- Ngươi lần này tới tìm ta, là có chuyện gì vậy?
Lão nhân nhìn Dương Diệp nói.
Dương Diệp do dự một thoáng, sau đó nói:
- Tiền bối, vãn bối rất hiếu kỳ tiền bối lúc trước vì sao lại tặng vãn bối kiếm kỹ!
Dương Diệp trước giờ không tin có bánh từ trên trời rơi xuống cho dù có thì cũng không tới lượt Dương Diệp hắn.
Nghe vậy, lão già lưng còng khẽ cười cười, sau đó nói:
- Ngươi biết không? Lúc trước ngươi và đứa bé gái đó lúc đến đây, ta vốn là muốn giết các ngươi, bởi vì ta không hy vọng có người tới nơi này, càng không hi vọng người khác biết về sự tồn tại của ta. Nhưng ngươi có biết ta vì sao không giết các ngươi, ngược lại còn tặng các ngươi huyền bảo Huyền kỹ không?
Nghe thấy lời nói của lão nhân, Dương Diệp toát mồ hôi lạnh, thì ra lúc trước lão nhân trước mắt này không ngờ muốn giết hắn cùng với Tô Thanh Thi, nếu lão nhân này xuất thủ với hắn và Tô Thanh Thi, vậy hắn và Tô Thanh Thi tuyệt đối là đã chết một cách lặng lẽ.
- Vì sao vậy?
Dương Diệp tò mò hỏi.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn trời xanh biếc, một lúc mới nói:
- Có một loại người, khi thực lực của bọn họ đạt tới trình độ nhất định, bọn họ sẽ hành sự theo sự yêu ghét của bản thân. Vừa hay ta cũng là người như vậy. Lúc trước sở dĩ không giết ngươi, là vì tương lai của ngươi không ngờ khiến ta không nhìn thấu, đúng vậy, tương lai của ngươi là một mảng hỗn độn, không có một định số nào, điều này khiến cho ta rất hiếu kỳ.
- Nhìn thấu tương lai của một người?
Dương Diệp trong lòng cả kinh, nói:
- Tiền bối, ngươi không ngờ có thể biết trước được tương lai?
Nếu một người có thể nhìn thấu tương lai của người khác, vậy thực lực của người này là khủng bố tới mức nào.
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Tương lai mà ta nói chỉ là phúc họa của một người chứ không phải là những chuyện mà người này sẽ làm trong tương lai. Nếu biết được chuyện mà một người muốn làm trong tương lai, loại năng lực này trong thiên địa chắc không ai có thể làm được. Nhưng muốn biết phúc họa trong thời gian ngắn của một người trong tương lai, chỉ cần đạt tới Hoàng Giả cảnh, chạm đến vận mệnh của bản thân thì có thể làm được rồi.
- Thực lực của tiền bối là?
Dương Diệp có chút rụt rè hỏi, đối với thực lực của lão nhân trước mắt này Dương Diệp vẫn vô cùng tò mò.
Lão nhân cười cười, nói:
- Thực lực của ta, nói thế nào nhỉ, ở Nam vực, ta muốn giết ai, nếu dùng toàn lực thì không ai có thể thoát được.
Nghe vậy, Dương Diệp trong lòng rùng mình, sau đó thi lễ với lão nhân:
- Tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ!
Nếu lão nhân trước mắt này nguyện ý cứu mẫu thân hắn, vậy chắc dù là Bách Hoa cung cũng không thể không thỏa hiệp, cơ hội này, hắn đương nhiên không muốn bỏ qua.
Trong mắt lão nhân hiện lên một tia tò mò, sau đó hỏi:
- Nói đi.
Nghe vậy, Dương Diệp trong lòng vui lắm, sau đó nói ra chuyện của mẫu thân mình và Bách Hoa cung.
Sau khi nghe Dương Diệp nói xong, lão nhân lắc đầu, nói:
- Ta cự tuyệt.
Nghe vậy, thần sắc Dương Diệp trở nên ảm đạm, nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, lại nói:
- Mặc dù có chút không lịch sự, nhưng vãn bối vẫn phải hỏi một câu, vì sao lại cự tuyệt.
Lão nhân nhìn Dương Diệp, nói:
- Tiểu tử, ngươi gặp may mắn, không chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, còn kiếm tâm thông minh, nhưng mà ngươi hiện tại vẫn là Tiên Thiên cảnh, nguyên nhân là ngươi ít gặp trắc trở. Đừng nói với ta là nhân sinh của ngươi đã khổ lắm rồi, sự đau khổ này của ngươi ở trong mắt lão phu thì căn bản không tính là đau khổ. Không nói ai khác, chỉ nói tổ sư của Kiếm Tông các ngươi, ngươi cũng biết đấy, hắn năm đó cả nhà bị giết, tay phải bị chém, còn bị cừu nhân tra tấn tới mấy chục năm, nhưng mà hắn không chỉ không gục ngã, ngược lại ý chí càng lúc càng cứng cỏi, tu luyện càng ngày càng khắc khổ hơn. Kết quả cuối cùng ngươi cũng thấy đấy, hắn đánh khắp Nam vực không địch thủ. Ngươi cảm thấy đem so sánh sự đau khổ của ngươi và hắn thì thế nào?
Dương Diệp lắc đầu cười chua chát, lão nhân trước mắt này lấy hắn ra so sánh với tổ sư của Kiếm Tông, hắn thật là không biết nên vinh hạnh hay là nên tức giận.
- Ta sở dĩ cự tuyệt, cũng không phải là muốn ngươi phải chịu đựng đau khổ giống như tổ sư của Kiếm Tông. Nguyên nhân là chân chính là ta tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Còn nữa, lão phu tặng ngươi một câu, bất kỳ chuyện gì tốt nhất cũng nên dựa vào chính mình, bởi vì như vậy ngươi mới có thể càng lúc càng cường đại hơn.
Lão nhân nói.
Dương Diệp thi lễ với lão nhân, nói:
- Vãn bối thụ giáo!
Kỳ thật Dương Diệp cũng biết đạo lý mà lão nhân nói, chỉ là nếu có thể sớm ngày cứu mẫu thân ra thì dựa vào người khác có ngại chi? Chỉ là hiện tại xem ra, không trông mong gì được vào lão nhân trước mắt này rồi, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính hắn thôi.
- Tuy ta không thể ra ngoài giúp ngươi cứu mẫu thân ngươi, nhưng ta lại có thể chỉ điểm cho ngươi.
Lão nhân bỗng nhiên nói.
Dương Diệp vui lắm vội vàng nói:
- Đa tạ tiền bối!
Hiện tại hắn thiếu nhất chính là được danh sư chỉ đạo, bởi vì bất kể là ở trên kiếm kỹ, hay là kiếm ý đều tự mình lần mò sờ soạng, như vậy hiệu quả thật sự là quá chậm.
- Ngươi đừng cám ơn vội!
Lão nhân nói:
- Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, khi ngươi đạt tới Hoàng Giả cảnh rồi, lão phu có việc nhờ ngươi làm, cái này ngươi còn nhớ chứ?
- Tất nhiên là nhớ!
Dương Diệp gật đầu nói.
Lão nhân nói:
- Vốn là lúc trước ta cũng chỉ nói cho có thôi, không coi là thật. Bởi vì độ khó của chuyện đó rất cao, trước tiên không nói tới ngươi có thể đạt tới Hoàng Giả cảnh hay không, cho dù ngươi đạt tới Hoàng Giả cảnh cũng không nhất định có thể làm được, nhưng hiện tại nhìn thấy ngươi lĩnh ngộ kiếm ý cùng kiếm tâm thông minh, lão phu cảm thấy chuyện đó có cơ hội.
- Kỳ thật vãn bối lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng mà thôi, cũng không thật sự ghi nhớ trong lòng.
Dương Diệp có chút ngượng ngùng nói:
- Dù sao vãn bối cách Hoàng Giả cảnh vẫn quá xa xôi, hơn nữa nhân sinh vô thường, có lẽ vãn bối ngày mai sẽ không còn ở trên thế gian này nữa.
- Ngươi cũng rất thẳng thắn!
Lão nhân cười cười, sau đó nghiêm mặt nói:
- Nếu ngày sau ngươi đạt tới Hoàng Giả cảnh rồi, lão phu hy vọng ngươi sẽ giúp lão phu làm một chuyện, về phần là chuyện gì thì chờ ngươi trở thành Hoàng Giả cảnh rồi ta sẽ nói với ngươi. Đương nhiên, để báo đáp, ta sẽ tự mình chỉ điểm cho ngươi, khiến ngươi mau chóng trở thành một cường giả.
Dương Diệp trầm mặc, nếu là người khác, có lẽ sẽ lập tức đáp ứng, dù sao có một tuyệt thế cường giả chỉ đạo, có là kẻ ngốc mới không đáp ứng. Nhưng Dương Diệp lại không bị điều kiện này này kích thích cho mất đi lý trí. Nghĩ một chút mà xem, lão nhân trước mắt này thực lực thấp nhất cũng phải là Hoàng Giả cảnh, thậm chí còn cao hơn, vậy chuyện mà lão không làm được có thể đơn giản sao?
Một lúc sau, Dương Diệp chung quy vẫn gật đầu đáp ứng. Hắn hiện tại căn bản không có lựa chọn khác, bởi vì hắn rất cần trở nên mạnh mẽ, muốn tham gia Thanh Vân bảng thì cần phải có thực lực, đoạt được đệ nhất cũng cần thực lực, ngày sau cứu mẫu thân ra khỏi Bách Hoa cung càng cần thực lực cường đại hơn.
Với thực lực hiện tại của hắn, tham gia Thanh Vân bảng, giành lấy một xếp hạng thì hẳn là không có vấn đề gì, nhưng nếu nói đệ nhất, cho dù hắn từng mấy lần miểu sát kẻ địch hơn cấp thì hắn cũng vẫn không có lòng tin. Toàn bộ Nam vực, hoàng thất, sáu thế lực lớn, vô số đệ tử thế gia, còn những the lực chưa biết tên, tất cả cộng lại sẽ có bao nhiêu thiên tài?
Dương Diệp trước giờ luôn rất có lòng tin với bản thân, nhưng lại không tự phụ, hắn cũng sẽ không cho rằng hắn hiện tại chính là tồn tại vô địch trong thế hệ trẻ tuổi của Nam vực!
Cho nên đề cao thực lực là rất cần thiết, không chỉ vì ước định giữa hắn và Tô Thanh Thi mà còn bởi vì tấm Thanh Vân lệnh có thể khiến mẫu thân không phải chịu khổ nữa.
Thấy Dương Diệp gật đầu, lão nhân khẽ gật đầu, nói:
- Ngươi do dự chứng minh ngươi là một người cực kỳ giữ lời hứa, như vậy rất tốt. Nếu trước đó ngươi không nghĩ ngợi gì đã đáp ứng ngay, vậy thì lão phu rất có thể sẽ hối hận.
Dương Diệp nói:
- Kỳ thật tiền bối không chỉ điểm vãn bối thì vãn bối đạt tới Hoàng Giả cảnh sẽ lại tới đây. Dù sao vãn bối đã từng đáp ứng tiền bối đạt tới Hoàng Giả cảnh thì sẽ tới đây rồi mà.
Lão nhân cười cười, sau đó hỏi:
- Ngự kiếm thuật của ngươi hiện tại đạt tới cảnh giới gì rồi?
- Chắc là đệ nhất trọng!
Dương Diệp nói:
- Vãn bối hiện tại đã có thể ngự kiếm trong phạm vi mười trượng chung quanh vãn bối, nếu là khí kiếm thì có thể khống chế hơn một trăm thanh, nhưng thực kiếm thì không thể!
- Chỉ trong phạm vi mười trượng thôi sao?
Lão nhân nhíu mày, nói:
- Ngươi có biết người sáng tạo ra môn ngự kiếm thuật này có thể ngự kiếm rất xa không?
- Rất xa ư?
- Nơi mà ý niệm của hắn đạt tới!
Lão nhân nói:
- Lấy thủ cấp của kẻ địch ngoài vạn dặm, những lời này không phải là hư ngôn. Môn kiếm kỹ này lúc trước có thể nói là khiến cho người ta nghe thôi đã sợ mất mật, nó tuy không phải Thiên cấp, nhưng nếu là thiên tài kiếm đạo sử dụng, so với Huyền kỹ thiên thì cũng không kém cạnh mấy. Mà ngươi lại vẫn chỉ có thể khống chế trong phạm vi mười trượng, người của Kiếm Tông dạy dỗ ngươi thế nào vậy?
Nghe thấy là lấy thủ cấp kẻ địch ngoài vặn dặm, trong lòng Dương Diệp vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, nhưng khi nghe tới câu cuối cùng của lão nhân, hắn không khỏi cười khổ nói:
- Vãn bối căn bản là không được ai dạy cả, bởi vì vãn bối đã bị chấp kiếm trưởng lão của Kiếm Tông đuổi khỏi Kiếng tông rồi!
- Đuổi ngươi khỏi Kiếm Tông!
Trong mắt lão nhân hiện lên một tia kinh ngạc, nói:
- Ngươi là hạt giống tu kiếm chân chính, Kiếm Tông sao có thể trục xuất ngươi được? Cho dù là chấp kiếm trưởng lão có cừu oán với ngươi vậy thì tông chủ và Thái thiếu trưởng lão chắc cũng không thể...
Thấy lão nhân thần bí tựa hồ rất có hứng thú với việc này, Dương Diệp bất đắc dĩ đành phải kể lại chuyện giữa mình và Kiếm Tông cùng Bách Hoa cung.
Một lúc sau, lão nhân lắc đầu, nói:
- Chấp kiếm trưởng lão đó quả thật là cực kỳ ngu xuẩn...