Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy hắn cũng không muốn bọn họ trở về vào lúc này, nhưng nếu các nàng muốn về thì cứ về đi! Nói thật, hắn cũng rất nhớ bọn họ, còn có cả An Nam Tĩnh nữa!

Không biết thực lực của nàng bây giờ thế nào!

Nghĩ đến chuyện có thể sắp nhìn thấy các nàng, Dương Diệp không nhịn được khẽ cười!

Hồng Mông tháp!

Tâm niệm của Dương Diệp thoáng động, Hồng Mông tháp nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn.

Dương Diệp cười nói:

- Ta nhớ tháp này còn có mấy tầng chưa mở ra, ngươi có thể thả cho ta vào xem thử được không?

Hồng Mông tháp khẽ rung lên, Dương Diệp nhanh chóng cảm ứng được và lập tức biến mất.Hồng Mông tháp mở ra cho hắn trực tiếp vào tầng cuối cùng kia, rõ ràng nó cho rằng trước mắt mình không còn có thể trợ giúp gì được cho Dương Diệp nữa!

Đúng vậy, bây giờ thực lực của Dương Diệp đã vượt qua bất kỳ chủ nhân giới nào của Hồng Mông tháp.

Một tầng cuối cùng!

Dương Diệp đi tới trước một cánh cửa và mở ra, trước mặt hắn là một lão già mặc đạo bào.

Đạo tổ!

Dương Diệp ngây người. Hắn không ngờ được mình lại nhìn thấy Đạo tổ ở chỗ này. Đương nhiên, vị trước mắt này chỉ là một phân thân!

Đạo tổ mỉm cười:

- Ta chắc đã ngã xuống, đúng không?

Dương Diệp thi lễ với Đạo tổ, sau đó nói:

- Đúng vậy!

Đạo tổ mỉm cười, sau đó hắn đi ra khỏi cửa và nhìn thế giới hồng hoang phía dưới rồi cười nói:

- Thế giới này thật sự rất kỳ diệu.

Dương Diệp lẳng lặng nghe.

Đạo tổ nhìn về phía Dương Diệp cười nói:

- Ta thật hâm mộ ngươi có thể nhìn thấy nhiều thế giới vũ trụ, hiểu rõ hơn về thế giới này.

Dương Diệp lắc đầu:

- Ta chỉ là may mắn hơn mà thôi!

Đạo tổ cười nói:

- Điều này không chỉ đơn thuần là may mắn.

Hắn liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:

- Thực lực cùng kiếm đạo của ngươi bây giờ mạnh hơn trước đây rất nhiều. Đặc biệt là tu vi kiếm đạo của ngươi có thể nói là thâm sâu khó lường.

Dương Diệp mỉm cười, không nói gì thêm.

Đạo tổ lại nói:

- Chắc đồ vật bên trong cánh cửa này sẽ có trợ giúp lớn cho ngươi. Nó có lẽ không thể khiến cho thực lực ngươi được nâng cao quá lớn, nhưng chắc chắn có giúp đỡ cho con đường sau này của ngươi! Đáng tiếc, năm đó ta chỉ tìm hiểu được một chút thôi. Ngươi tiến vào trong đi!

Dương Diệp liếc nhìn Đạo tổ và do dựu một lúc, sau đó khẽ nói:

-Sư tôn...

Đạo tổ mỉm cười:

- Ta muốn liếc nhìn thế giới này lần cuối cùng!

Dương Diệp cung kính thi lễ với Đạo tổ, sau đó xoay người bước vào thiện môn.

Bên trong cánh cửa chỉ có một bàn nhỏ, trên bàn để một quyển sách.

Một quyển kinh thư!

Dương Diệp mở kinh thư ra:

- Đạo có thể là đạo lại không phải là đạo.... Đạo ở trong vật, vật ở trong “đạo”, đường đi của vạn sự vạn vật khác nhau đều quay trở một mối... năm mươi đại đạo, trời phát huy bốn mươi chín, còn lại một phần bỏ trốn. Phần này là số đã định cũng là biến số. Đại đạo vô hình. Thiên đạo vô vi, duyên cũng vậy, mạng cũng vậy, đều đã được quyết định!

Dương Diệp qua mà dần dần si mê.

Chấn động!

Miêu tả trong sách này là một vài nhận thức cao siêu.

Qua rất lâu, Dương Diệp khép kinh thư lại, sau đó đi ra ngoài điện. Mà giờ phút này, Đạo tổ đã biến mất.

Hoàn toàn biến mất!

Dương Diệp ngẩn người một lát, sau đó nhìn về phía quyển kinh thư trong tay. Hóa ra, thứ quý nhất bên trong Hồng Mông tháp là quyển kinh thư này.

Dương Diệp có chút mờ mịt nhìn quyển kinh thư, bởi vì có rất nhiều thứ hắn cũng không thế nào đọc được!

Tuy xem không hiểu, nhưng hắn cảm thấy những gì trong quyển kinh thư này nói rất lợi hại, người viết quyển kinh thư này chắc chắn càng lợi hại hơn!

Dương Diệp thả quyển kinh thư trở lại trên bàn, thứ này để ở đây chắc chắn là an toàn nhất.

Dương Diệp đi ra ngoài điện và ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Đạo?

Trong kinh thư nói: Vạn vật sinh ra lại ẩn chứa ở trong vạn vật:

“Đạo” ở trong vật, vật ở trong “Đạo”, vạn sự vạn vật đi theo con đường khác nhau nhưng cùng về một mối... Nói cách khác, tất cả đều ẩn chứa cái gọi là “Đạo”. Bao gồm sinh lão bệnh tử, bao gồm quy luật của vạn vật, tất cả những điều này đều vậy... Đương nhiên, cũng bao gồm cả kiếm đạo của hắn.

Mà năm mươi đại đạo được trời phát huy ra bốn mươi chín, còn một thì bỏ chạy. Nói cách khác, Đạo cũng không phải hoàn mỹ, còn có một phần bỏ chạy kia lại là một tồn tại thế nào?

Đại đạo vô hình, thiên đạo vô vi... lại phải giải thích thế nào?

Dương Diệp cảm thấy quá mơ hồ.

Qua rất lâu, Dương Diệp lắc đầu và rời khỏi Hồng Mông tháp.

Hắn chỉ có thể từ từ xem quyển kinh thư này, chậm rãi tìm hiểu.

Thời gian sẽ nói cho hắn biết tất cả!

Hoặc chờ sau này gặp được Tiểu Kỳ hoặc Thiên Tú, hắn sẽ hỏi bọn họ, có lẽ lại có thể biết một chút.

Nhưng Dương Diệp vẫn cảm thấy buồn bực. Không thể nói đơn giản trực tiếp một chút sao? Cần gì cứ phải làm ra vẻ huyền ảo như vậy chứ?

Nếu để cho hắn tới viết, hắn chắc chắn sẽ viết thế này: Nắm đấm ai lớn thì kẻ đó lợi hại nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK