Mục lục
Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha…” Nguyên Đồng đột nhiên bắt đầu cười lớn tiếng, cười được chốc lát, tay phải hắn liền chỉ về phía Tử Điêu nằm trên bả vai Dương Diệp, đoạn nói: “Ngươi dựa dẫm vào nó? Ta không biết nó có năng lực gì lại có thể khiến huyền thú e sợ như vậy, nhưng cho dù nó có thần bí, có mạnh thì thế nào? Có thể mạnh bằng Thôn Thiên cự mãng sao? Nó…”

Nguyên Đồng đột nhiên im bặt, bởi vì Tử Điêu trên vai Dương Diệp thật sự không nhịn được nữa, nó vung móng vuốt nhỏ về phía Nguyên Đồng, sau đó chỉ thấy một tia sáng tím chớp mắt vụt tới trước mặt Nguyên Đồng!

Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều biến sắc, công kích này thật sự quá quỷ dị…

Nhìn thấy tử quang đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Nguyên Đồng híp mắt lại, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển thành tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải nắm chặt thành quyền, đối với tử quang trước mặt chính là một quyền nện tới, một luồng quyền phong mang theo âm thanh bén nhọn chói tay nháy mắt đánh vào luồng tử quang!

“Bành!”

Tử quang lập tức tiêu tan, nhưng tốc độ cỗ quyền phong kia không hề giảm mà bắn mạnh về phía Dương Diệp.

Sắc mặt Dương Diệp không hề thay đổi, hắn lật tay, trường kiếm xuất ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí vàng óng nhanh chóng bắn ra.

“Bành!”

Không trung, quyền phong cùng kiếm khí màu vàng óng va chạm kịch liệt phát ra tiếng nổ vang, nhưng mà… Nhưng mà đạo quyền phong kia của Nguyên Đồng cũng không hề biến mất, đồng thời tốc độ vẫn không giảm bắn về phía chỗ Đứng của Dương Diệp!

Thấy thế, sắc mặt Dương Diệp hơi đổi, nghe đồn Nguyên Đồng này đã lĩnh ngộ được vũ ý cùng quyền ý, xem ra lời đồn không hề giả. Nhưng, thế không có nghĩa là Kim Sắc huyền khí của hắn không thể đối kháng lại một đạo quyền phong nho nhỏ này!

Tử Linh kiếm trở lại vỏ, ngay tại thời điểm cỗ quyền phong này xuất hiện trước mặt hắn, Dương Diệp đột nhiên rút kiếm chém một phát!

“Bành!”

Quyền phong lập tức tan thành mây khói.

Chân phải Dương Diệp kéo ra, mượn lực đạo mà mặt đất truyền tới, thân mình bắn mạnh về phía trước, Dương Diệp hắn không phải là một kẻ thích chịu đòn! Hắn thích chủ động xuất kích hơn!

“Điếc không sợ súng!” Nhìn thấy Dương Diệp còn dám đánh trả, khóe miệng Nguyên Đồng cong lên nở nụ cười xem thường, tay phải hắn lần thứ hai chậm rãi nắm chặt, hắn nói: “Nếu ngươi muốn chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!”

Vừa dứt lời, tay phải hắn vươn về phía trước, sau đó lập tức giật về phía sau, chớp mắt một cái đột nhiên động thủ!

“Bành!”

Âm thanh do va chạm đinh tai nhức óc vang lên, chỉ thấy nơi mà nắm đấm Nguyên Đồng đi qua, không khí bị đánh nát tan, một đạo quyền ngân không xuất hiện ở không trung cực kỳ dễ thấy!

Nhìn thấy tình cảnh này, cũng cảm nhận được khí thế khủng bố tới từ bên trong nắm đấm kia, Dương Diệp biến sắc, thế nhưng lúc này hắn đã không kịp né tránh, hoặc là đổi chiêu, hoặc là dùng Tử Linh kiếm trong tay cứng đối cứng rồi!

“Bành!”

Tử Linh kiếm vừa tiếp xúc với nắm đấm của Nguyên Đồng đã cong thành hình quỷ dị, mà thân thể Dương Diệp dưới lực đạo của cú đấm này, trực tiếp bay ngược ra ngoài, lần này so với lần hắn tự phi thân còn xa hơn, phải tới mấy chục trượng…

“Quá yếu!” Nhìn Dương Diệp bay ngược ra ngoài, Nguyên Đồng lắc đầu. Ngay khi hắn chuẩn bị ra tay giải quyết Dương Diệp thì đột nhiên như cảm nhận được cái gì, Nguyên Đồng hốt hoảng quay đầu lại nhìn về ngọn núi đối diện Lạc Vân cốc.

Không chỉ có Nguyên Đồng, lúc này những kẻ có thực lực không kém ở trên sân đều nhìn về phía ngọn núi đối diện, còn Dương Diệp, tất nhiên đã bị quên không còn một mảnh…

“Graoo…”

Mọi người đứng ở đây nhìn ngọn núi đối diện thì từ phía xa xa cũng vang lên từng tiếng gào rống như muốn đáp lại, tiếp đó, từng thân ảnh khổng lồ lần lượt xuất hiện ở trên đỉnh núi. Cùng lúc đó, trên bầu trời, sắc trời đột nhiên tối lại, các loại huyền thú phi hành lít nha lít nhít xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người!

Chỉ tốn chút công phu, các loại huyền thú to lớn đá đứng đầy trên các đỉnh núi phía xa, nhìn số lượng lít nha lít nhít như vậy, còn nhiều hơn cả huyền giả nhân loại! Đặc biệt các loại huyền thú phi hành trên bầu trời kia, càng khiến cho huyền giả bên này cảm thấy ngột ngạt, khiến cho vô số người còn chưa đánh đã cảm thấy sợ hãi!

Nhìn thấy tình cảnh này, Nguyên Đồng hơi thay đổi sắc mặt, như nghĩa tới điều gì, hắn đột nhiên xoay người nhìn về hướng Dương Diệp bay ra ngoài, thế mà vị trí kia rỗng tuếch, Dương Diệp đã sớm không thấy bóng dáng đâu!

Quả thật hắn biết uy lực của huyền thú thần bí kia, phải biết là chuyện Tử Điêu ở trong Thập Vạn Đại Sơn uy hiếp Phệ Kim có hơn trăm nhân loại nhìn thấy, tuy rằng đám nhân loại kia đều là người của Đại Tần, thế nhưng lấy thực lực của nguyên môn, muốn biết tin tức từ trong miệng đám người kia cũng không khó.

Trải qua nhiều phen điều tra, nguyên môn cuối cùng cũng khóa chặt ánh mắt ở trên người Dương Diệp, chỉ là khi đó muốn bắt Dương Diệp thì đã quá muộn, bởi vì hắn đã đi tới Tần Đô, đồng thời còn trở thành Phù Văn sư của Công Hội Phù Sư, thêm nữa, Dương Diệp lại là đệ tử Lâm Sơn, cho nên linh giai cường giả luôn âm thầm điều tra Dương Diệp kia chỉ có thể từ bỏ ý đồ bắt sống hắn!

Dù sao tại Tần Đô, muốn giấu được Công Hội Phù Văn sư, cho dù là nguyên môn cũng khó mà làm được! Vì lẽ đó, lần này Nguyên Đồng hắn đến Thập Vạn Đại Sơn, mục đích chính là tìm kiếm Dương Diệp, nếu như có khả năng thì thu nhận Dương Diệp vào nguyên môn, nếu như không thể, vậy thì chỉ có thể không chết không thôi!

Khống chế huyền thú! Cho dù là nguyên môn cũng không thể không động lòng a!

Nguyên Đồng hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Nguyên Dạ nói: “Ngươi đuổi theo hắn, lúc trước ta đã thăm dò qua, thực lực của hắn yếu hơn ngươi, nhưng mà ngươi cũng không thể khinh địch, cẩn thận con Tử Điêu trên bả vai hắn! Nhớ kỹ, nếu như tìm được hắn thì lập tức phế đi, kẻ này kiêu căng tự mãn, không thể gia nhập nguyên môn.”

Nguyên Dạ gật đầu, thân hình khẽ động lập tức biến mất.

Sau khi Nguyên Dạ biến mất, Nguyên Đồng mới xoay người nhìn đám huyền giả nhân loại, nói: “Làm sao, các ngươi sợ hãi?” Không đợi mọi người trả lời, hắn bỗng nhiên xoay người chỉ vào những huyền thú phi hành trên bầu trời, sau đó nói: “Qua vạn năm, nhân loại chúng ta đã trãi qua bao nhiêu cuộc chiến với huyền thú, thế nhưng kẻ cười nói cuối cùng vẫn là nhân loại, chủ nhân của Nam vực này vẫn là nhân loại chúng ta! Ở đây đều là kẻ có thiên phú tại Nam vực, ý các ngươi là các ngươi sợ một đám súc sinh sao?”

Vừa dứt lời, thân thể Nguyên Đồng đột nhiên bay lên trời, sau một khắc, luồng khí thế kinh khủng tự trong cơ thể hắn dâng trào ra, tay phải hóa hành chưởng, bàn tay hướng xuống dưới, huyền khí trong cơ thể điên cuồng tràn ra lòng bàn tay, tại thời khắc này, lấy Nguyên Đồng làm trung tâm, từng luồng sóng năng lượng không ngừng trào ra xung quanh, một khắc sau, đôi mắt Nguyên Đồng lóe lên vẻ tàn nhẫn, bàn tay hắn đột nhiên hướng lên trời vỗ một cái, hét to nói: “Phách Thiên chưởng!”

Trong nháy mắt, một đạo năng lượng màu lam dài tới mười mấy trượng, rộng tới bốn, năm trương xuất hiện trên bầu trời, cự chưởng xanh lam mang leo khí thế khủng bố khiến người tê dại bắn mạnh về phía đám huyền thú phi hành lít nhít trên bầu trời. Khoảng cách mấy chục trượng mà chưởng lực kia chỉ tốn vỏn vẹn thời gian mấy giây đi tới, những huyền thú phi hành đứng mũi sào kia nháy mắt hóa thành mảnh vỡ, nương theo máu tươi rơi rụng xuống đất!

Chỉ là một chưởng, trên bầu trời đã ít đi mấy chục con huyền thú phi hành cấp Vương giai!

Thời khắc này, mọi người lại được chứng kiến lần thứ hai kẻ có thực lực quái dị nhất trong ngàn năm qua tại Nam vực, ngay cả Tần Du Nhiên, Lý Tiên Quân và Bách Hoa Cung Văn Nhân Nguyệt cùng Băng Tuyết Cung Lãnh Tâm Nhiên trong mắt đều lộ rõ vẻ nghiêm nghị. Tuy rằng Nguyên Đồng triển khai huyền kỹ địa giai thượng thẩm trở nên, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy thực lực của hắn, phải biết, cho dù Tiên Thiên cảnh muốn phát huy được toàn bộ uy lực của Địa giai huyền kỹ cũng rất khó!

Mà Nguyên Đồng thì ung dung một cái là làm được!

Hiện trường vẳng lặng trong chốc lát, đột nhiên có người hô to một tiếng: “Nguyên Đồng vạn tuế…”

Âm thanh này vừa vang lên đã nhận được sự hưởng ứng của vô số người, từng đạo từng đạo âm thanh liên tiếp xuất hiện, cứ như thế, mấy nghìn vạn người đều hô to, cực kỳ thanh thế…

Nguyên Đồng rơi xuống đất, tay phải chắp sau lưng, tay trái chỉ về phía bầy huyền thú, trầm giọng hỏi: “Các ngươi có nguyện ý cùng ta đánh một trận với chúng nó?”

“Có!”

Mọi người đồng thanh trả lời!

Nhìn thấy tình cảnh này, Tần Du Nhiên đứng một bên hơi đổi sắc mặt, xem ra Dương Diệp kia nói không sai, Nguyên Đồng đây là đang thu mua lòng người, nguyên môn của hắn đã là Nam vực đệ nhất tông môn, hắn thu mua lòng người như vậy là muốn làm gì? Thống nhất sáu thế lực lớn? Hoặc là… Thống nhất toàn bộ Nam Vực?

Rất nhanh, Tần Du Nhiên đã lắc đầu bởi vì hai điều này là không có khả năng. Cho dù nguyên môn mạnh, thế nhưng muốn cùng lúc đối kháng sáu thế lực lớn vẫn là điều không thể, dù sao hai Cung thực lực và gốc gác chỉ là hơi yếu so với Nguyên môn mà thôi. Còn chuyện thống nhất Nam Vực, vậy thì càng không thể, coi như Nguyên Đồng có dã tâm kia, Nguyên môn cũng sẽ không để cho hắn làm thế!

Bởi vì một quốc gia không phải là thứ mà một tông môn có thể dễ dàng lay động! Chỉ là nếu không phải hai nguyên nhân này, vậy hành động của Nguyên Đồng là có ý gì? Hắn đương nhiên không cho rằng Nguyên Đồng đang suy nghĩ thay cho đám con cháu cùng tán tu tại Nam vực này!

Bách Hoa Cung Văn Nhân Nguyệt liếc nhìn Nguyên Đồng đầy thâm ý, sau đó trầm mặc, mặc kệ thế nào, lúc này bọn họ quả thật phải liên thủ đối phó huyền thú, bởi vì nếu không liên thủ, e là cho dù là nàng cũng không nhất định sẽ bình yên sống sót trở lại, phải biết, huyền thú tinh nhuệ lần này cũng gần như ra hết!

Lần này Thanh Vân Bảng thật sự không đúng!

Thời khắc này, người của sáu thế lực lớn đều nghĩ như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK