Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp tiếp tục đi tới.

Lúc này đây, hắn lạnh nhạt hơn trước đó rất nhiều. Ở lúc đầu một người đi, kỳ thật hắn có chút mê mang, thậm chí có chút oán trách nho nhỏ.

Bởi vì Kỳ Bỉ Thiên đặt hắn ở địa phương này, là có chút không công bình.

Chỗ này, tuyệt đối không phải hắn hiện tại có thể tới!

Nhưng Kỳ Bỉ Thiên không cân nhắc những thứ này, ném hắn ở nơi này, phong ấn tất cả ngoại vật của hắn, kể cả Hồng Mông Tháp.

Này cực kỳ không công bằng!

Nhưng thế gian có chuyện gì là tuyệt đối công bằng?Bất quá bây giờ hắn rất bình tĩnh, nội tâm rất bình tĩnh.

Đoạn đường này không dài, nhưng chính hắn đi, lại đi có chút xa xăm!

Bây giờ hắn là Chủ lCảnh, cảnh giới kia ở chỗ này xác thực không cao, phải nói rất thấp, nhưng kiếm tâm và kiếm ý của hắn không thấp

Kiếm tâm thuần túy, kiếm ý thuần túy!

Loại thuần túy này, không giống Tiêu Dao Tử thuần túy!

Tiêu Dao Tử là thuần túy vô tình, mà kiếm của Dương Diệp, như trước ẩn tình, chỉ có điều ngkoại trừ tình, hết thảy đều bị xóa bỏ.

Hắn càng chuyên chú vào kiếm!

Ngay lúc này, đột nhiên Dương Diệp ngừng lại, bởi vì cách đó không xa, một con thuyền nhỏ đang lái tới.

Trên thuyền có hai người, một người ăn mặc giống như tiều phu, đang chèo thuyền, tên còn lại là một trung niên, bên hông treo một thanh kiếm, chỗ chuôi kiếm là một hồ lô rượu.

Trung niên hơi say, ánh mắt hơi có chút mê ly.

Nhìn người chèo thuyền kia, thần sắc Dương Diệp có chút ngưng trọng.

Vô Biên Thủy này sao mà nặng? Người chèo thuyền trước mắt lại có thể ở trong Vô Biên Thủy nhộn nhạo sóng nước, phần lực lượng này lớn bao nhiêu?

Rất nhanh, thuyền đi tới dưới cầu, thuyền phu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Diệp, không nói gì, muốn tiếp tục tiến lên. Nhưng lúc này, trung niên Kiếm Tu ý bảo dừng lại.

Hai tay người chèo thuyền dừng lại, thuyền lập tức ngừng ngay tại chỗ.

Trung niên nhìn thoáng qua Dương Diệp, cười nói:

- Tiểu huynh đệ đến uống một chén không?

Dương Diệp do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu, hắn nhảy xuống, lúc này ở trước mặt hắn xuất hiện một hồ lô rượu, nhưng không phải hồ lô rượu của trung niên.

Dương Diệp cũng không khách khí, uống một hớp, vào miệng rất cay, cảm giác nóng hừng hực!

Lúc này trung niên đột nhiên nói:

- Tiểu huynh đệ là Kiếm Tu?

Dương Diệp gật đầu.

Trung niên cười nói:

- Tuổi còn nhỏ, kiếm ý cô đọng như thế, kiếm tâm càng bình tĩnh như nước, nói thật, lão phu hành tẩu nhiều năm, ở trong một đời tuổi trẻ, rất hiếm thấy. Cho dù là sơn trang của chúng ta, ở độ tuổi như ngươi đạt tới loại trình độ này, cũng cực kỳ ít có!

Dương Diệp cười nói:

- Tiền bối quá khen!

Trung niên lắc đầu.

- Tiểu tử, khiêm nhường như vậy cũng không hay, còn trẻ, nên lông bông phải lông bông một chút, bằng không sẽ cô phụ tuổi trẻ của mình?

Lúc này Dương Diệp mới cười nói:

- Ít xuất hiện, ta là người rất ít xuất hiện!

Trung niên uống một ngụm rượu, cười nói:

- Sao ta không cảm giác được nhỉ?

Dương Diệp lại uống một hớp rượu, sau đó trả hồ lô tới trước mặt trung niên.

- Đa tạ rượu của tiền bối, vãn bối còn có việc, không dám quấy rầy lâu.

Nói xong hắn muốn rời khỏi.

Nhưng lúc này, trung niên đột nhiên nói:

- Tiểu tử, có hứng thú đi Đảo Thiên Đường dạo chơi không?

- Đảo Thiên Đường?

Dương Diệp khó hiểu.

Trung niên nhìn thoáng qua Dương Diệp.

- Lần thứ nhất đến?

Dương Diệp gật đầu.

Trung niên cười chỉ chỉ phía bắc.

- Bên kia có một đảo nhỏ, gọi Đảo Thiên Đường, có hứng thú đi dạo một chút hay không?

- Vui không?

Dương Diệp hỏi.

Trung niên ngây cả người, sau đó cười ha ha.

- Vui, chơi rất vui, như thế nào, đi chơi không?

Dương Diệp do dự một chút, sau đó nói:

- Đi!

Đi vào chỗ này, có thể mở mang kiến thức một chút cũng là chuyện tốt.

- Nhiều một vé thuyền!

Lúc này người chèo thuyền đột nhiên nói.

Dương Diệp đang định nói, nhưng trung niên bấm tay điểm một cái, một Tinh Thạch màu tím đen rơi vào trước mặt người chèo thuyền.

- Đây là cái gì?

Dương Diệp hiếu kỳ hỏi.

Trung niên lắc đầu.

- Ngươi là làm sao tới nơi này a? Sao cảm giác ngươi hoàn toàn không biết gì cả vậy!

Dương Diệp cười khổ.

- Bị trưởng bối ném tới nơi này.

Trung niên khẽ gật đầu.

- Ta cũng nghĩ vậy.

Nói xong hắn lấy ra một Tinh Thạch.

- Cái này gọi là Tử Tinh Tinh, một loại Tinh Thạch trân quý, trân quý hơn Giới Tinh nhiều lắm, là tiền ở nơi này.

Dương Diệp nhìn trung niên Kiếm Tu ôm quyền.

- Đa tạ.

Trung niên cười nói:

- Tiểu tử, nói thật, bây giờ ngươi ở địa phương này vẫn còn có chút nguy hiểm.

Dương Diệp có chút bất đắc dĩ.

- Ta cũng không có cách nào, đường đi ra ngoài là cây cầu kia sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK