Theo phương hướng mà Tử Điêu chỉ, Dương Diệp tìm thấy một vách đá, vách đá rất sâu nhìn không thấy đáy, bên dưới vách đá lượn lờ sương trắng nhìn có vẻ vô cùng thân bí.
Dương Diệp không hè do dự, tung người nhảy xuống, trực tiếp rớt xuống, trong chớp mắt khi hắn nhảy xuống dưới, ánh sáng màu tím bao phủ hắn, sau đó hắn từ từ giảm tốc độ xuống.
Ánh sáng màu tím chớp lóe, Tử Điêu ngồi trên vai hắn, đầu của Tử Điêu cọ xát gò má của hắn, rõ ràng giống như nó rất thích Dương Diệp tin tưởng nó như vậy.
Gò má của Dương Diệp cũng cọ sát vào đầu của Tử Điêu, trên thế gian này có ba người là hắn hoàn toàn tin tưởng, hai người trước chính là mẫu thân và muội muội của hắn, còn lại là tiểu tử đang ở trên vai hắn đây. Sở dĩ hắn hoàn toàn tin tưởng ba người này chính là vì ba người này tuyệt đối sẽ không hại hắn.
Nhìn Tử Điêu trên vai, sâu trong khóe mắt của Dương Diệp cũng hơi lo lắng, lai lịch của Tử Điêu quả thật rất thần bí, thần bí đến nỗi những huyền thú của đề quốc huyền thú cũng không biết lai lịch của nó.
Hắn rất lo lắng một ngày nào đó Tử Điêu sẽ bỏ hắn đi.
Rất nhanh, lo lắng trong mắt Dương Diệp trở nên kiên định, trong lòng hắn đã quyết, cho dù như thế nào trừ khi Tử Điêu tự nguyện néu không hắn tuyệt đối sẽ không để cho tiểu tử này rời khỏi hắn.
Thực lực, chỉ cần có thực lực, cho dù sau này hắn có chọc thủng trời, liệu có ai dám có ý kiến gì với hắn?
Rất nhanh, Dương Diệp cảm thấy hai chân mình đã chạm đất, Dương Diệp thu hồi suy nghĩ của mình, mở hai mắt khi nhìn thấy xung quanh vẻ mặt Dương Diệp liền thay đổi.
Bởi vì lúc này chỗ khôngh xa trước mắt hắn một đại hán râu quai nón đề trần nửa người trên đang đứng đối diện với một nữ tử, hắn không quen với đại hán râu quai nón này, nhưng hắn biết nữ tử này, nữ tử này không phải là ai khác, chính là Lãnh Tâm Nhiên của Băng Cung Tuyết kia.
Xung quanh hai người là một bãi chiến trường, đặc biệt là trong phạm vi mười mấy trượng xung quanh Lãnh Tâm Nhiên, tất cả đều là một màu trắng như tuyết, tất cả mọi thứ trong phạm vi mười mấy trượng xung quanh nàng đều đóng băng.
Rất nhanh, ánh mắt của Dương Diệp rơi trên bàn tay phải của Lãnh Tâm Nhiên, bởi vì hắn phát hiện trong tay Lãnh Tâm Nhiên có một sợi tóc đen mỏng đến không nhìn thấy, nghĩ đến trước đây Ngọc Hằng có nói qua ba ngàn sợi tóc trên đầu Lãnh Tâm Nhiên không yếu hơn huyền bảo huyền cấp thượng phẩm, vẻ mặt của Dương Diệp tập tức trở nên nghiêm trọng.
Tình huống trước mắt đã rất rõ ràng, Lãnh Tâm Nhiên đang đại chiến cùng với đại hán râu quái nón này, mà Dương Diệp tại đến không đúng lúc.
Khi Dương Diệp xuất hiện, đại hán râu quai nón và Lãnh Tâm Nhiên đều nhìn về phía Dương Diệp, nói chính xác là đại hán râu quai nón nhìn về Tử Điêu trên vai của Dương Diệp, mà sau khi Lãnh Tâm Nhiên nhìn Dương Diệp, hắn lại nhìn Tử Điêu trên người hắn.
Tử Điêu hoàn toàn không đề ý hai người mà giơ móng vuốt nhỏ của nó chỉ về phía sau cây đại thụ cao vài trượng ở một chỗ cách sau lưng đại hán râu quai nón hai mươi máy trượng, Dương Diệp nhìn theo hướng của Tử Điêu chỉ, chỉ nhìn thấy trên cây đại thụ có sáu quả màu trắng tinh khiết cỡ bằng nắm tay, bảo bối mà tiểu tử này muốn nói chính tà những quả này rồi.
Nhìn thấy Dương Diệp không di chuyển, Tử Điêu dường như không kiên nhẫn được nữa, móng vuốt nhỏ của nó vỗ vào đầu Dương Diệp, giống như tà đang bảo Dương Diệp mau đi lấy.
Khóe miệng Dương Diệp co rút và liếc mắt nhìn tiểu tử này, tiểu tử này xem hai người đối diện là không khí à, muốn đi lấy thì lấy sao!
- Nếu như ngươi đã tà một tộc trong huyền thú của ta, tại sao tại ở cùng với nhân loại?
Chính lúc này, đại hán râu quai nón kia nhìn Tử Điêu, nặng nề hỏi.
Tử Điêu chớp chớp mắt, móng vuốt nhỏ của nó chỉ về cây đại thụ phía sau đại hán râu quai nón, sau đó lại chỉ vào chính mình và Dương Diệp, rõ ràng là nó đang bảo đại hán râu quai nón hái những quả kia cho nó và Dương Diệp.
Mí mắt của đại hán râu quai nón khẽ giật, nặng nề nói:
- Đây là của ta.
Tử Điêu híp mắt, sau đó giơ móng vuốt lên, một tuồng ánh sáng màu tím xuyên qua không gian, trong nháy mắt đến trước mặt đại hán râu quai nón.
Cảm nhận được công kích của Tử Điêu, Dương Diệp bên cạnh lại âm thầm lắc đầu, tiểu tử này theo hắn lâu rồi, ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng tính cách của hắn. Phải biết rằng, nếu hắn bàn bạc không thành thì sẽ ra tay đấy.
Nhìn thấy một cảnh tượng này, vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên và đại hán thoáng biến đổi, đặc biệt là đại hán râu quai nón, rõ ràng hắn không nghĩ tới vật nhỏ vương cấp này nói ra tay tà ra tay, hơn nữa ra tay còn kỳ dị như vậy.