Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoải mái đầm đìa!

Hắn ở thời khắc này cảm giác thoải mái đầm đìa, loại thoải mái đầm đìa này không giống trước kia, hắn từng có loại cảm giác này, nhưng đó là cực kỳ lâu trước kia rồi!

GT269307

Nhưng lần này, hắn cảm nhận được lần nữa.

Chiến đấu!

Hồi tưởng lúc trước, cho dù là ở Cổ Kiếm Tông đối kháng hai siêu cấp cường giả của Hồn Giáo, hắn cũng không có loại cảm giác này, cảm giác khi ấy, thiếu thiếu đi một chút gì đó.

Nhưng lần này, hắn cảm giác mình chân chính thoải mái đầm đìa!

Bởi vì lúc này đây, hắn không có dựa vào bất kỳ ngoại vật nào, hơn nữa không có Hồng Mông Tử Khí bổ sung, hắn lần nữa thể nghiệm được cảm giác mệt mỏi, còn có cảm giác nguy cơ, tử vong!

Lúc trước, khi giao thủ với người lúc, hắn có thể có sai lầm, bởi vì coi như bị thương cũng có Hồng Mông Tử Khí, hắn sẽ không sao cả. Chỉ cần không phải bị miểu sát, Hồng Mông Tử Khí có thể cứu hắn lại.Nhưng lần này không giống, hắn không thể có quá nhiều sai lầm, bất kỳ một sai lầm nào cũng có thể để cho hắn toi mạng!

Ví dụ như vết thương trước ngực hắn kia, nếu như vết lthương này nhiều thêm một cái, hắn sẽ không đứng lên nổi!

Hắn hiện tại, thời điểm giao thủ với địch nhân, cần càng cẩn thận hơn, cũng cần càng thêm chăm chú.

Sai lcầm làm đến nhỏ nhất!

Còn có một điểm, một người ở lúc chính thức đối mặt cái chết, tiềm lực và dũng khí của hắn sẽ ở trong khoảnh khắc đó đạt tới đỉnh phong!

Giốngk với một số người, khi đói đến mức tận cùng, coi như ngươi cho hắn một miếng thịt người, hắn cũng không chút do dự nuốt vào!

Dục vọng cầu sinh!

Hắn ở lúc trước không có dục vọng cầu sinh, bởi vì hắn không có sợ hãi, trong mắt của hắn, phía sau có người, trong cơ thể có người, hắn cảm thấy vào thời điểm mấu chốt, những người này sẽ giúp hắn!

Bởi vậy cho dù ở trong nguy hiểm, hắn cũng không có dục vọng cầu sinh, cũng không có cảm nhận được khí tức tử vong.

Còn lần này, hắn cảm nhận được khí tức tử vong, mà ở lúc đối mặt cái chết, hắn có dục vọng cầu sinh mãnh liệt!

Cho nên vào lúc cuối cùng, hắn thi triển ra Phong Ma Kiếm Pháp, kỳ thật lúc kia, hắn là đang liều mạng. Lúc kia, không phải đối phương chết, thì sẽ là hắn chết, chỉ xem ai không kiên trì nổi trước!

Hắn kiên trì chịu đựng.

Tԉong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên vẫn còn đá bóng, đá bóng vào trong vách núi, mỗi lần bắn đến trên vách núi, quả banh kia lại sẽ bay trở về.

Tԉước phòng trúc, Lôi Lâm đang ôm một đoàn Lôi Chi Tinh Hoa gặm ăn.

Kỳ thật trong Hồng Mông Tháp, tăng lên kinh khủng nhất là Lôi Lâm.

Nàng và Tiểu Bạch quan hệ tốt, cùng Nhị Nha quan hệ tốt, cùng Lôi Tԉì quan hệ tốt, còn quan hệ tốt với Kỳ Bỉ Thiên, ở trong Hồng Mông Tháp, nàng là tồn tại được sủng ái nhất rồi!

Bởi vì ai cũng coi nàng là tiểu muội muội, loại nhỏ nhất kia!

Ăn một hồi, Lôi Lâm nhìn về phía Kỳ Bỉ Thiên.

- Tiểu Kỳ tỷ, ta, ta nhớ ca ca.

Nàng mỗi ngày đều đọc một lần, muốn để cho Kỳ Bỉ Thiên thả Dương Diệp vào!

Kỳ Bỉ Thiên nhìn thoáng qua Lôi Lâm.

- Chờ hắn chân chính nhận thức mình, ta sẽ cho hắn vào.

- Vậy vạn nhất ca ca không làm được thì sao?

Lôi Lâm thúy thanh nói.

Kỳ Bỉ Thiên mỉm cười.

- Ngươi đoán đi!

Lôi Lâm đong đưa cái đầu nhỏ.

- Không biết.

Kỳ Bỉ Thiên cười nhẹ, không có nói cái gì.

Làm không được, thì hắn sẽ chết ở chỗ này!

...

Bên ngoài Hồng Mông Tháp, trên cầu.

Dương Diệp đã ngồi dậy, miệng vết thương trước ngực hắn cũng đang dần dần khôi phục.

Tay phải hắn khẽ vẫy, ý kiếm về tới trước mặt, hắn nắm kiếm đứng lên, thân thể còn có chút mỏi mệt, hắn đã không có năng lực khôi phục biến thái như trước nữa rồi!

Bởi vì hắn cần tiết kiệm dùng Hồng Mông Tử Khí!

Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, sau đó tiếp tục đi tới!

Ở hai bên hông hắn, theo thứ tự là hai thanh ý kiếm!

Không có Kiếm Hồ Lô, nhưng không có nghĩa là hắn không thể ngự kiếm!

Phi kiếm vẫn có thể dùng!

Cây cầu này, không có phần cuối, ít nhất hắn không nhìn thấy phần cuối.

Ước chừng sau nửa canh giờ, thần sắc của Dương Diệp đột nhiên ngưng trọng lên, bởi vì hắn cảm thấy một trận âm phong.

Gió nổi lên!

Dương Diệp nhìn lướt qua hai bên, Vô Biên Thủy lại nổi lên từng cơn sóng gợn.

Lạnh sưu sưu!

Dương Diệp càng đề phòng, bước chân hắn cũng thả chậm lại.

Ở chỗ này, hạng người gì cũng có, hắn không thể không cẩn thận, mà người có thể đến nơi đây, không có một cái nào đơn giản. Thanh niên đao tu trước kia, tuy thực lực bình thường, nhưng bên người đối phương đi theo một siêu cấp cường giả a!

Mà hắn hiện tại, lẻ loi một mình!

Hắn biết, nếu như hắn gặp nguy hiểm, Kỳ Bỉ Thiên tuyệt đối sẽ không xuất thủ cứu giúp, hắn có thể cảm giác được, Kỳ Bỉ Thiên không nói giỡn với hắn!

Nàng làm thật!

Ở chỗ này, hắn thật chỉ có thể dựa vào mình!

Dương Diệp tiếp tục đi tới, gió lạnh càng ngày càng mạnh, đến bây giờ, đã có chút rét thấu xương. Rất nhanh, Dương Diệp ngừng lại.

Ở trước mặt hắn không xa, nổi lơ lửng một thân nữ tử mặc váy đen, nữ tử trôi lơ lửng ở một bên cầu, ngưng mắt nhìn Vô Biên Thủy ở nơi xa.

Dương Diệp nhìn không chớp mắt, tiếp tục đi tới.

Bất quá thời điểm hắn đi qua bên cạnh nữ tử, nữ tử đột nhiên mở miệng.

- Ta nghe nói, ngươi từng nhảy xuống, nhưng ngươi lại nổi lên!

Dương Diệp có chút đau đầu!

Mục tiêu của đối phương quả nhiên là hắn!

Chẳng lẽ mình không thể gặp được chút chuyện tốt sao?

Dương Diệp dừng bước, hắn quay người nhìn về phía nữ nhân kia, dung mạo của nữ tử cũng không tính đặc biệt xuất sắc, nhưng tuyệt đối không khó coi, xem như trung đẳng đi. Đương nhiên, hiện tại hắn không quan tâm những thứ này, hắn chỉ quan tâm thực lực của nữ nhân này.

Nhưng hắn thất vọng rồi!

Hắn căn bản thấy không rõ thực lực của đối phương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK