Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dương Diệp, ta có thể vì ngươi đối địch với Vĩnh Hằng Quốc, bởi vì ta coi trọng thiên phú của ngươi nên mới bằng lòng mạo hiểm một lần. Nhưng nếu như ngươi không buông tha Linh tổ, Hoang tộc ta lại phải đối mặt với cả Thế giới Thủy Nguyên Địa và Vĩnh Hằng Quốc, tuy ta không khiếp sợ người hai phe bọn họ, nhưng nước ở thế giới này có hơi sâu, ta không muốn rơi vào trong đó. nếu như ngươi đáp ứng buông tha Linh tổ này, ta mang đi ngươi, thế lực của thế giới này sẽ không trở mặt với ta, ta không muốn rơi vào trong đầm nước này, bọn họ cũng không muốn rơi vào trong chuyện của ta với Vĩnh Hằng Quốc. Ngươi đã hiểu rõ chưa?

Dương Diệp lắc đầu:

- Xin lỗi, ta không thể buông tha nàng!

Hoang Đế nhíu mày:

- Bây giờ ngươi buông tha nàng thì còn có mạng sống. Nếu ngươi không buông tha thì ngươi sẽ chết, kết quả của nàng cũng sẽ không tốt hơn!

Dương Diệp lắc đầu:

- Vậy thì chúng ta sẽ cùng chết.

Cùng chết!Hắn sẽ không bỏ rơi Tiểu Bạch, sẽ không bỏ rơi Nhị Nha, sẽ không bỏ rơi An Nam Tĩnh! Nếu như không cứu được các nàng ra, vậy hắn lại chết cùng các nàng!

Cổ hủ?

Không!

Dương Diệp biết rất rõ ràng nội tâm của mình, còn hiểu rõ ràng tình cảnh trước mắt. Buông tha đám người Tiểu Bạch, đúng vậy, hắn có thể tìm cho mình một lý do rất tốt, ví dụ như giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt, hoặc sống sót lại có hi vọng!

Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là mượn cớ!

Vì tìm lý do cho mạng sống của bản thân!

Nếu như bây giờ hắn rời đi, các nàng sẽ phải làm thế nào? Các nàng sẽ phải tuyệt vọng tới mức nào? Tiểu Bạch tin tưởng hắn như vậy, Nhị Nha tin tưởng hắn như vậy, An Nam Tĩnh quan tâm tới hắn như vậy, hắn là tất cả của các nàng!

Nhị Nha không có người thân, cho tới nay Tiểu Bạch đều xem hắn là người thân nhất, An Nam Tĩnh cũng mất người thân, nàng vì hắn thậm chí có thể buông tha võ đạo!

Còn hắn làm sao có thể buông tha các nàng vào lúc này được!

Nếu không thể cùng nhau sống, vậy thì cùng chết!

Đây là điều hắn có thể làm!

Hắn đã cố gắng hết sức!

Nếu quả thật không thể cùng đi, vậy thì cùng chết! Hắn chỉ muốn mình cố gắng lớn nhất, dùng hết lực lượng của mình, cho dù là chết, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha!

Bởi vì nếu như lựa chọn buông tha, hắn cũng không nhất định sống tới bây giờ!

Trước mặt Dương Diệp, Hoang Đế nhìn hắn rất lâu rồi đột nhiên nở nụ cười.

Hoang Đế khẽ lắc đầu, tay phải hắn vỗ nhẹ vài cái vai của Dương Diệp:

- cả đời Hoang Đế ta đã chứng kiến qua rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, trong Hoang tộc ta cũng có rất nhiều. Nói thật ra, cái gọi là thiên phú gì đã thật sự không quan trọng từ lâu. Rất nhiều người có thiên phú không tệ, nhưng làm người lại không được tốt lắm. Ngươi là một người chí tình chí tính, ở trước sống chết vẫn có thể tuân theo tâm tư của mình, không lừa gạt mình, không mượn cớ cho mình, thật sự không tệ, tốt vô cùng.

Hắn nhìn lướt qua xung quanh:

- Ta nói có thể không dễ nghe, nhiều người như vậy bắt nạt một vãn bối, các ngươi không sợ bị chê cười, nhưng ta sợ.

Vừa dứt lời, Hoang Đế lắc người và trực tiếp biến mất.

Sau khi Hoang Đế biến mất, Dương Diệp nhìn về phía Chủ nhân Thần Cư:

- Có thể cho ta gặp mặt các nàng lần cuối không?

Chủ nhân Thần Cư im lặng, thoáng cái, hắn vung tay phải lên. Rất nhanh, Nhị Nha, An Nam Tĩnh cùng với Tiểu Bạch xuất hiện ở đó.

Tuy nhiên, các nàng đều bị một lực lượng thần bí trói buộc!

Khi thấy Dương Diệp, Tiểu Bạch bỗng chốc lại khóc òa!

Lỗ thủng trên trán nàng vẫn còn đang chảy máu.

Nhìn Tiểu Bạch, trái tim Dương Diệp vô cùng đau đớn, cảm giác đau đớn này chỉ từng xuất hiện khi mẫu thân hắn chết!

Dương Diệp cố nặn ra một nụ cười:

- Nhị Nha, Tĩnh Nhi, Tiểu Bạch, lần này, ta đã khiến cho các ngươi phải thất vọng rồi.

An Nam Tĩnh khẽ lắc đầu, nàng biết Dương Diệp đã cố gắng hết sức!

Nhị Nha lạnh lùng nhìn xung quanh:

- Dương ca, không có việc gì, không phải chỉ là chết thôi sao? Nhị Nha ta không sợ! Đám người xung quanh, các ngươi nghe rõ cho ta, các ngươi dám đối xử với Tiểu Bạch như thế, nếu như Nhị Nha ta có thể sống, ta nhất định sẽ xé các ngươi! Nhất định sẽ làm vậy!

Nhị Nha gần như gào lên!

Nhị Nha cũng tức giận!

Khi thấy Tiểu Bạch bị đối xử như vậy, Nhị Nha thậm chí muốn hủy diệt thế giới này!

Bên cạnh Nhị Nha, Tiểu Bạch không khóc nữa, nàng nhìn thấy Dương Diệp thì sẽ không sợ!

Nàng thật sự không sợ!

Bởi vì Dương Diệp ở đây rồi!

Dương Diệp toét miệng cười:

- Đừng sợ, không quan tâm xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ ở cùng các ngươi!

Lúc này, Chủ nhân Thần Cư trước mặt Dương Diệp nhìn lướt qua phía chân trời, thần thức của hắn thi triển ra, nhanh chóng che phủ tất cả Thế giới Thủy Nguyên Địa!

Nhưng thần thức của hắn lục soát, vẫn không có phát hiện ra người mình muốn tìm!

Sau một lúc lâu, Chủ nhân Thần Cư thu lại thần thức và nhìn về phía Dương Diệp trước mặt:

- Xem ra, vị kia sẽ không xuất hiện. Nếu nàng không xuất hiện, vậy ngươi thật sự có thể đi chết đi.

Vừa dứt lời, tay phải của Chủ nhân Thần Cư hơi xoay tròn, trong phút chốc, thanh trường mâu này trước ngực Dương Diệp bắt đầu chuyển động!

Trong nháy mắt, khuôn mặt Dương Diệp trực tiếp vặn vẹo!

Mà vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong không trung:

- Nghe nói các ngươi đang tìm ta!

Chủ nhân Thần Cư nheo mắt và bỗng nhiên quay đầu lại, trên lan can cầu bên phải hắn chẳng biết đã xuất hiện một tiểu nữ hài từ lúc nào!

Vẫn là tiểu nữ hài trước đây!

Chỉ có điều, tay phải của tiểu nữ hài này đã không còn!

Kỳ Bỉ Thiên!

Tiểu nữ hài này chính là Kỳ Bỉ Thiên!

Kỳ Bỉ Thiên nhìn về phía Dương Diệp và toét miệng cười:

- Đánh một trận, đánh thua nên mất một tay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK