Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do dự một cái chớp mắt, Dương Diệp vẫn không có mở Kiếm Vực, thời điểm này nếu hắn mở Kiếm Vực, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

- Ngươi nhìn thấy không?

Trong lòng Dương Diệp hỏi.

- Thấy!

Kỳ Bỉ Thiên nói:

- Hai gia hỏa đang đánh nhau! Ở trước mặt ngươi không xa!

- Vô số ta nhìn không thấy?

Dương Diệp khó hiểu.Kỳ Bỉ Thiên nói:

- Bởi vì ngươi yếu!

Dương Diệp:

Lúc này Kỳ Bỉ Thiên lại nói:

- Bọn hắn ở chỗ này bày một kết giới, trong kết giới này không gian vô cùng lớn, có thể để cho bọn hắn thoải mái chiến đấu, cho nên ngươi nhìn không thấy, mặc kệ bọn hắn, tiếp tục đi tới đi.

Dương Diệp trầm giọng nói:

- Tiểu Kỳ, những người này là ai?

Kỳ Bỉ Thiên nhún vai.

- Ta làm sao biết, a, ta minh bạch ý tứ của ngươi. Ngươi nói là, vì cái gì người nơi này đều mạnh như vậy, đúng không?

Dương Diệp gật đầu.

Kỳ Bỉ Thiên trầm mặc mấy tức, sau đó nói:

- Tiểu Dương, ngươi biết thế giới này bao nhiêu? Ngươi đối với Vũ Tԉụ Khởi Nguyên mờ mịt này lại biết được bao nhiêu? Ta ở trong mắt ngươi, là thuộc về loại nhân vật cao không thể chạm, bởi vì ngươi cảm thấy ta biết hơn ngươi nhiều lắm, mạnh hơn ngươi nhiều lắm, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù là ta, đối với vũ trụ này vẫn cực kỳ mờ mịt. Ta lấy một thí dụ, trong thân thể chúng ta, có phải có rất nhiều hạt thật nhỏ thật nhỏ đúng không? Những hạt này nhỏ đến mắt thường không thể thấy. Ta lại hỏi ngươi, nếu như bọn nó có ý thức, muốn biết mình là nhân vật như thế nào, ngươi cảm thấy có khó không?

Dương Diệp trầm mặc.

Kỳ Bỉ Thiên lại nói:

- Cái vũ trụ này, rất lớn, cũng rất phức tạp.

Dương Diệp lắc đầu cười cười.

- Còn tốt, mục tiêu của ta không phải là điều tra vũ trụ!

- Vậy mục tiêu của ngươi là gì?

Kỳ Bỉ Thiên hiếu kỳ hỏi.

Dương Diệp cười nói:

- Không người dám lừa gạt!

Này chính là mục tiêu của hắn, mục đích cuối cùng của hắn là cùng người mình yêu an an ổn ổn sống là được. Đương nhiên, hắn không có ngây thơ như vậy, bởi vậy hắn cần không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng nhiều khi, hắn cũng rất mờ mịt, rốt cuộc phải mạnh đến mức nào mới đủ?

Đương nhiên, còn có một điểm, càng mạnh, tiếp xúc càng nhiều... Vũ Tԉụ bao la kia, nếu như có thể biết một chút, nhìn nhiều một chút, kỳ thật cũng không phải chuyện gì xấu!

Tԉong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên lắc đầu, sau đó nói:

- Không nói nhãm với ngươi. Vừa rồi ngươi hỏi vì sao nơi này nhiều cường giả như vậy, ta nói cho ngươi biết, chỗ này, là một Khởi Nguyên Chi Địa của vũ trụ, ở chỗ này, vô cùng có khả năng tồn tại một ít gì đó, một ít dấu vết vũ trụ sinh ra, mà loại đồ vật hư vô mờ mịt kia, đối với những siêu cấp cường giả này, không đúng, là đối với “siêu cấp cường giả” trong lòng ngươi có hấp dẫn rất lớn. Hiểu chưa?

Dương Diệp còn muốn hỏi cái gì, nhưng Kỳ Bỉ Thiên lại hơi không kiên nhẫn nói:

- Ngươi đừng có hỏi nhiều như vậy được không.

Dương Diệp có chút bất đắc dĩ.

- Ta chỉ là tò mò một chút!

Kỳ Bỉ Thiên nói:

- Ngươi hiếu kỳ cũng quá thấp đi, đừng hỏi mấy chuyện tình ngây thơ như vậy nữa!

Dương Diệp:

- ...

Sau một lúc lâu, Dương Diệp tiếp tục đi tới, sau lưng tiếng đánh nhau còn đang kéo dài!

Dương Diệp rời đi một hồi, thời gian dần trôi qua, hắn nhíu mày.

- Tiểu Kỳ, tại sao ta cảm giác có chút không đúng!

- Không đúng ở chỗ nào?

Kỳ Bỉ Thiên hỏi.

Dương Diệp trầm giọng nói:

- Tại sao ta cảm giác giống như có người đi theo ta!

- Vốn có người đi theo ngươi mà!

Kỳ Bỉ Thiên nói.

Dương Diệp ngẩn người!

Lặng một hồi lâu, thần sắc hắn đề phòng lên.

- Tiểu Kỳ, ngươi biết có người đi theo ta, vì cái gì không nói với ta?

Kỳ Bỉ Thiên lạnh nhạt nói:

- Ngươi có hỏi ta đâu!

Dương Diệp im lặng hỏi thương thiên.

- Tiểu Kỳ, ngươi thêm chút tâm được không!

Hắn thật sự bó tay rồi, gia hỏa này biết có người đang đi theo hắn, nhưng lại không nói cho hắn biết! Có cần không đáng tin cậy như vậy hay không!

- Bị phát hiện rồi sao?

Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng Dương Diệp.

Dương Diệp quay người, người sau lưng kia, chính là bà lão lúc trước hắn vừa mới đến gặp phải.

Bà lão đi tới trước mặt Dương Diệp.

- Tiểu gia hỏa xác thực không đơn giản, lại có thể phát hiện sự hiện hữu của ta, xem ra trên người ngươi bí mật không ít a!

Dương Diệp nhìn thoáng qua bà lão, sau đó nói:

- Không biết tiền bối đi theo ta, ý muốn như thế nào?

Tԉên mặt bà lão lộ ra dáng tươi cười âm hàn.

- Ngươi đoán đi?

Dương Diệp trừng mắt nhìn.

- Ăn cướp?

Bà lão nhẹ gật đầu.

- Đã đoán đúng. Không ngờ trên người tiểu gia hỏa ngươi có được Cổ Tệ, hơn nữa còn đổi một kiện Siêu Thần khí, rất giàu có a!

Dương Diệp vội vàng lắc đầu.

- Không không, ta, ta rất nghèo!

Bà lão đi tới trước mặt Dương Diệp, giờ khắc này, nàng cách Dương Diệp chỉ có một bước.

Bà lão chỉ chỉ trước ngực Dương Diệp.

- Bảo vật trong cơ thể tự thành thế giới, mặc dù không phải Siêu Thần khí, nhưng cách không xa, trên người tiểu gia hỏa ngươi bảo vật rất nhiều. Yên tâm, lão thân sẽ hảo hảo đối xử tử tế những bảo vật này!

Vừa nói liền muốn động thủ.

Mà lúc này, Dương Diệp vội vàng nói:

- Tiền bối, loại Cổ Tệ này ta còn có nhiều!

Hai mắt bà lão híp lại.

- Muốn ra vẻ?

Dương Diệp vội vàng lắc đầu.

- Chỉ muốn mạng sống! Chẳng lẽ tiền bối không muốn sao?

Bà lão nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:

- Ở đâu?

Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, sau đó chỉ chỉ trước ngực mình.

- Chúng ta đi vào nói? Nơi này không quá thuận tiện!

Lúc này tay phải của bà lão đặt ở trước ngực Dương Diệp, nàng cảm nhận được rất nhiều rất nhiều tồn tại, nhưng không có cảm nhận được người nào.

Bà lão nhếch miệng cười cười.

- Biết rõ ngươi khẳng định giở trò, bất quá không sao, lão thân khó được ăn cướp một lần, liền cùng ngươi đùa giỡn một chút. Sự tình nói trước, đùa bỡn mánh khóe xong rồi, nếu không có Cổ Tệ, bà lão ta sẽ cầm linh hồn của ngươi đốt đèn!

Nói xong nàng cùng Dương Diệp trực tiếp tiến vào Hồng Mông Tháp.

Dương Diệp mang theo bà lão đi tới trước phòng trúc, Dương Diệp nhìn tiểu nữ hài cách đó không xa vẫn còn đá bóng.

- Tiểu Kỳ, ngươi là thật ngưu bức hay thổi ngưu bức, nhìn lần này a.

Kỳ Bỉ Thiên vẫn đá bóng, tùy ý nói:

- Ra tay lần thứ hai, coi như ta thua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK