Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mảnh vụn này, dịch thấu trong suốt.

Từ ngoại hình đến xem, tướng mạo lúc trước của mảnh vụn này hẳn là một hạt

châu.

Lúc này, trong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên đột nhiên ngẩng đầu, khi thấy mảnh vỡ kia, lông mày nàng lập tức nhíu lại.

- Mảnh vỡ nội đan...

Bên ngoài Hồng Mông Tháp.

Trên sân khấu, nam tử kia cười nói:

- Chư vị, vật ấy chính là Thần Cư ta ngẫu nhiên đoạt được, theo chúng ta phân tích, mảnh vụn này có thể là một nội đan Yêu Thú, nhưng Thần Cư ta tra hết vạn giới, cũng không có tìm được loại Yêu Thú nào nội đan bộ dáng như thế.

Nói

-

xong hắn mỉm cười.- Chư vị ngồi ở đây, đều là người kiến thức rộng rãi, nếu như có người nhận thức được vật này, hơn nữa biết được bản thể Yêu Thú của vật này, Thần Cư ta nguyện ra một kiện Siêu Thần khí làm thù lao!

Bên cạnh Dương Diệp, Khổ Hành Giả khẽ lắc đầu.

- Cảm giác có chút không bình thường.

- Như vậy là sao?

Dương Diệp khó hiểu.

Khổ Hành Giả nói:

- Nếu chỉ vì tìm chủ nhân của mảnh vỡ nội đan, bọn hắn lại nguyện ý ra một kiện Siêu Thần khí, ngươi cảm thấy bình thường sao?

Dương Diệp lắc đầu.

- Là có chút không bình thường, bất quá những thứ này đều không liên quan gì tới chúng ta.

Hắn cũng không nhận ra mảnh vỡ kia, mà chung quanh cũng không có ai đứng ra.

Trên sân khấu, nam tử mỉm cười.

- Xem ra không ai nhận biết! Không sao, vì không để cho mọi người một chuyến tay không, hôm nay Thần Cư ta sẽ ở chỗ này đấu giá vài thứ tốt, chư vị hứng thú có thể lưu lại nhìn một chút.

Nói xong, nam tử mang theo cái hộp quay người rời đi.

Bên kia, Dương Diệp cũng chuẩn bị ly khai, lúc này Khổ Hành Giả đột nhiên nói:

- Thế nào, không nhìn?

Dương Diệp cười nói:

- Ta một nghèo hai trắng, ở lại chỗ này nhìn cũng không có ý nghĩa gì.

Khổ Hành Giả cười nói:

- Vậy ngươi đi trước đi, ta xem một chút có đồ vật mong muốn hay không!

Dương Diệp ôm quyền.

- Cáo từ!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Dương Diệp đi ra Thần Cư, hắn không dừng lại ở Đảo Thiên Đường, mà đi thuyền về lại cầu.

Dương Diệp cũng không biết, trong Hồng Mông Tháp, Kỳ Bỉ Thiên đã không thấy.

Đảo Thiên Đường.

Một tiểu nữ hài tiến vào Thần Cư, tiểu nữ hài đi tới lầu hai, tiếp theo đi tới lầu ba, không có người ngăn cản nàng.

Ở lầu ba, nam tử mặc Nguyệt Tinh Bào đột nhiên quay đầu, chỗ đó chẳng biết lúc nào đã đứng một tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài này, dĩ nhiên chính là Kỳ Bỉ Thiên!

Nam tử nhìn thoáng qua Kỳ Bỉ Thiên, hai mắt híp lại.

- Các hạ là ai?

Kỳ Bỉ Thiên đi tới trước mặt nam tử, trên bàn còn đặt cái hộp kia.

Kỳ Bỉ Thiên chỉ chỉ cái hộp.

- Các ngươi ở nơi nào lấy được?

Nam tử cười nói:

- Ta có thể không trả lời không?

Lúc này sau lưng Kỳ Bỉ Thiên nhiều hơn hai Hắc y nhân.

Kỳ Bỉ Thiên ngồi xuống.

- Ta ở lại chỗ này thời gian không nhiều lắm, cho nên ta hy vọng ta muốn biết, ngươi sẽ nói cho ta biết, sau đó ta mang cái hộp này đi.

Nam tử khẽ nở nụ cười.

- Nguyên lai các hạ là tới cướp bóc.

Nói xong hắn vỗ nhè nhẹ cái hộp kia.

- Cũng không biết các hạ có thực lực này hay không!

Lúc này tay phải Kỳ Bỉ Thiên đột nhiên vẽ một cái.

Xuy xuy!

Cách đó không xa, thân thể hai Hắc y nhân kia trực tiếp vỡ ra, trong nháy mắt, thân thể hai người sụp đổ bể thành ít nhất hơn vạn khối!

Bất quá linh hồn hai người vẫn còn, hiển nhiên Kỳ Bỉ Thiên hạ thủ lưu tình.

Nhìn thấy một màn này, đồng tử nam tử kia bỗng nhiên co rụt lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Kỳ Bỉ Thiên không nhìn nam tử, nàng cầm cái hộp qua, mở ra nhìn mảnh vỡ, sau đó nói khẽ:

- Một phần ba, nếu như có thể tề tụ hai mảnh khác, nội đan của nàng có thể ngưng tụ.

Nói xong nàng nhìn về phía nam tử.

- Biết rõ tung tích hai mảnh khác không?

Nam tử gắt gao nhìn Kỳ Bỉ Thiên.

- Ngươi, ngươi biết lai lịch mảnh vỡ này! Ngươi đến tột cùng là người phương nào!

Kỳ Bỉ Thiên đột nhiên đứng lên.

- Không nên có thời gian lãng phí, không nên nói những thứ không có ý nghĩa này. Cho ta một đáp án.

Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên.

- Các hạ đến giật đồ như vậy, không tốt lắm đâu?

Kỳ Bỉ Thiên ngồi xuống lại.

- Cái này vốn là của bạn ta, ta chỉ tới giúp nàng cầm lại thứ thuộc về mình.

Thanh âm kia nói:

- Vật ấy Thần Cư ta có thể tặng cho các hạ, bất quá có một điều kiện...

Kỳ Bỉ Thiên đứng lên cười nói:

- Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta.

Lúc này một cây trường mâu xuất hiện ở trước mặt của Kỳ Bỉ Thiên.

Toàn thân trường mâu đen kịt, ở trên trải rộng vết rạn.

Kỳ Bỉ Thiên nhẹ nhàng sờ trường mâu một cái.

- Thiên Mệnh chi lực, có chút ý tứ, nguyên lai là người đã giao thủ với Thiên Mệnh, bất quá...

Nói đến đây, mi tâm nàng đột nhiên xuất hiện một chữ màu đỏ.

Mệnh!

Trầm mặc một cái chớp mắt, thanh âm kia vang lên lần nữa.

- Thất kính, vật ấy các hạ tùy thời có thể mang đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK