Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi nói rất đúng, cho dù là người cường đại, chỉ cần có đầy đủ lực lượng thì cũng sẽ giết chết được. Chúng ta cũng sẽ chết, chỉ cần có lực lượng đủ để đối phó với chúng ta, chúng ta sẽ chết, nhưng đáng tiếc, thế giới này không có.

- Vậy các ngươi chẳng phải sẽ bất tử bất diệt à?

Dương Diệp nói.

Tần Bất Phàm nói:

- Bất tử bất diệt? A... ngươi có biết tại sao chúng ta lại điên cuồng cướp đoạt bản nguyên Tử Khí xung quanh không? Chúng ta không phải muốn trở nên mạnh hơn, mà chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh bây giờ. Thật ra rất lâu rồi, chúng ta đều muốn chết hơn bất kỳ ai khác.

Dương Diệp nhìn Tần Bất Phàm, nói:

- Ngươi không phải là một người thích nói nhảm, vì sao lại nói cho ta biết những điều này?

- Bởi vì ngươi giết người của Thánh địa!

Tần Bất Phàm nói:

- Ta từng điều tra qua về ngươi, phát hiện ngươi cùng Thánh địa có thể nói là không chết không dừng, nói cách khác, chúng ta có cùng chung kẻ địch, đương nhihên, ta cũng không phải muốn liên thủ cùng ngươi. Chẳng qua với ta mà nói, bất kể là người tốt hay là người xấu giết người Thánh địa thì đều không đáng chết, ha ha...

Dương Didệp nói:

- Với ta mà nói, bất kể là Thánh địa hay huyền giả Nghịch Chủng, chỉ cần không đến trêu chọc ta, ta sẽ không đi trêu chọc các ngươi. Thánh địa đã trêu chọc ta, cho nêcn bọn họ phải trả giá đắt. Hả? Muốn chạy trốn à?

Nói đến đây, Dương Diệp đột nhiên quay sang, chỉ thấy người đàn ông áo đen kia hóa thành một đường ánh sáng màu đen bắn nhanh về phía xa.

- Thiên Nhai Chỉ Xích!

Toàn thân Dương Diệp lập tức biến mất, tiếp theo, phía chân trời vang lên một tiếng kiếm ngân, sau đó rất nhiều đường kiếm khí giăng kín khắp nơi, chỉ trong giây lát lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông áo đen kia.

Tần Bất Phàm khẽ nói:

- Chẳng qua là cảnh giới Tôn Giả, lại có thể khiêu chiến vượt cấp cảnh giới Hoàng Giả. Thật thú vị...

- Khốn kiếp, ngươi không giết chết ta được, ngươi không giết chết ta được!

Phía chân trời truyền đến tiếng gầm thét giận dữ của người đàn ông áo đen, âm thanh có chút thê lương.

Dương Diệp sỉ nhục cường giả cảnh giới Hoàng Giả à?

Mọi người cảm giác đầu óc dường như không hoạt động, tuy nhiên vẫn may, bất kể nói thế nào, thực lực của Dương Diệp tăng lên, còn nâng cao rất lớn. Đây là chuyện tốt với toàn bộ Nam Vực!

Thật ra, theo thực lực ban đầu của Dương Diệp, cho dù không bị thua người đàn ông áo đen kia, nhưng cũng tuyệt đối không thể dễ dàng đè ép người đàn ông áo đen kia như vậy. Chủ yếu nhất vẫn bởi vì trước đó hắn ở bên trong tháp đã hấp thu hết tinh huyết của Long tổ cùng ba thần thú lớn, còn tăng cường Tԉảm Thiên Bạt Kiếm Thuật trên diện rộng. Đặc biệt là kết hợp giữa chồng chất Tԉảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cùng Một Đòn Tԉí Mạng, cường giả cảnh giới Hoàng Giả bình thường căn bản không có cách nào chống đỡ!

Rất nhanh, phía chân trời không còn âm thanh phát ra nữa.

Sau đó Dương Diệp mới xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

- Hắn đâu rồi?

Tần Bất Phàm trầm giọng nói.

Dương Diệp thản nhiên liếc mắt, nói:

- Chết rồi, một kiếm chém thành cặn bã, nếu muốn khôi phục, sợ rằng phải mất rất nhiều năm.

Tần Bất Phàm:

- ...

- Ngươi rất thần bí!

Lần này, giọng nói của Tần Bất Phàm có phần nghiêm trọng và

kiêng kỵ.

- Ngươi có hứng thú bữa nào đó đi tới Thánh địa vui đùa một chút không?

Dương Diệp đột nhiên nói. Hắn biết rõ, huyền giả Nghịch Chủng xuất hiện, hành trình tới Thánh địa sẽ càng gấp hơn. Nếu như là lúc trước, không đạt được cảnh giới Hoàng Giả, hắn đương nhiên sẽ không đi chịu chết. Nhưng bây giờ, hắn có Trấn Giới Thạch, cho dù có gặp phải Bán Thánh, hắn cũng có thể chống lại, tệ lắm thì cũng có thể chạy trốn.

Dương Diệp đã tận mắt nhìn thấy được thực lực của Tần Bất Phàm. Ngay cả Bán Thánh cũng không làm gì được hắn. Nếu có thêm hắn đi tới Thánh địa, không thể nghi ngờ chính là có thêm một phần giúp đỡ thu hút hỏa lực.

- Ngươi muốn đi Thánh địa à?

Trong giọng nói của Tần Bất Phàm có phần kinh ngạc, nói:

- Ngươi cũng biết tại sao ta phải chạy tới nơi này chứ? Cũng bởi vì ta không thể sống được ở Thánh địa, không có cách nào mới phải chạy tới nơi này. Người chẳng qua là cảnh giới Tôn Giả, cho dù có Trấn Giới Thạch, nhưng người cảm thấy người có thể đối đầu với nhiều Hoàng giả cùng Bán Thánh của Thánh địa như vậy sao?

- Ngươi cảm thấy Thánh địa có thể buông tha cho ngươi hay không?

Dương Diệp đột nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK