tử lót chữ Phượng đều đố kị Phương Ngọc. Bởi vì khi ấy, Phượng Ngọc được xưng là Phượng tiên tử của Bách Hoa cung, bất kể là thực lực hay là thiên phú đều vượt xa mọi người. Mặc kệ bọn họ cố gắng thế nào cũng chẳng thể tranh nổi! Khi đó, thế hệ trẻ của Bách Hoa cung chính là thiên hạ của Phượng Ngọc!
Đương nhiên, đố kị thì đố kị, khi ấy bọn cũng không dám đắc tội Phượng ngọc. Phải biết rằng, khi đó Phượng Ngọc chính là đối tượng được tông môn toàn lực bồi dưỡng, tông môn cần dựa vào nàng để tranh đoạt Thanh Vân bảng. Nhưng đáng tiếc, người đệ tử mà Bách Hoa cung toàn lực bồi dưỡng này lại vì một gã nam nhân mà phản bội Bách Hoa cung. Việc này làm cho cung chủ cùng với các trưởng lão khi đó tức nổ phổi.
Cũng chính là vì như thế, cho dù chuyện đã qua lâu như vậy, Bách Hoa cung vẫn phát lệnh truy nã Phượng Ngọc.
Nghĩ đến kết cục của Phượng Ngọc khi quay về Bách Hoa cung, Phượng Vũ thở dài trong lòng. Không thể phủ nhận, lúc đầu bà ta chủ động yêu cầu truy đuổi theo Phượng Ngọc là muốn nhìn xem thử bộ dạng sa sút của Phượng Ngọc. Hiện giờ bà ta đã nhìn thấy rồi, Phượng Ngọc đã chẳng còn phong thái năm đó, thực lực càng kém xa bà ta, theo đạo lý mà nói, bà ta hẳn phải rất vui vẻ, chỉ là vì sao mình chẳng những mất hứng mà còn có chút cảm giác bi thương chứ?
Chẳng lẽ cung quy thật sự quá mức vô tình?
Nghĩ đến ý niệm này, Phượng Ngọc rùng mình, vội vàng xóa sạch ý nghĩ này ra khỏi đầu. Sau đó bà ta nhìn về phía ba mẹ con Dương Diệp mà nói: "Phượng Ngọc, đi thôi!"
Dương Diệp xoay người nhìn Phượng Vũ, hít sâu một hơi, sau đó huyền khí bắt đầu dâng trào trong cơ thể. Dương Diệp hắn cũng sẽ không thúc thủ chịu trói, càng sẽ không trơ mắt nhìn mẫu thân mình trở về chịu cung quy xử phạt gì đó.
Hắn biết hắn không phải là đối thủ của năm người trước mắt, phải nói cho đúng là không phải đối thủ của bất cứ người nào trong năm người này cả. Thế nhưng vậy thì sao? Sau lưng hắn là mẫu thân và muội muội, cho dù trước mặt hắn là cường giả Thánh Giả cảnh, hắn cũng muốn rút kiếm!
"Thật có dũng khí, nhưng mà cũng không biết tự lượng sức mình!" Nhìn Dương Diệp, Phượng Vũ lạnh nhạt nói.
"Biết đâu được!"
Dứt lời, thân thể Dương Diệp đã biến mất ngay tại chỗ, trường kiếm mang theo từng tiếng xé gió đâm về phía Phượng Vũ.
Dương Diệp không chút nào giữ lại, cũng không dám giữ lại. Hắn không biết người trước mắt này có cảnh giới thế nào, thế nhưng hắn biết, thực lực của người này tuyệt đối là không kém Huyết Thủ và Tô Thanh Thi trước kia. Hắn cũng biết lần này là không tự lượng sức, cũng biết lúc này xuất kích hắn rất có thể sẽ bị đối phương nháy mắt giết chết, thế nhưng như vậy thì sao?
Vì người thân, đừng nói là chết, cho dù là hồn phách vĩnh viễn không nhập luân hồi hắn cũng không oán không hối!
Tốc độ và sức mạnh của Dương Diệp làm cho Phượng Vũ có hơi bất ngờ, không chỉ Phượng Ngọc, ngay cả vài người phụ nữ sau lưng Phượng Vũ cũng hơi bất ngờ. Bởi vì Phàm Nhân cảnh có thể đạt được trình độ như vậy, ở Bách Hoa cung cũng là thuộc về siêu thiên tài.
"Tốc độ không tệ, sức mạnh cũng không tệ!"
Dứt lời, Phượng Vũ vung tay phải về phía Dương Diệp. Một cơn kình phong thổi đến trên người Dương Diệp, thân thể Dương Diệp lập tức bay ngược ra sau. Nhưng mà thanh kiếm trong tay Dương Diệp lại như tên rời cung, hóa thành một vệt kim quang chói lọi, trực tiếp xuyên thấu qua dòng kình phong, sau đó đâm thẳng vào Phượng Vũ.
Lần này Phượng Vũ cũng không còn là bất ngờ mà đã là chấn kinh rồi. Bà ta không ngờ chiêu này của Dương Diệp lại có thể ác liệt như thế, trực tiếp đâm xuyên qua kình phong của bà ta. Tuy rằng cơn kình phong kia chỉ là do bà ta tiện tay vung lên, thế nhưng dù sao bà ta cũng cường giả Linh Giả cảnh bát phẩm! Theo đạo lý mà nói, cường giả Linh Giả cảnh tùy tiện vung tay, ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng không thể chống cự nổi.
Đỡ lấy Dương Diệp bị Phượng Vũ đánh bay, nhìn thấy trường kiếm trong tay Dương Diệp đâm xuyên qua kình phong, trong mắt Phượng Ngọc cũng hiện lên một chút khiếp sợ. Hiển nhiên bà cũng không ngờ kiếm của Dương Diệp có thể xuyên qua kình phong của Phượng Vũ.
Trước đây bà để cho Dương Diệp đi Kiếm tông, ngoại trừ để cho Dương Diệp có năng lực sinh tồn ở Nam vực ra thì còn là vì sự truy đuổi của Bách Hoa cung. Nhưng mà bà thật không ngờ, Dương Diệp lại có thực lực cường hãn như vậy!
"Không thể để nó bị bắt đi Bách Hoa cung!"
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Phượng Ngọc liền làm ra quyết định. Đương nhiên, lúc trước bà cũng không muốn để cho Dương Diệp đi Bách Hoa cung, chỉ là hiện giờ ý nghĩ này càng thêm kiên quyết. Phải biết rằng, đi Bách Hoa cung rồi, cho dù Dương Diệp có thể giữ mạng, cuộc đời sau này cũng sẽ bị Bách Hoa cung khống chế, bà không muốn để cho con mình trở thành nô tài của Bách Hoa cung!
Vèo! Phượng Vũ lại lần nữa tùy ý vung tay lên. Thanh trường kiếm kia của Dương Diệp lập tức bắn ngược ra, sau đó đâm thẳng về phía Dương Diệp, chỉ là tốc độ kia nhanh hơn Dương Diệp không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy trường kiếm đến nhanh như điện, Phượng Ngọc cau mày, ngay khi bà muốn xuất thủ thì tốc độ của trường kiếm kia cũng chậm lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tốc độ trường kiếm càng ngày càng chậm, cuối cùng, trường kiếm như là dạo bước đi đến trước mặt Dương Diệp.
Nhìn trường kiếm trôi nổi trước mặt Dương Diệp, ánh mắt Phượng Vũ lóe lên, làm như nghĩ đến điều gì, ánh mắt bà ta chợt đầy sát khí, hiển nhiên là tiềm lực và thực lực của Dương Diệp làm cho bà ta cảm nhận được uy hiếp!