Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong không gian hư vô, Dương Diệp lẳng lặng nằm ở nơi đó, ở quanh người hắn, như trước trải rộng vết rạn.

Kiếm Vực cắn trả cũng không phải dễ chịu như thế, đặc biệt là bây giờ không có Hồng Mông Tử Khí liên tục không ngừng trợ

giúp.

Cứ như vậy, Dương Diệp dùng gần ba giờ mới để cho thương thế của mình khôi phục lại bảy tám phần.

Sau khi khôi phục, Dương Diệp đứng lên.

Tiếp tục!

Dương Diệp rất rõ ràng, lấy kiếm thành vực, người khác có thể làm, hắn cũng nhất định có thể!

Vì vậy Dương Diệp bắt đầu lần nữa.

Nhưng đáng tiếc là, không quản hắn thử nghiệm như thế nào, đều khó như Kiếm Tu kia bình thường để cho kiếm của mình thành vực, phải nói, bản thân hắn thu nhỏ lại, thật sự là quá khó khăn.Khó đến để cho hắn hầu như tuyệt vọng!

Trải qua vô số lần thất bại, Dương Diệp chậm rãi bình tĩnh lại.

Hắn biết, nhiều khi không thể kiên trì không có ý nghĩa, bởi vì loại kiên trì này không chỉ không có bất kỳ tác dụng, ngược lại sẽ lãng phí thời gian.

Dương Diệp ngừng lại, bắt đầu nghĩ.

Từ từ nghĩ!

Lấy kiếm thành vực!

Dương Diệp cúi đầu nhìn về phía kiếm trong tay mình, rơi vào trầm mặc.

Trong hư không cũng rơi vào trầm mặc.

Không biết trải qua bao lâu, ý kiếm trong tay Dương Diệp bắt đầu rung động. Không giống lúc trước là, thân thể của hắn không rung rung!

Kiếm!

Dương Diệp gắt gao nhìn chằm chằm kiếm trong tay mình!

Giờ khắc này, đột nhiên hắn phát hiện, Kiếm Vực Kiếm Vực, kiếm của mình là kiếm ý ngưng lại, nói cách khác, nó vốn chính là một bộ phận của mình! Hơn nữa Kiếm Vực Kiếm Vực, cũng không phải tự thành một vực, đương nhiên, tự thành một vực cũng được, nhưng hạch tâm Kiếm Vực là kiếm mới đúng!

Kiếm!

Cho tới nay, hắn không để ý đến điểm này!

Trong hư không, hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại, ý kiếm trong tay dần dần hư ảo, đến cuối cùng chẳng biết tại sao, lại bắt đầu dần dần ngưng tụ, nhưng rất nhanh, thanh kiếm kia trực tiếp nổ bể ra.

Ầm!

Dương Diệp bị chấn liên tục lùi lại!

Nhưng ở trên mặt hắn tràn đầy dáng tươi cười!

Bởi vì hắn nghĩ không sai!

Muốn lấy kiếm thành vực, nhất định phải lấy kiếm làm hạch tâm, mà không phải dùng người làm hạch tâm, đương nhiên, nếu như muốn tự thành một vực, nhất định phải dùng người làm hạch tâm! Phát hiện này làm cho Dương Diệp mừng rỡ như điên!

Hắn hiện tại, tuy còn không có chân chính làm được lấy kiếm thành vực, nhưng hắn đã có môn đạo!

Tiếp tục!

Dương Diệp lại bắt đầu.

Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày sau, Dương Diệp còn đang tu luyện nhận được tin tức, hắn phải ly khai không gian tu luyện này!

Dương Diệp có chút buồn bực, hắn mới vừa vặn có chút manh mối, hiện tại không thể không tạm dừng lại, bất quá không có biện pháp.

Dương Diệp đi ra phòng tu luyện, nhưng lần này hắn không thấy Bắc Kiếm, cũng không có cách nào liên lạc đối phương.

Dương Diệp quyết định chờ Bắc Kiếm một chút!

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, đi ra đại điện, đi tới một mảnh rừng rậm, ở trong rừng, sau khi Dương Diệp xác định chung quanh an toàn, hắn ngồi xếp bằng xuống, sau đó ngưng tụ ra một thanh ý kiếm!

Tiếp tục bắt đầu!

Sau khi nghĩ thông suốt, Dương Diệp phát hiện, muốn lấy kiếm thành vực, cũng không phải khó như vậy, ít nhất không có khó như Phương Thốn Kiếm Vực! Đáng giá nhắc tới là, theo tạo nghệ kiếm đạo của hắn tăng cao, uy lực của Phương Thốn Kiếm Vực cũng không phải Phương Thốn Kiếm Vực ban đầu có thể so sánh. Đương nhiên, bây giờ mục tiêu chủ yếu của hắn là ở trên Kiếm Vực.

Dùng Dương Diệp làm trung tâm, không gian xung quanh hắn đột nhiên hư ảo, nhưng mà rất nhanh, những không gian này lại khôi phục bình thường, bất quá kiếm trong tay hắn lại dần dần hư ảo, sau đó kiếm lại ngưng thực, nhưng không bao lâu lại hư ảo, cứ thế nhiều lần.

Rốt cuộc, không biết trải qua bao lâu, kiếm trong tay hắn triệt để hư ảo.

Thành công!

Hiện tại kiếm trong tay của hắn tự thành một vực!

Dương Diệp mừng rỡ như điên.

Trong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên lắc đầu.

- Mới bắt đầu mà thôi!

Dương Diệp cũng không nghe được lời của Kỳ Bỉ Thiên, hắn chỉ biết, mình thật thành công. Tuy trên đường đã xảy ra rất nhiều khó khăn, nhưng kết quả là tốt!

Thanh kiếm trong tay hắn tự thành một vực, tuy bị hắn khống chế, nhưng kỳ thật lại độc lập, này rất kỳ diệu, hắn cũng không cách nào giải thích.

Tay cầm ý kiếm, Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, hiện tại hắn rất muốn tìm người đến chiến một trận, thử Kiếm Vực này của mình, nhìn xem uy lực của nó như thế nào!

Đáng tiếc không có người!

Dương Diệp bình phục tâm tình của mình thoáng một phát, sau đó thu kiếm!

Hắn về tới bến đò lúc trước, hắn quyết định ở chỗ này chờ Bắc Kiếm. Sở dĩ không có đi cung điện kia, là bởi vì hắn không có tiền! Hắn hiện tại, một nghèo hai trắng, muốn cái gì không có cái đó, mà ở bên trong, cái gì cũng cần tiền, cho dù là uống chén linh trà hắn cũng uống không nổi.

Nghèo!

Dương Diệp lần thứ nhất phát hiện mình nghèo như thế!

Dương Diệp ngồi ở trên tảng đá, nhìn Vô Biên Thủy vô biên vô tận, tâm của hắn rất bình tĩnh.

Nếu như nói hiện tại hắn cùng lúc trước có gì khác biệt, như vậy chính là tâm tình, hiện tại hắn không táo bạo như trước kia, bất kể là làm việc hay tâm tình, đều rất thong dong bình tĩnh.

Đương nhiên, thực lực cũng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Hiện tại hắn không chỉ Chủ Cảnh, tạo nghệ kiếm đạo đã hoàn toàn không phải lúc trước có thể so sánh!

Có thể nói, hiện tại Chủ Cảnh bình thường đã hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!

Cho dù là Chủ Cảnh Tam Phẩm, kể cả Hồn Giáo Giáo Tôn, hắn đều có lòng tin chém giết!

Ngay lúc này, xa xa xuất hiện một con thuyền nhỏ, Dương Diệp ngưng mắt nhìn về trước, vẫn là người chèo thuyền kia, mà trên thuyền còn có một người, người này Dương Diệp có chút quen mắt!

Rất nhanh, Dương Diệp thấy rõ người tới.

Người nọ đúng là Khổ Hành Giả Diệp Văn Phong, cũng chính là nam tử bán hắn Thượng Cổ Chung.

Giờ phút này, Khổ Hành Giả cũng nhìn thấy Dương Diệp, hắn nhìn Dương Diệp mỉm cười, gật đầu ý bảo.

Rất nhanh, thuyền cập bến, Khổ Hành Giả đi tới trước mặt Dương Diệp.

- Không nghĩ tới tiểu huynh đệ cũng ở chỗ này!

Dương Diệp cười nói:

- Tiền bối là tới bán một số thứ sao?

Nghe vậy, ánh mắt Khổ Hành Giả sáng lên.

- Tiểu huynh đệ còn muốn?

Dương Diệp lắc đầu.

- Không, bây giờ tiểu đệ ta ngay cả một cọng lông cũng không có!

Khổ Hành Giả mỉm cười.

- Tiểu huynh đệ nói đùa, tiểu huynh đệ ngay cả Cổ Tệ cũng có thể lấy tới, hẳn không phải người bình thường?

Dương Diệp lắc đầu, gia hỏa này rõ ràng còn không tin!

Hắn hiện tại, ngay cả tiền đi thuyền cũng không có!

Nói đến tiền, đột nhiên hắn phát hiện, không có tiền thật đúng là không được! Phải biết muốn ly khai chỗ này, phải dùng truyền tống trận mà Bắc Kiếm nói, mà muốn dùng truyền tống trận kia, hắn rất cần tiền!

Phải kiếm tiền!

Ăn cướp?

Không thể không nói, thời điểm nghĩ đến kiếm tiền, trong đầu hắn ý niệm thứ nhất là ăn cướp, không có gì nhanh hơn ăn cướp a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK