Năm ngày sau, Thanh Phong cốc.
Trong Một mảng rừng rậm, hộp kiếm Bảo Nhi tặng cho Dương Diệp bồng bềnh trước mặt Dương Diệp, một khắc nào đó, ba mươi sáu thanh huyền kiếm đột nhiên từ trong hộp kiếm bay lên.
Ba mươi sáu thanh huyền kiếm mang theo ba mươi sáu đạo kiếm quang xộc thẳng lên, trên thiên không, dưới sự khống chế của Dương Diệp, ba mươi sáu thanh huyền kiếm không không tạo thành địa sát kiếm trận như trước kia, ngược lại nối liền với nhau, hợp thành một đường thẳng tắp, sau đó thì giống như một con giao long bay lượn trên không trung.
Lại một lúc sau, ba mươi sáu thanh huyền kiếm đột nhiên hội tụ, hợp thành một thanh cự kiếm, cự kiếm trên không trung mang theo một đạo kiếm quang cắm thẳng xuống rừng rậm phía dưới.
- Ầm!
Nơi cự kiếm hạ xuống, vô số cây cối ầm ầm vỡ nát.
Cùng lúc đó, thanh cự kiếm này giống như một tảng đá nổ mạnh, vô số thanh trường kiếm bắn nhanh ra bốn phía.
- Ầm!
Kiếm quang chói mắt, từng tiếng nổ vang lên, lấy cự kiếm lúc trước làm trung tâm, cây cối ở khu vực đó tất cả đều theo tiếng mà đổ xuống, tạo thành một đống hỗn độn.
Nhưng mà vẫn chưa kết thúc.
Ba mươi sáu thanh trường kiếm lại phóng lên cao, sau đó ở trên không trung tạo thành một vòng tròn đang xoay, bởi vì xoay rất nhanh nên đã không còn nhìn thấy kiếm, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo kiếm quang xoay tròn trong không trung, chói mắt đến cực điểm.
Một khắc nào đó, ba mươi sáu thanh trường kiếm đột nhiên tản ra bốn phương tám hướng, sau đó thì giống như tia chớp bắn thẳng xuống rừng rậm ngổn ngang bên dưới.
- Ầm!
Một cỗ sóng khí khủng bố đột nhiên từ rừng rậm tỏa ra, sóng khí đi qua đâu, tất cả hoa cỏ cây cối đều bị nhổ tận gốc, trên mặt đất những vết kiếm lộ ra rõ ràng.
Dương Diệp ý niệm khẽ động, ba mươi sáu thanh trường kiếm lại bắn về phía hắn, khi còn cách trước mặt hắn một trượng thì bỗng dưng ngừng lại, sau đó thì chậm rãi xoay tròn xung quanh hắn.
Nhìn ba mươi sáu thanh huyền kiếm trước mắt, Dương Diệp Dương Diệp hiện lên nét cười.
Lúc trước hắn cùng với đại chiến với Phượng Vũ, tổn thất không ít kiếm, có điều cũng may, những huyền kiếm tổn thất đều không đạt tới Linh cấp. Tuy là vậy, nhưng hắn vốn vẫn không thể kiếm được ba mươi sáu thanh kiếm đều là huyền giai. Có điều ngày hôm qua, hắn tới bảo khố của Lâm Sơn, vốn là định tìm tài liệu chế phù thì đột nhiên phát hiện ở đó có rất nhiều bảo bối.
Có điều không có thứ gì đặc biệt, bởi vì thứ đặc biệt đều bị Bảo Nhi cướp đoạt rồi.
Sau khi được Lâm Sơn đồng ý, hắn đổi tất cả đều kiếm trong hộp kiếm đổi thành huyền giai kiếm. Kiếm trong hộp kiếm sau khi đổi thành huyền giai kiếm thì uy lực đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Dương Diệp cảm thấy, nếu hắn vận dụng kiếm ý gia trì những huyền kiếm, này, chắc cho dù là cường giả Vương Giả cảnh cũng không thể ngăn cản được.
Ngoài ra, Dương Diệp còn phát hiện, hộp kiếm vốn chỉ có một loại phương thức công kích dưới sự khống chế của ngự kiếm thuật không ngờ có thể biến hóa ra vô số phương thức công kích khác.
Nếu nói hộp kiếm này vốn chỉ có thể dựa theo phương thức địa sát trận pháp trên hộp kiếm để công kích là cứng nhắc là có cực hạn thì hiện tại hộp kiếm này ở trong tay hắn có thể nói là đã sống động hơn. Bởi vì có ngự kiếm thuật, hộp kiếm này đã thoát ly khỏi phạm vi địa sát trận, hơn nữa cũng không chỉ giới hạn ở ba mươi sáu thanh kiếm.
Đột nhiên, Dương Diệp xoay người, sau lưng hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một nữ tử. Nữ tử mặc váy bó màu đó, dung nhanh khunh thành, dáng người đầy đặn, nóng bỏng tới cực điểm.
Nữ tử không phải ai khác, chính là gặp mặt một lần lúc trước đã gặp Dương Diệp một lần. Mộ Dung Yêu nhìn ba mươi sáu thanh huyền kiếm đang xoay quanh người Dương Diệp, trong mắt vô cùng khiếp sợ, còn mang theo một tia hưng phấn!
Nhìn nữ tử trước mắt, thần sắc của Dương Diệp trở nên ngưng trọng. Nữ tử trước mắt này tới phía sau hắn mà hắn không ngờ mới phát hiện, điều này không khỏi hơi khủng bố. Theo lý mà nói, nếu có người tới gần, tiểu gia hỏa sẽ ngay lập tức thông báo cho hắn, vì sao tiểu gia hỏa lần này không thông bảo? Chẳng lẽ là nữ tử trước mắt này ngay cả tiểu gia hỏa cũng không phát hiện được?
Dương Diệp xem xét trong cơ thể, chuẩn bị hỏi tiểu gia hỏa, khi nhìn thấy tiểu gia hỏa, Dương Diệp dở khóc dở cười, hắn hiện tại đã biết tiểu gia hỏa vì sao không thông báo. Bởi vì tiểu gia hỏa đang ngủ vùi trong hồ huyền khí!
Tuy là vậy, Dương Diệp vẫn có chút kiêng kị nữ tử đang đứng trước mặt hắn, không nói cái khác, chỉ bằng vào bản sự đi đến phía sau hắn hắn mới phát hiện của đối phương đã đủ để khiến hắn coi trọng rồi.
- Đây là kiếm kỹ gì vậy?
Mộ Dung Yêu lên tiếng trước.
- Ngươi đến đây từ lúc nào thế?
Dương Diệp hỏi ngược lại.
- Khi ngươi thi triển kiếm kỹ này!
Dương Diệp khẽ nhíu mày, đối phương đã quan sát toàn bộ quá trình hắn thi triển ngự kiếm thuật! Nghĩ vậy, trong lòng Dương Diệp có chút khó chịu, đồng thời cũng quyết định sau này khi luyện công nhất định phải gọi tiểu gia hỏa dậy!
- Ta ở Kiếm Tông nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy loại Huyền kỹ mà ngươi vừa thi triển, không ngờ có thể đồng thời ngự nhiều kiếm như vậy, hơn nữa có thể tạo thành các loại phương thức công kích, đồng thời uy lực cũng cường đại như vậy. Có thể nói cho ta biết đây là Huyền kỹ gì không?
Mộ Dung Yêu hỏi rất chân thành.
Dương Diệp do dự một chút rồi nói:
- Ngự kiếm thuật!
Đối phương đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, nếu giấu diếm thì tựa hồ là không cần thiết.
Mộ Dung Yêu mắt sáng lên, nói:
- Là Huyền kỹ của Kiếm Tông ta à? Nếu là vậy thì vì sao ta chưa bao giờ nghe qua?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Đây là Huyền kỹ cá nhân của ta, không phải là Huyền kỹ của Kiếm Tông.
- Sao có thể như vậy được!
Mộ Dung Yêu có chút kinh ngạc. Theo nàng ta, kiếm kỹ tinh diệu tuyệt luân như vậy sao có thể không phải là của Kiếm Tông? Phải biết rằng, nếu luận về kiếm thì Nguyên Môn cũng không bằng được Kiếm Tông!
- Ta có cần thiết phải lừa ngươi không?
Dương Diệp hờ hững nói.
Mộ Dung Yêu trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Ta rất có hứng thú với kiếm kỹ này của ngươi!
Dương Diệp 'ồ' một tiếng, sau đó nói:
- Ta cảm thấy hứng thú với rất nhiều thứ, nhưng điều này không có nghĩa là những thứ đó đều là của ta.
- Ta có thể dùng kiếm kỹ khác để đổi với ngươi!
Mộ Dung Yêu ra điều kiện:
- Ví dụ như bí pháp che giấu khí tức của ta, ta nhìn ra được ngươi vừa rồi rất khiếp sợ trước bí pháp này.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta đúng là rất khiếp sợ, nhưng không có hứng thú trao đổi!
- Chưa từng có ai cự tuyệt ta cả!
Ánh mắt của Mộ Dung Yêu dần dần trở nên lạnh như băng.
Dương Diệp nhìn Mộ Dung Yêu một cái, nói:
- Ngươi nếu động thủ, ta cam đoan, Kiếm Tông lần này mất đi một người tham gia Thanh Vân bảng, nếu không tin thì ngươi có thể thử xem?
Mộ Dung Yêu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, cười rất quyến rũ, nói:
- Đệ tử nội môn đều nói ngươi rất cuồng, rất kiêu ngạo, ta hôm nay xem như được kiến thức rồi. Chỉ là, ngươi thật sự nắm chắc giết được ta à? Tuy kiếm kỹ vừa rồi của ngươi rất khủng bố, khủng bố đến mức có thể khiến cường giả Vương Giả cảnh bình thường vẫn lạc, nhưng nếu ngươi dựa vào thế mà nói những lời này thì ta nói thật với ngươi nhé, còn lâu mới đủ!
Dương Diệp ý niệm khẽ động, ba mươi sáu thanh huyền kiếm đang xoanh quanh hắn bay trở về trong hộp kiếm, thu hộp kiếm vào trong tuyền qua đan điền, sau đó nói:
- Nơi này bình thường căn bản là không có ai đến cả, chắc ngươi là tới tìm ta rồi. Nói đi, tìm ta có chuyện gì.
Hắn không có hứng thú tranh luận những chuyện vô nghĩ với đối phương.
- Ngươi lần này muốn tham gia Thanh Vân bảng à?
Mộ Dung Yêu hỏi.
Dương Diệp gật đầu.
- Vốn ta vẫn không hiểu Kiếm Tông vì sao đồng ý cho một Tiên Thiên cảnh nhị phẩm tham gia Thanh Vân bảng, hiện tại ta hiểu rồi. Với kiếm kỹ vừa rồi của ngươi, những đệ tử nội môn tham gia Thanh Vân bảng đều không bằng ngươi.
Mộ Dung Yêu nói.
- Ngươi đến tìm ta là để xem ta có tư cách tham gia Thanh Vân bảng hay không à?
Dương Diệp nhìn Mộ Dung Yêu, nói.
Mộ Dung Yêu cười cười, nói:
- Vốn là không, nhưng hiện tại thì đúng. Ở Đoạn Hồn sơn mạch có một con Huyền thú Vương cấp, mấy đệ tử chúng ta tham gia Thanh Vân bảng lần này chuẩn bị đi liệp sát Huyền thú Vương cấp này, một là có thể đổi lấy giá trị cống hiến của tông môn, thứ hai là có thể học hỏi kinh nghiệm, ngươi có hứng thú đi cùng không? Đánh một trận với Huyền thú Vương cấp, cơ hội là rất khó!
- Các ngươi muốn giết Đại Địa Hùng Vương đó?
Dương Diệp cả kinh.
Mộ Dung Yêu gật đầu, nói:
- Sao vậy?
- Việc này cao tầng Kiếm Tông có biết không?
Dương Diệp nhíu mày hỏi.
Mộ Dung Yêu lắc đầu, nói:
- Là mấy đệ tử tham gia Thanh Vân bảng chúng ta lén quyết định, không thông tri cho các trưởng lão!
Sắc mặt Dương Diệp xuống:
- Việc này là ai đề nghị?
- Âu Dương Ngôn!
Mộ Dung Yêu nói:
- Sao thế, có vấn đề gì à?
- Không có vấn đề gì cả, ta còn có việc khác, không tham gia đâu.
Nói xong Dương Diệp xoay người đi tới cửa cốc. Chỉ là mày hắn vẫn nhíu chặt.
Mộ Dung Yêu cũng nhíu mày, một lúc sau thì lắc đầu ly khai Thanh Phong cốc.