Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi có biết là ngươi đag nói chuyện với ai không?

Đổng Vô Thương cả giận nói.

- Dương sư đệ, đây là Đổng Vô Thương sư huynh của Thái Thanh phong, cũng là người dẫn đội của chúng ta lần này.

Nguy Nhiên ở bên cạnh vội vàng giải thích. Hắn biết tính cách của Dương Diệp, sợ Dương Diệp phát sinh xung đột với Đổng Vô Thương.

Dương Diệp cười cười, nói:

- Lúc trước vị Đổng Vô Thương sư huynh này nói sẽ cho Bách Hoa cung một câu trả lời, ta cũng rất muốn biết, Đổng Vô Thương sư huynh muốn trả lời cho Bách Hoa cung thế nào. Là muốn ta đền mạng cho Tô Tiểu Tiểu đó à?

- Ngươi vì sao muốn giết đệ tử của Bách Hoa cung?

Đổng Vô Thương hỏi lại

- Là họ động thủ trước.

Dương Diệp nói.

Hắn cũng muốn xem đệ tử nội môn của Kiếm Tông này một mình xử trí chuyện này thế nào.

Đổng Vô Thương nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Triệu Hàn Nguyệt, Triệu Hàn Nguyệt không đáp, chỉ nhìn về phía Quỷ Thủ ở bên cạnh. Thấy thế, Đổng Vô Thương hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Bất kể là thế nào, ngươi xuất thủ giết đệ tử của Bách Hoa cung cũng là không đúng. Như vậy đi, ta không giết ngươi, nhưng ta phải phế bỏ tu vi của ngươi, ngươi có dị nghị gì không?

Hắn cũng không muốn xuống tay với đệ tử của tông môn mình, nhưng lại càng không muốn Triệu Hàn Nguyệt liên thủ với Quỷ Thủ, bởi vì nếu như vậy, mấy người bọn họ hôm nay chỉ sợ đều sẽ phải chết ở đây.

Nghe thấy lời nói của Đổng Vô Thương, Nguy Nhiên ở phía sau hắn biến sắc, Dương Diệp là người có thể xông đến tầng thứ hai mươi mốt của tháp kiếm nô, tư chất và tiềm lực như vậy, sư huynh trước mắt này căn bản là không thể mặc sức nhào nặn, đang chuẩn bị lên tiếng thì Dương Diệp lại mở miệng trước, hỏi:

- Theo ý tứ của ngươi thì chỉ có thể là họ giết ta, chứ ta thì không thể giết họ?

- Hừ!

Lúc này Triệu Hàn Nguyệt ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, châm chọc:

- Đổng Vô Thương, không ngờ ngươi ngay cả một đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông cũng không quản được, trước kia ta coi trọng ngươi quá rồi.

Hứa Ngôn ở bên cạnh cũng khẽ cười nói:

- Đổng huynh, ngươi thật sự là quá mức nhân từ rồi đó, một đệ tử ngoại môn nho nhỏ cũng dám chất vấn và chống đối ngươi, kẻ làm sư huynh như ngươi thật kém quá đấy!

- Triệu Hàn Nguyệt, Đổng Vô Thương này rõ ràng là không thể cho ngươi một câu trả lời đâu. Nếu đã vậy, ngươi và ta hay là liên thủ giải quyết đệ tử Kiếm Tông ở đây nhé, thế nào?

Quỷ Thủ vẫn đang đứng xem kịch đột nhiên mở miệng nói.

Bị ba người châm chọc, sắc mặt của Đổng Vô Thương cực kỳ khó coi, lập tức lạnh giọng nói:

- Dương Diệp, bất kể là vì nguyên nhân gì, ngươi tru sát đệ tử của Bách Hoa cung cũng là không đúng, để tránh Bách Hoa cung và Kiếm Tông ta trở mặt thành thù, ta phải phế bỏ tu vi của ngươi rồi giao ngươi cho Bách Hoa cung xử trí, Về phần tông môn, ta sẽ tự mình đi giải thích!

Nói xong liền muốn động thủ.

- Ha ha.

Dương Diệp đột nhiên phá lên cười, cười một hồi rồi nói:

- Thì ra đây là đệ tử nội môn của Kiếm Tông, thì ra đệ tử nội môn của Kiếm Tông chính là không ra gì như vậy, chẳng trách Kiếm Tông lại đứng cuối trong sáu thế lực lớn. Đúng là nực cười, phế bỏ tu vi của ta rồi giao cho Bách Hoa cung xử trí? Đổng Vô Thương, ngươi là cái thá gì?

Nói xong, Dương Diệp không đợi Đổng Vô Thương lên tiếng đã rút kiếm chém một phát nhanh như tia chớp!

Đổng Vô Thương khi nghe thấy lời nói của Dương Diệp thì đầu tiên là ngây ra, sau đó thì nổi giận, khi hắn chuẩn bị động thủ thì hắn không ngờ Huyền giả Phàm Nhân cảnh ở ở trước mặt hắn đã động thủ trước. Càng không ngờ là tốc độ xuất kiếm của đối phương lại nhanh đến vậy, cũng may là chưa đến mức khiến hắn không thể hoàn thủ.

Không kịp nghĩ nhiều, Đổng Vô Thương thân hình khẽ động, lướt về phía sau né tránh một kiếm nhanh như tia chớp đó của Dương Diệp, nhưng mà khi chân hắn vừa chạm dất thì một đôi tay không hề có màu máu đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, đánh về phía lưng hắn.

Thì ra khi Dương Diệp rút kiếm chém, Quỷ Thủ ở bên cạnh cũng vội vàng xuất thủ theo.

Là Quỷ Thủ, Đổng sư huynh cẩn thận!

Nhìn thấy một màn này, Nguy Nhiên và mấy tên đệ tử Kiếm Tông phía sau hắn đại kinh thất sắc

Đổng Vô Thương cũng biến sắc, chân phải đột nhiên giậm mạnh xuống đất, thân thể trong nháy mắt đã bay vút lên trời, tránh được đôi tay đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, có điều chỗ bả vai của Đổng Vô Thương, một cỗ máu tươi lại không hề có dấu hiệu báo trước phun ra.

Dương Diệp sau khi xuất xong một kiếm thì cũng không truy kích, hắn tuy cũng muốn giết Đổng Vô Thương, nhưng sẽ không liên thủ với người của Quỷ tông, không vì cái gì khác mà chỉ vì Tô Thanh Thi.

Một kích không đắc thủ, Quỷ Thủ thầm nghĩ đáng tiếc quá, hắn cũng muốn tiếp tục xuất thủ, có điều hiển nhiên hiện tại đã không còn cơ hội, bởi vì bốn người của Kiếm Tông đã tới vây quanh người Đổng Vô Thương.

Quỷ Thủ liếm liếm máu tươi trên tay, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:

- Kiếm của Tiểu huynh đệ nhanh thật đó, Đổng Vô Thương này muốn giao ngươi ra, đã vậy thì không bằng ngươi và ta liên thủ đi. Ừ còn cả vị mỹ nữ bên cạnh ngươi nữa, ba người chúng ta liên thủ tru sát toàn bộ mấy người của Kiếm Tông ở đây, ngươi thấy sao?

- Dương Diệp, ngươi dám phản tông à, ngươi can đảm quá đó!

Đổng Vô Thương nhìn Dương Diệp, tức giận nói. Hắn không ngờ, đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông trước mắt này lại dám ra tay với hắn, hơn nữa bởi vì một kiếm này của hắn, thiếu chút nữa đã khiến cho Đổng Vô Thương bị Quỷ Thủ đánh lén đắc thủ, điều này khiến cho hắn vừa sợ vừa giận.

- Phản tông?

Dương Diệp bật cười, nói:

- Đổng Vô Thương, Dương Diệp ta vốn không phải là đệ tử của Kiếm Tông, tại sao lại nói là phản tông? Về phần ta vì sao không phải là đệ tử của Kiếm Tông thì ngươi đi hỏi chấp kiếm trưởng lão của Thái Thanh phong các ngươi thì biết. Còn nữa ân oán giữa ta và Triệu đại mỹ nữ này không liên quan gì tới ngươi, cũng không liên quan gì tới Kiếm Tông, ngươi bớt xen vào việc của người khác đi!

- Ngươi không phải đệ tử của Kiếm Tông?

Đổng Vô Thương kinh ngạc hỏi, mấy người bọn Nguy Nhiên ở sau lưng hắn cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc và nghi hoặc.

- Không phải đệ tử của Kiếm Tông thì tốt, tiểu huynh đệ, chúng ta liên thủ tru sát toàn bộ mấy người của Kiếm Tông này ở đây nhé?

Quỷ Thủ lại mời chào.

- Ngươi nếu không phải đệ tử của Kiếm Tông thì vậy ngươi rốt cuộc là ai, là ai cho ngươi can đảm để ngươi dám giết đệ tử của Bách Hoa cung ta?

Triệu Hàn Nguyệt nhìn Dương Diệp, trầm giọng hỏi.

Dương Diệp không trả lời Quỷ Thủ và Triệu Hàn Nguyệt, xoay người nói với Tần Tịch Nguyệt:

- Chúng ta đi thôi!

Với tình huống hiện tại, hắn căn bản không thể tru sát Triệu Hàn Nguyệt đó, cứ ở đây thì chỉ tổ lãng phí thời gian. Dù sao chỉ cần đối phương không ra khỏi mộ Trụ Vương này thì hắn vẫn còn cơ hội.

Tần Tịch Nguyệt nhu thuận gật đầu, sau đó đi theo phía sau Dương Diệp.

Thấy hai người Dương Diệp rời đi, trong mắt Triệu Hàn Nguyệt lóe hàn quang, mấy lần muốn động thủ nhưng lại cố nén. Có nữ tử kia ở đây, nàng ta căn bản không nắm chắc có thể lấy được mạng của thiếu niên tên là Dương Diệp này.

Quỷ Thủ ở bên cạnh do dự, cũng không hành động, tuy rất khó chịu với thái độ của Dương Diệp, nhưng hắn cũng không nắm chắc có thể lấy được mạng của Dương Diệp, bởi vì bên cạnh Dương Diệp còn có một nữ tử Vương Giả cảnh. Quan trọng nhất là nếu hắn động thủ, nữ nhân này sẽ liên thủ với Đổng Vô Thương, vậy thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Quỷ Thủ cười lạnh mấy tiếng, sau đó thò tay ra, tóm lấy thi thể Tô Tiểu Tiểu đang nằm trên mặt đất, sau đó thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ:

- Thi thể này nếu không ai cần thì Quỷ Thủ ta xin vui lòng nhận lấy. Yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng ta, ha ha.

- Quỷ Thủ!

Triệu Hàn Nguyệt ở bên cạnh gầm lên một tiếng, sau đó thân hình khẽ động đuổi theo Quỷ Thủ.

- Vốn tưởng rằng còn được xem một vở kịch hay!

Hứa Ngôn thở dài một tiếng, nói:

- Không ngờ lại có kết cục như vậy, Đổng huynh, xin cáo từ!

Nói xong, hắn không ở lại nữa, dẫn mấy người của Nguyên Môn đi vào một thông đạo khác.

Khi mấy người đều đi rồi, Đổng Vô Thương trầm giọng hỏi:

- Nguy Nhiên, Dương Diệp đó rốt cuộc có phải là đệ tử của Kiếm Tông ta hay không?

- Hồi bẩm sư huynh!

Nguy Nhiên nói:

- Đương nhiên là phải, hắn vốn là đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông, chỉ là lúc trước bởi vì không thể hấp thu huyền khí cho nên bị Thiên trưởng lão bắt làm đệ tử tạp dịch. Nhưng mà một năm sau hắn lại khôi phục bình thường. Không chỉ như vậy, hắn còn xông vào được tầng thư hai mươi hai của tháp kiếm nô, phá kỷ lục của Mộ Dung Yêu!

- Tầng thứ hai mươi hai?

Đổng Vô Thương biến sắc.

Nguy Nhiên gật đầu, nói:

- Không chỉ như vậy, hắn lúc trước còn một kiếm miểu sát Liễu Thanh Vũ đã là Tiên Thiên nhị phẩm.

Nghe vậy, Đổng Vô Thương nheo mắt, đây là yêu nghiệt thật sự. Loại yêu nghiệt này muốn vượt qua hắn thì là vấn đề thời gian.

- Chỉ là Nguy Nhiên không hiểu, hắn vì sao nói không phải là đệ tử của Kiếm Tông ta!

Nguy Nhiên nghi hoặc nói.

Một lúc sau, Đổng Vô Thương lắc đầu, nói:

- Mặc kệ hắn, việc này sau khi ta về tông sẽ hỏi hạ trưởng lão, nếu Dương Diệp này thật sự không phải là đệ tử của Kiếm Tông ta, vậy thì thôi. Nếu hắn vẫn là đệ tử của Kiếm Tông, vậy hắn hôm nay xuất thủ với đồng môn, đồng thời giết đệ tử của Bách Hoa cung, lại tự nói không phải là đệ tử của Kiếm Tông, tông môn nhất định sẽ nghiêm trị hắn!

Nói tới sau cùng, trong thanh âm đã mang theo hàn ý.

Môi Nguy Nhiên giật giật, vốn muốn nói rằng đây là người của Bách Hoa cung động thủ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Đổng Vô Thương, biết rằng Đổng sư huynh đã ghi hận Dương Diệp thì lập tức nuốt lại những lời sắp nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK