- Trên mặt ta nở hoa à?
Dương Diệp hỏi Tần Tịch Nguyệt đang hìn chằm chằm vào hắn? Từ lúc trước đến bây giờ, Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn tới mức khiến hắn cảm thấy không hiểu ra làm sao.
Tần Tịch Nguyệt chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói:
- Tiểu đệ đệ, kỳ thật tỷ tỷ thật sự có ý với ngươi đó!
Sự quyết đoán và tàn nhẫn của Dương Diệp lúc trước thật sự đã khiến nàng ta bất ngờ, nói giết là giết, tuyệt không ướt át lằng nhằng, nàng ta thích hợp tác với người như vậy!
-Tình yêu của ngươi rẻ rúng vậy à?
Dương Diệp làm sao tin được những lời ma quỷ của nữ nhân này?
Tần Tịch Nguyệt cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà nói:
Tiểu đệ đệ, từ thái độ của những người đó đối với ngươi lúc trước cho thấy, ngươi không phải là đệ tử của Kiếm Tông thì chắc cũng có chút dính líu với Kiếm Tông. Vậy vì sao lại xuất thủ không chút lưu tình với tên đệ tử của Kiếm Tông kia? Đương nhiên, tỷ tỷ chỉ là tò mò mà thôi!
Dương Diệp trầm mặc một chút rồi nói:
- Ta vốn là đệ tử của Kiếm Tông
- Vốn là? Vậy chính là nói hiện tại không phải nữa? Vì sao thế?
Trong mắt Tần Tịch Nguyệt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Bởi vì ta đã bị trục xuất khỏi Kiếm Tông, nói như vậy cũng không đúng lắm, nói một cách chính xác thì ta không được Kiếm Tông thừa nhận, hiểu chưa?
Dương Diệp lạnh lùng nói.
- Sao có thể như vậy được?
Tần Tịch Nguyệt trợn to hai mắt, nói với vẻ bất khả tư nghị:
- Ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa ngươi có thực lực cường hãn như vậy, Kiếm Tông tha thiết lôi kéo còn không kịp, sao lại trục xuất ngươi đi?
- Ta có cần phải lừa ngươi không?
Dương Diệp nói.
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu nói:
- Tỷ tỷ không phải không tin ngươi, chỉ là không hiểu mà thôi!
- Bởi vì ta đắc tội với Bách Hoa cung, Kiếm Tông chịu áp lực của Bách Hoa cung cho nên quyết định giao ta cho Bách Hoa cung xử trí, tựa như vừa rồi ấy, đã hiểu chưa?
Dương Diệp lạnh nhạt nói. Đối với Kiếm Tông hắn đã không còn một chút niệm tưởng nào, bên trong chỉ còn Thiên trưởng lão và Tô Thanh Thi là khiến hắn bận tâm.
- Chẳng rách ngươi lúc trước đối đãi với người của Bách Hoa cung, lại chẳng trách ngươi xuất thủ không chút lưu tình với tên Đổng Vô Thương kia của Kiếm Tông như thế!
Tần Tịch Nguyệt thấp giọng nói. Hiện tại nàng ta xem như đã minh bạch lúc trước Dương Diệp vì sao vừa ra tay đã hạ sát thủ, thì ra hắn đã có ân oán từ trước với Kiếm Tông và Bách Hoa cung. Đồng thời cũng minh bạch Dương Diệp lúc trước vì sao không chút do dự cự tuyệt lời mời của nàng ta.
- Thôi xin, là bọn họ gây sự với ta trước mà? Nói cứ như là ta cố ý nhằm vào bọn họ ý!
Dương Diệp có chút bất mãn nói.
Tần Tịch Nguyệt dừng chân, nói với vẻ nghiêm túc!
- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thật với tỷ tỷ đi, ngươi thành lập thế lực kia, có phải là để đối phó với Bách Hoa cung không?
- Đúng!
Dương Diệp cũng không giấu diếm.
Nghe vậy, Tần Tịch Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ chua chát, nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi có biết Bách Hoa cung khủng bố cữ nào không? Đó chính là thế lực đỉnh cấp có cường giả Hoàng Giả cảnh tồn tại đó. Hơn nữa trong đó cường giả Tôn Giả cảnh và Linh Giả cảnh cũng nhiều không đếm xuể, ngươi lại bảo tỷ tỷ đi thành lập một thế lực có thể chống lại loại thực lực này, ngươi thật sự là xem trọng tỷ tỷ quá rồi.
- Ngươi sợ à?
Dương Diệp lạnh lùng hỏi.
- Chẳng lẽ không nên sợ sao?
Tần Tịch Nguyệt trợn mắt, nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không biết giữa ngươi và Bách Hoa cung rốt cuộc có ân oán gì, nhưng tỷ tỷ muốn nói, đừng nói ngươi lĩnh ngộ kiếm ý, cho dù là toàn bộ Kiếm Tông của ngươi cũng không đối phó được Bách Hoa cung đâu.
- Chất nhi đó của ngươi có thế lực mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi sẽ bởi vậy mà từ bỏ chuyện đi cứu mẫu hậu của ngươi sao?
Dương Diệp nghiêm túc hỏi.
- Đương nhiên là không rồi, chỉ là...
Dương Diệp cắt ngang lời Tần Tịch Nguyệt, nói:
- Không có gì mà chỉ là cả, trên đời này có rất nhiều chuyện mà chúng ta không làm thì một chút cơ hội cũng không có, nhưng nếu chúng ta làm, vậy thì còn một chút cơ hội. Tựa như gia gia của ngươi vậy, lúc trước hắn nếu không đi chinh chiến thiên hạ, hắn có thể nhất thống toàn bộ Nam vực, thành lập đế quốc Đại Tần các ngươi không?
- Tỷ tỷ có thể hỏi một chút, ngươi vì sao muốn đối phó Bách Hoa cung vậy?
Tần Tịch Nguyệt trầm giọng hỏi.
Dương Diệp đang chuẩn bị nói thì đột nhiên Tử Điêu vốn vẫn đang dẫn đường đột nhiên ngừng lại, mắt Tử Điêu nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng dừng ở mặt đất, sau đó hạ xuống đất, móng vuốt nhỏ chỉ vào mặt đất, mắt nhìn Dương Diệp, tựa hồ muốn nói là ở bên dưới.
Dương Diệp chân phải giậm giậm xuống đất, mặt đất rất cứng, không giống như là có đường ngầm, lập tức nhíu mày hỏi:
- Tiểu gia hỏa, ngươi xác định thứ đang gọi ngươi là ở bên dưới mặt đất chứ?
Tử Điêu gật gật đầu.
- Nhưng nơi này chẳng có gì mà!
Dương Diệp nói.
Tử Điêu chớp chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ lại vẽ vẽ xuống mặt đất mấy cái.
Dương Diệp gật đầu, rút kiếm chém một phát xuống đất, tia lửa văng khắp nơi. Dương Diệp kinh ngạc, bởi vì kiếm của hắn không ngờ không thể lưu lại một dấu vết trên mặt đất, tuy hắn chỉ dùng chưa tới ba thành lực lượng, nhưng cho dù là huyền thiết, ba thành lực lượng của hắn cũng có thể lưu lại một vết kiếm bên trên, chẳng lẽ mặt đất trước mắt này so với huyền thiết thì còn cứng rắn hơn sao?
Ngay khi Dương Diệp đang chuẩn bị thử thêm một lần nữa thì đột nhiên mặt đất không ngờ bắt đầu trở nên vặn vẹo. Dương Diệp va Tần Tịch Nguyệt kinh hãi, đang chuẩn bị lui về phía sau, nhưng mà vẫn chậm rồi, trời đất quay cuồng, ý thức của Tần Tịch Nguyệt và Dương Diệp trở nên mơ hồ.
Không biết bao lâu, Dương Diệp mở mắt, hắn vội vàng nhìn sang bên cạnh. May quá, Tử Điêu và Tần Tịch Nguyệt vẫn ở đây.
- Thế này là sao?
Dương Diệp vừa hỏi vừa quan sát cảnh tượng trước mắt, lúc này hắn và Tần Tịch Nguyệt đang ở bên trong một mật thất, mật thất rất xa hoa, vách tường bốn phía được trang trí bằng các bảo thạch với ánh sáng kỳ dị. Bỗng nhiên, con ngươi của Dương Diệp co rút lại, bởi vì hắn phát hiện, trên vách tường ở bốn phía mật thất phủ đầy phù văn!
- Đây là một trong sáu chủ thất!
Tần Tịch Nguyệt nhìn quan tài ở giữa mật thất, trầm giọng nói:
- Thì ra sáu chủ thất này bị một loại trận pháp phù văn che giấu, chẳng trách người của sáu thế lực lớn và đế quốc Đại Tần đều không thể tìm được, nào có ai ngờ, sáu chủ thất lại được cất giấu ở dưới lòng đất của thông đạo.
Đúng lúc này, Tử Điêu đột nhiên vươn móng vuốt nhỏ, chỉ chỉ vào cỗ quan tài đó.
Yết hầu Dương Diệp giật giật, hỏi:
- Ngươi nói là thứ gọi ngươi đang ở trong quan tài?
Tử Điêu gật đầu.
Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt nhìn nhau, sắc mặt của hai người đều trở nên ngưng trọng, trong quan tài có thứ đang kêu gọi tiểu gia hỏa, nói cách khác thì thứ trong quan tài vẫn còn sống?
Đúng lúc này, Tử Điêu lại chỉ chỉ vào quan tài, sau đó khua khua móng vuốt nhỏ mấy cái
- Ngươi là nói nó bảo chúng ta giúp nó mở quan tài?
Dương Diệp hỏi.
Tử Điêu lại gật đầu.
Dương Diệp nhìn về phía quan tài, lúc này hắn mới phát hiện, nắm quan tài và thân quan tài nối liền với nhau, phù văn kỳ dị đang chậm rãi lưu động, hiển nhiên, những phù văn này là trấn áp sinh vật thần bí bên trong quan tài. Về phần vì sao nói là sinh vật thần bí, bởi vì Dương Diệp không thể xác định đối phương là người hay là Huyền thú.
Hiện tại Dương Diệp gặp phải một vấn đề, mở hay là không mở! Nếu mở thì tên gia hỏa bên trong vạn nhất không có hảo ý, vậy thì ba người bọn họ chỉ có nước chết. Nhưng nếu không thì hắn lại có chút không cam lòng, dù sao cũng đã tới tận đây rồi!
- Mở đi!
Lúc này, Tần Tịch Nguyệt trầm giọng nói:
- Bất kể bên trong là thứ gì, hắn đã có thể dẫn chúng ta đến đây, vậy thì hẳn là có biện pháp đối phó với chúng ta. Nếu hắn không đối phó ta, hơn nữa còn có thể câu thông với tiểu gia hỏa thần bí này của ngươi, ngươi chắc cũng biết, Huyền thú luôn rất bài xích với những sự vật nguy hiểm. Tiểu gia hỏa này của ngươi nếu đa không bài xích, vậy thì chứng tỏ vậy trong hòm không có ác ý với chúng ta đâu!
- Tiểu gia hỏa, hắn thật sự là không có ác ý với chúng ta chứ?
Dương Diệp hỏi Tử Điêu.
Tử Điêu chớp chớp mắt, không gật đầu cũng không lắc đầu. Hiển nhiên vấn đề này lại làm khó nó.
Thấy bộ dạng ngơ ngác của nó, Dương Diệp bật cười, không cố kỵ và do dự nữa, bước về phía quan tài. Cho dù vật trong quan tài không có hảo ý với bọn họ, chỉ cần người bên trong quan tài không phải là cường giả Hoàng Giả cảnh, hắn vẫn có biện pháp ứng đối. Dù sao hiện tại ở trên người hắn còn có mấy tấm phù thuật uy lực cường đại của sư phó hắn cho hắn, còn có Huyết Sát châu khủng bố đến mức có thể uy hiếp cường giả Tôn Giả cảnh.
Dương Diệp đi tới trước quan tài, nhìn quan tài được phủ kín phù văn, hít sâu một hơi, không do dự nữa, rút kiếm gẩy nắp quan tài, “rầm” một tiếng, nắp quan tài bị trường kiếm của Dương Diệp đánh bay. Đồng thời, Dương Diệp cũng lui ra sau, vẻ mặt đề phòng.
- Ôi, cuối cùng cũng được ra rồi!