Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Diệp vốn rất muốn ngồi lên cái ghế Lôi Điêu kia, uy phong biết bao, nhưng mà hắn đã sớm từ bỏ rồi. Vì ngồi trên Lôi Điêu, tiếp theo còn đánh cướp thế nào được nữa? Hắn dĩ nhiên sẽ không chê nội đan của Huyền thú vương cấp, tất cả đều là tiền cả mà!

Dọc đường, Dương Diệp đã gặp được rất nhiều huyền giả nhân loại, nhưng gặp được người nào không có mắt, việc này khiến Dương Diệp khá phiền lòng.

Rất nhanh sau đó, hắn đã đến Lạc Vân cốc.

Lạc Vân Cốc rất lớn, còn lớn hơn so với Thanh Phong cốc của Kiếm Tông gấp mấy chục lần, ít nhất nơi này cũng chứa được đến mấy chục vạn người. Hiện tại Lạc Vân cốc rất náo nhiệt, bởi vì trên ngọn núi phía bên trái Lạc Vân cốc có vô số huyền giả nhân loại, chắc cũng trên dưới vạn người, hơn nữa số huyền giả đến nơi này vẫn còn không ngừng gia tăng. Tuy thế, ngọn núi chẳng có vẻ gì là chật chội cả.

Sau đó, Dương Diệp rất nhanh đã tìm được đám người Mộ Dung Yêu của Kiếm Tông, ngoài Mộ Dung Yêu và một số đệ tử của Kiếm Tông ra, còn có người của sáu thế lực lớn. Nhưng nếu so sánh với số người ở bên ngoài hoàng cung Đại Tần, đệ tử sáu thế lực lớn hiện tại có vẻ ít hơn. Vậy tính ra, Kiếm Tông vốn có mười người, giờ chỉ còn lại năm người.

Điều khiến Dương Diệp bất ngờ đó là ba người của Quỷ Tông lại một người cũng không thiếu. Cả bên Nguyên Môn cũng vậy, số lượng vẫn được bảo toàn. Bên Bách Hoa cung và Băng Tuyết cung, cả bên học viện hoàng gia của đế quốc Đại Tần, số lượng đệ tử cũng bị giảm, nhưng những người chủ lực dẫn đầu vẫn còn. Về phía Hạo Nguyệt tông tổng cộng có năm người đã bị hắn giết chết mất bốn người, giờ tất nhiên chỉ còn lại một người!

Không cần phải nói, những người không có mặt không phải là chưa đến, mà là đã chết hết rồi. Còn việc chết dưới tay của nhân loại hay là trong tay của Huyền thú thì hắn không biết!

Khoảng hai canh giờ sau, số người đến mỗi lúc một ít đi, Tần Du Nhiên, người học viện hoàng gia của Đế quốc Đại Tần bước ra, nhìn Nguyên Tiêu của Nguyên Môn, lạnh lùng nói:

- Nguyên Tiêu, sư huynh của ngươi đã phát tín hiệu, triệu tập toàn bộ huyền giả đến núi Thanh Vân này, hiện tại tất cả gần như đã có mặt đông đủ rồi, nhưng vị Nguyên Đồng sư huynh của ngươi vẫn chưa thấy đâu! Đám người Nguyên Môn các ngươi cũng kiêu ngạo quá rồi đấy!

Nghe hắn nói xong, người của sáu thế lực lớn nhìn về phía Nguyên Tiêu, có thể nói tất cả những người ở đây đều là thiên tài trong thiên tài, có ai mà không kiêu ngạo. Nếu không phải danh vọng và thực lực của Nguyên Đồng cực cao, cho dù là Nguyên Môn, cũng không có tư cách để ra lệnh cho bọn họ.

Nguyên Tiêu chỉ cười, nói:

- Các vị, xin hãy bình tĩnh, sư huynh của ta không có ý gì cả, sở dĩ sư huynh ta không đến là do có chuyện cấp bách cần giải quyết, tuyệt đối không phải vì khinh thường gì các vị!

- Có việc sao?

Tần Du Nhiên lạnh lùng nói:

- Triệu tập tất cả chúng ta tới đây chỉ để chờ một mình hắn, hắn lại không biết xấu hổ chọn ngay lúc này để đi xử lý công việc sao? Nguyên Tiêu, học viện hoàng gia chúng ta cũng không thể bị người xem thường đến mức này được!

Tần Du Nhiên nói xong, xoay người cùng với người của học viện hoàng gia chuẩn bị đi xuống chân núi.

- Ha ha ha.

Đúng lúc này, một tiếng cười đầy khí phách vang lên từ chân núi, âm thanh hình như không hề sử dụng chút huyền khí nào gia tăng nhưng vẫn rất to và vang, mấy vạn huyền giả đứng trên núi đều có thể nghe thấy rất rõ.

Mọi người chấn động, tất cả đồng loạt nhìn xuống chân núi, xem thử dưới chân núi đang xảy ra chuyện gì. Sau khi nhìn xuống, mấy vạn người trên núi cùng với sáu thế lực lớn và Tần Du Nhiên liền biến sắc!

Chỉ thấy dưới chân núi có một gã thiếu niên mặc áo bào trắng thoáng ẩn thoáng hiện đang lao về phía đỉnh núi. Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là ở phía sau lưng gã thiếu niên áo trắng kia, phía sau gã chính là một con quái vật rất lớn, thân dài trăm trượng, rộng gần năm mươi trượng. Đuôi của con quái vật này lại đang bị gã thiếu niên kia nắm ở trong tay, hơn nữa, con quái vật này vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn!

Người thiếu niên áo bào trắng lôi con quái vật chưa chết hẳn, không ngừng giãy dụa này chạy một mạch lên đỉnh núi. Mà người thiếu niên áo trắng kéo theo con quái vật này lại giống như cầm cọng rơm rạ trong tay, vẻ mặt lại vô cùng thoải mái, điều này khiến Dương Diệp đang đứng trong đám người cũng phải thầm thán phục.

Rất nhanh sau đó, thiếu niên áo trắng cũng kéo con quái vật kia lên đến đỉnh núi, sau khi hắn đến nơi, mọi người mới biết con quái vật trong tay thiếu niên kia là một con trăn lớn. Cơ thể con trăn lớn rất khổng lồ, trên người còn có lân giáp màu đen lấp lánh, nhưng mà lân giáp đã không còn nguyên vẹn, có lân giáp còn muốn rơi ra khỏi cơ thể của con trăn lớn, có thể nhìn thấy rõ máu thịt bên trong.

Con trăn lớn vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, đôi mắt to như đèn lồng lớn mang theo sát ý, trên thân nó phát ra khí tức khủng khiếp, làm cho mấy tên huyền giả thực lực yếu phải run sợ lùi về sau mấy bước!

Người thiếu niên áo bào trắng thả cái đuôi của con trăn lớn ra, nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên đầu của con trăn lớn, dùng một chân đạp vào đầu nó, sau đó nhìn về phía mọi người, cười nói:

- Các vị, tại hạ là Nguyên Đồng, tại hạ đến muộn cũng vì có lý do, trên đường đi tại hạ đã nhận được tin Thôn Thiên Cự Mãng – một trong bốn đại bá chủ trong Đế quốc Huyền Thú đang hành hạ huyền giả nhân loại của chúng ta cách đây hơn một ngàn dặm, Vậy nên, tại hạ không thể không đi xử lý chuyện này, đã khiến cho các vị phải đợi lâu, mong các vị hãy bỏ qua cho tại hạ!

Nghe hắn nói thế, vô số người trong đám đông liền biến sắc, cũng có vô số người nhìn Nguyên Đồng bằng ánh mắt kính sợ. Các đệ tử được xem là thiên tài của sáu thế lực lớn ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng cũng vô cùng e ngại.

Ngoài các nhân vật chủ lực của sáu thế lực lớn ra, có ai dám chống lại Thôn Thiên Cự Mãng? Cho dù là đạt tới cảnh giới Vương giả cũng chỉ muốn tránh xa con trăn lớn này. Nhưng Nguyên Đồng lại rất dễ dàng bắt sống được nó, thực lực của hắn như vậy, có ai dám lại không kính sợ? Ai mà không kiêng kỵ?

Trong đám người, sắc mặt Dương Diệp lại không tỏ vẻ gì, thực lực của con Thôn Thiên Cự Mãng này không chênh lệch hơn người thiếu niên mặc áo tím kia là bao, dù có chênh lệch cũng không tính là nhiều. Hơn nữa con Thôn Thiên Cự Mãng này vẫn đang ở trong trạng thái bản thể lại vẫn bị Nguyên Đồng bắt sống, có thể suy ra thực lực của Nguyên Đồng thật quá kinh người!

Đúng lúc này, Tử Điêu trên vai Dương Diệp vỗ vỗ đầu hắn, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tử Điêu đang dùng móng vuốt chỉ về phía con Thôn Thiên Cự Mãng ở phía xa, không cần nói cũng biết ý của nó là gì.

Dương Diệp cười, chạy đến một chỗ ít người, nói:

- Tiểu tử, không cứu được con này nữa đâu, ta cũng không đấu lại nhiều người thế!

Tử Điêu lại dùng móng chỉ vào bụng Dương Diệp, dĩ nhiên là đang muốn hắn giúp đỡ.

Dương Diệp không nói gì, xoa đầu nhỏ của Tử Điêu rồi nói:

- Không được, con này thật sự không thể cứu được, nếu cứu nó rồi, chúng ta sẽ chết chắc!

Ở đây lại có tới vạn huyền giả, Dương Diệp hắn cho dù có trâu bò tới mấy, cũng không thể địch lại cả mấy vạn huyền giả như vậy cùng một lúc được.

Tử Điêu lại dùng đến đòn sát thủ, dùng móng vuốt xoa lỗ tai Dương Diệp, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Ở giữa đỉnh núi, Nguyên Đồng làm như vậy không thể nghi ngờ gì là muốn ra oai phủ đầu đối với mọi người, đặc biệt là các đệ tử của sáu thế lực lớn. Các đệ tử thiên tài của sáu thế lực lớn đều được xem là những người yêu nghiệt nhất trong môn phái của mình, nên thực lực dĩ nhiên không cần phải bàn cãi, bản thân bọn họ đều là những kẻ cao ngạo. Nhưng bọn họ ở trước mặt Nguyên Đồng này, cho dù là Quỷ Thủ của Quỷ Tông cũng không thể không thu hồi lại thái độ kiêu ngạo của mình!

Bởi vì đứng trước mặt Nguyên Đồng, bọn họ không có gì để có thể kiêu ngạo cả!

Lúc này đây, Tần Du Nhiên nhìn về phía Nguyên Đồng nói:

- Không hổ danh là người có hy vọng trở thành Vũ Thần nhất. Nguyên Đồng, nghe đâu ngươi là người đứng đầu trong các huyền giả dưới cảnh giới Vương Giả ở Nam Vực, Tần Du Nhiên ta cũng chưa thua dưới tay bất kì kẻ nào, vậy giờ chúng ta đấu một trận được không?

- Ta nữa!

Đúng lúc này, Lý Tiên Quân đứng cạnh Quỷ Thủ của Quỷ Tông cũng đột nhiên bước ra, nhìn Nguyên Đồng nói:

- Ban đầu ta còn sợ rằng ngươi không được như danh tiếng truyền ra, chỉ có điều bây giờ xem ra ta đã quá lo lắng rồi!

Lúc này đây, Lãnh Tâm Nhiên của Băng Tuyết cung cũng bước ra, nhìn Nguyên Đồng lạnh lùng nói:

- Ta cũng muốn thỉnh giáo xem người đứng đầu dưới cảnh giới Vương Giả mạnh đến mức nào, ta cũng tham gia!

Văn Nhân Nguyệt của Bách Hoa cung cũng không yếu thế, lập tức lên tiếng:

- Tính cả ta nữa, ta cũng muốn thỉnh giáo xem người yêu nghiệt nhất ở Nam Vực trong suốt ngàn năm qua là yêu nghiệt tới mức nào!

Trong sáu thế lực lớn đã có tới bốn thế lực bước ra khiêu chiến với Nguyên Đồng, chỉ còn lại người của Quỷ Tông và Hạo Nguyệt Tông lộ ra sắc mặt có chút khó coi, nếu ra khiêu chiến, bọn họ hình như không đủ tư cách. Nhưng nếu không ra khiêu chiến lại khó tránh khỏi có chút mất mặt.

Mộ Dung Yêu đang chuẩn bị bước ra, Tư Đồ Vinh đứng bên cạnh thấy thế đã nhanh chân vội vàng bước ra trước, nói:

- Ta cũng vậy!

Là nhân vật đại biểu cho Kiếm Tông, sao để Mộ Dung Yêu chiếm thế thượng phong được?

Thấy Tư Đồ Vinh bước ra, những người ở đó chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái cũng không nói gì thêm, nhưng không phải là cái nhìn bình thường, mà là liếc mắt nhìn một cái lại khiến cho mặt Tư Đồ Vinh lập tức đỏ cả lên.

- Ha ha!

Nguyên Đồng đột nhiên cười phá lên, cười được một lúc, Nguyên Đồng nhìn về phía những kẻ khiêu chiến hắn đang đứng phía dưới, sau đó nói:

- Các vị tìm Nguyên Đồng ta chỉ vì muốn đấu một trận thôi sao? Nguyên Đồng ta sẽ rất sẵn lòng, nhưng hiện tại không phải là lúc để nói chuyện này. Các vị cũng biết đấy, toàn bộ huyền thú của Thanh Vân sơn đều đã tập trung hết cả lại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK