Nhìn thấy Dương Diệp lại lao tới lần thứ hai, trong mắt Hoàng thống bắn ra một tia sát ý, cổ tay hơi động, ngân thương bắn nhanh ra như điện. Lần này hắn không có lưu thủ, cũng không dám lưu thủ, lúc trước hắn còn xem thường tên đệ tử Kiếm tông này, nhưng sau khi giao phong, hắn biết, nếu như hắn lại coi thường, hắn có khả năng nằm lại tại nơi này.
Ngân thương rời tay Hoàng thống lĩnh liền nổ tung hóa thành một đạo hào quang màu bạc, cùng lúc đó, vô số bóng ngân thương bạo phát giống như mưa rơi thẳng về phía Dương Diệp.
Bóng thương quá nhiều, khiến người ta hoa cả mắt, căn bản không nhận rõ cái nào mới là bản thể ngân thương thật.
Đối mặt với uy thế khủng khiếp như thế, những người đang xem cuộc vui cũng khiếp sợ không nhỏ, bọn họ vội vã lui về phía sau, sợ hãi bị dính tên bay đạn lạc.
Đôi mắt Dương Diệp khép hờ, bóng thương tới cách hắn nửa trượng, đột nhiên hai mắt Dương Diệp mở ra, hắn rút kiếm đâm một cái!
- Coong!
Một âm thanh kim thiết va chạm nhau vang lên, sau một khắc, những bóng thương kia biến mất, lộ ra bản thể ngân thương, mà mũi kiếm của Dương Diệp lại đánh vào đầu ngân thương.
Trong lòng Hoàng thống lĩnh rùng mình, Huyễn Ảnh Thương của hắn chính là huyền kỹ huyền giai thượng phẩm, do hắn triển khai, cho dù một ít huyền giả Vương Giả cảnh cũng không nhất định có thể tìm ra bản thể ngân thương, mà thiếu niên trước mắt lại làm được, hơn nữa còn ung dung như vậy, dễ như ăn bánh.
Lần này, hắn triệt để thu hồi tâm tư khinh thường, cũng đối đãi thiếu niên trước mặt giống như kẻ địch chân chính!
Lần này Dương Diệp xem như cảm nhận được chỗ tốt của kiếm tâm thanh minh, lúc trước đối phương thi triển huyền kỹ, hắn cũng không có hết sức quan sát kẽ hở trong huyền kỹ của đối phương, kẽ hở của đối phương lại xuất hiện trong đầu của hắn, mà chiêu kiếm này của hắn cũng đâm ra như bản năng. Ngược lại từ khi đối phương bắt đầu thi triển huyền kỹ, hắn tìm ra kẽ hở sau đó xuất kích một loạt động tác đều phi thường tự nhiên, như bản năng!
Trước đây hắn nghe Mạc lão nói một kiếm phá vạn pháp còn không để ý lắm, hiện tại, hắn thật cảm giác được chỗ khủng bố của kiếm tâm thanh minh.
Lắc lắc đầu, hắn không suy nghĩ những việc này, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thống lĩnh, không nói nhảm, chân phải của hắn đạp đất, thân hình lao thẳng về phía trước.
Hắn nhất định phải giết người này vào hôm nay!
Lúc này, người ở cửa thành càng ngày càng nhiều, không ngừng có huyền giả xuất hiện, còn có hộ vệ đội hoàng gia Đại Tần đế quốc khác. Những hộ vệ đội này khi biết Hoàng thống lĩnh giao thủ với một tên phù văn sư, tất cả đều rất sáng suốt lựa chọn bàng quan, không có tiến lên hỗ trợ. Đùa giỡn, phù văn sư không phải là bọn họ có thể trêu chọc.
- Chà chà, thiếu niên cầm kiếm là đệ tử Kiếm tông sao? Thực lực thật mạnh, lại có thể đối chiến ngang với cường giả Vương Giả cảnh, Kiếm tông không hổ là một trong sáu thế lực lớn, tuy rằng năm nay đã từ từ xuống dốc, thế nhưng đệ tử trong tông môn vẫn yêu nghiệt không giảm!
- Thực lực rất mạnh, nhưng động thủ với hộ vệ đội hoàng gia tại đế đô Đại Tần đế quốc là không sáng suốt, mặc dù Kiếm tông là sáu thế lực lớn, thế nhưng còn không mạnh đến mức không nhìn Đại Tần đế quốc. Nếu sau đó kinh động cường giả Linh Giả cảnh của Đại Tần đế quốc, như vậy hắn nguy rồi.
- Có cái gì chứ? Thiếu niên này thực lực mạnh như vậy, nói thế nào cũng là người được Kiếm tông phái tới tham gia Thanh Vân Bảng năm nay, ngươi cảm thấy Kiếm tông sẽ cho Đại Tần đế quốc xử trí hắn sao? Tuy rằng Đại Tần đế quốc lấy pháp trị quốc, chú ý người người bình đẳng trước luật pháp, thế nhưng có thể làm thật như vậy sao?
- Được rồi được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta xem kỹ đi, Tiên Thiên chiến Vương Giả, việc này còn thú vị hơn bọn họ biểu diễn tại trụ kiểm tra nhiều!
-. . .
Giao thủ với Hoàng thống lĩnh mấy lần, Dương Diệp đã thăm dò ra thực lực của đối phương, nếu như hắn thi triển kiếm ý, hắn có lòng tin giết chết đối phương. Thế nhưng hắn không có sử dụng tới kiếm ý, bởi vì kiếm ý là lá bài tẩy của hắn, hắn cần giữ lại đối phó những yêu nghiệt trên Thanh Vân Bảng.
Tuy rằng không thể triển khai kiếm ý, thế nhưng Dương Diệp vẫn có tự tin giết chết đối phương, nhưng cần phí chút thời gian mà thôi.
Hoàng thống lĩnh lúc này càng đánh càng hoảng sợ, giao thủ với Dương Diệp đến hiện tại, hắn mới phát hiện, hắn vẫn đánh giá thấp thực lực thiếu niên Kiếm tông trước mặt. Mặc kệ hắn triển khai huyền kỹ gì, thiếu niên trước mắt vẫn có thể tìm ra nhược điểm của huyền kỹ trong nháy mắt, điều này làm hắn nhiều lần bị đánh trọng thương.
Nếu như không phải hắn chiếm ưu thế cảnh giới, chỉ sợ hắn hiện tại đã chết.
Nếu như sớm biết ba dong binh kia là bằng hữu của phù văn sư đáng sợ, hơn nữa còn là phù văn sư thực lực mạnh mẽ như thế, đánh chết hắn cũng sẽ không đi giúp Tu Ngôn đối phó ba người Thanh Hồng.
- Bành!
Trường kiếm và ngân thương chạm vào nhau, đốm lửa bắn ra tung toé, thân hình hai người bay về phía sau.
Trong quá trình lui về phía sau tay trái, Dương Diệp điểm về phía Hoàng thống lĩnh một cái, một tia kiếm khí màu vàng óng mang theo tiếng xé gió sắc bén bay nhanh về phía trước. Cùng lúc đó, huyền khí tiến vào trong Tật Phong ngoa, thân hình hơi động, mang theo một đạo tàn ảnh mỏng manh bay tới trước người Hoàng thống lĩnh, sau đó rút kiếm chém một cái.
Lần này, Dương Diệp không có nương tay, khi dùng huyền khí màu vàng cùng sức mạnh thân thể gia trì, Tử Linh kiếm trong tay Dương Diệp đi qua chỗ nào, không khí nơi đều bị xé rách, từ đó từng tiếng xé gió sắc bén đâm về phía trước.
Cảm nhận được uy thế bộc phát khủng bố trong công kích của Dương Diệp, Hoàng thống lĩnh kinh hãi, huyền khí trong cơ thể điên cuồng rót vào bên trong ngân thương, khi huyền khí điên cuồng tràn vào, đột nhiên ngân thương bắn ra từng tia sáng màu bạc chói mắt đến cực điểm, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, hắn đâm một kích khủng bố ngăn cản kiếm chiêu đáng sợ của Dương Diệp.
- Ầm!
Mũi thương mũi kiếm va chạm, một đạo sóng khí quét qua chung quanh, hai người không ngừng lui về phía sau, mặt đất nứt ra trong nháy mắt, một vết nứt đáng sợ không ngừng lan ra chung quanh. . .
Cổ tay của Dương Diệp hơi động, trường kiếm bỏ qua ngân thương, sau đó đâm thẳng vào ngực của Hoàng thống lĩnh.
Thấy thế, Hoàng thống lĩnh vui vẻ, bởi vì kiếm của thiếu niên trước mắt còn chưa tới ngực hắn sẽ bị ngân thương đâm trúng. Không có do dự, cánh tay của Hoàng thống lĩnh chấn động, ngân thương giống như mãng xà đâm thẳng vào ngực của Dương Diệp.
Dương Diệp mỉm cười châm chọc, tốc độ trường kiếm trong tay không giảm, hơn nữa đâm về phía trước nhanh hơn vài phần.
- Thiếu niên này đang tìm đường chết sao? Hắn không biết một tấc dài một tấc mạnh hay sao?
- Ai, thiếu niên này lúc trước chiến đấu có thể nói là hoàn mỹ, vì sao hắn lại làm ra hành động ngu xuẩn như thế, lẽ nào hắn quá muốn chiến thắng? Cũng phải, nếu như hắn có thể đánh bại cường giả Vương Giả cảnh trước mặt, khi đó hắn chắc chắn dương danh đế đô, thậm chí là Nam vực!
- Lúc trước nhìn hắn chiến đấu, hắn không phải kẻ ngu xuẩn lổ mãng, lẽ nào hắn có hậu chiêu hay sao?
- . . .
Trong ánh mắt kinh ngạc cùng tiếc hận của mọi người, trong tay ngân thương Hoàng thống lĩnh đâm vào ngực của Dương Diệp, vào thời khắc hắn định đâm vào ngực của Dương Diệp, trên mặt Hoàng thống lĩnh đang nở nụ cười cũng đông cứng lại, bởi vì hắn phát hiện ngân thương trong tay hắn khó tiến thêm một tấc. . .
Bỗng nhiên, Hoàng thống lĩnh mở to mắt nhìn, chỉ thấy chuôi Tử Linh kiếm của Dương Diệp đã đâm xuyên qua ngực của hắn, ngực của hắn chảy máu tươi như suối…
Tất cả mọi người trong sân ngây người như hóa đá, không biết tại sao như vậy. . .
- Ngớ ngẩn, ta mặc huyền giáp!
Dương Diệp rút trường kiếm về, hắn lãnh đạm nói một câu. Đương nhiên hắn không ngốc nói thân thể của mình còn mạnh hơn Huyền thú Vương giai.
Nghe được Dương Diệp nói thế, mọi người xung quanh đã tỉnh ngộ, hóa ra là mặc huyền giáp.
Nhưng trong mắt của Hoàng thống lĩnh vẫn còn khiếp sợ cùng khó có thể tin nổi, hắn trề môi một cái, dường như hắn muốn nói cái gì đó, thế nhưng đáng tiếc, Dương Diệp không cho hắn cơ hội này, cổ tay hắn hơi động, trường kiếm của hắn vặn ngang một cái, một luồng máu tươi phun ra ngoài. . .
Đột nhiên, Dương Diệp hơi cau mày, hắn quay đầu nhìn vào trong thành, lúc này, một bóng người từ xa lao nhanh về hướng này, nhìn thấy người đến, Dương Diệp nắm chặt Tử Linh kiếm trong tay.
Bởi vì người đến là cường giả Linh Giả cảnh, hơn nữa còn là người của Đại Tần đế quốc.
Dương Diệp cảm giác tay phải ấm áp, cúi đầu nhìn xuống, một cánh tay ngọc đang nắm chặc tay của hắn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thanh Hồng đang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kiên định.
Dương Diệp cảm thấy nội tâm ấm áp, hắn mỉm cười biểu thị không có gì.
Dương Diệp không phải một kẻ ngu xuẩn, cũng không phải một người ngu xuẩn làm việc bất chấp hậu quả. Hắn sở dĩ dám giết người hộ vệ đội hoàng gia của Đại Tần đế quốc ở giữa đường, hắn vẫn có dựa dẫm. Dựa dẫm của hắn chính là sư phụ tiện nghi kia, có người sư phụ kia ở đây, tăng thêm đứng về phía Đại Tần đế quốc, nói vậy Hoàng thống lĩnh chết cũng chỉ chết vô ích. . .
Người đến nhìn thấyHoàng thống lĩnh chết không nhắm mắt, hai mắt hắn biến thành đỏ đậm, sắc mặt dữ tợn đến đáng sợ, sau đó hắn nhìn về phía Dương Diệp, điên cuồng nói:
- Ngươi đáng chết!
Vừa dứt lời, thân hình hắn hơi động, trong nháy mắt hắn đã đi tới trước Dương Diệp, sau đó hắn xuất chưởng đánh vào thiên linh cái của Dương Diệp. . .